Thời điểm ấn cô lên tường rồi, Dư Hoán Xuyên mới nhận ra khoảng cách giữa họ đã gần tới vậy.
Anh cúi đầu nhìn hàng mi đang run rẩy và cánh môi đỏ mọng của cô.
Yết hầu lăn xuống một cái, thôi được rồi, anh thừa nhận, đúng là anh đang căng thẳng thật.
Người đang bị ấn lên tường, Kiều Hướng Thiển còn căng thẳng dữ hơn.
Cô chớp mắt, phải mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình —
“Anh… làm gì đó?”
Giọng nói mềm mại như bông quấn quít bên tai khiến Dư Hoán Xuyên vô cớ cảm thấy mình đang bắt nạt người khác, nhưng cũng không phải, dựa theo tình huống hôm nay thì cô mới là người lạnh nhạt với anh trước.
“Sao lại tránh né anh?” Dư Hoán Xuyên hít sâu một hơi rồi bắt đầu lên án những việc hôm nay Kiều Hướng Thiển đã làm với anh, “Cả ngày đều xem anh là không khí,”
“Còn đêm qua nữa, nhốt anh ngoài cửa thì thôi đi,” Dư Hoán Xuyên thở dài, lên án: “Em còn block anh.”
“Block anh cũng thôi đi, anh addfriend lại cũng không chấp nhận.”
Nói tới đây, Dư Hoán Xuyên đã bắt đầu cảm thấy ấm ức.
Giọng nói của anh chợt trầm xuống, “Đúng là em đang tức giận, nhưng ít nhất cũng nên cho anh một cơ hội để giải thích chứ.”
Kiều Hướng Thiển tránh né ánh mắt của anh, cô thấy người mình như bị hơi thở của anh bao lấy.
Cô không quen, đành rụt người lại và nhỏ giọng phản bác:
“Ai bảo anh lừa em trước, không phải lúc em tới đây, anh đã biết em là ai rồi sao?” Kiều Hướng Thiển rưng rức, “Anh còn giả vờ như không quen em.”
“Anh chưa từng phủ nhận với em là anh ở đây mà,” Dư Hoán Xuyên dừng một lát, tự dưng hơi khó mở miệng, “Vốn dĩ anh cũng muốn nói, nhưng hôm đó thấy em, anh liền…”
Anh bỗng im bặt.
Kiều Hướng Thiển nâng mắt, tràn đầy tò mò, hỏi: “Liền gì cơ?”
“Thì…” Dư Hoán Xuyên quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng, “Thì hồi hộp.”
Hồi hộp?
Vì cô ư?
Nhìn cần cổ bắt đầu ửng lên của anh, Kiều Hướng Thiển như sáng tỏ điều gì.
Vì thế, cô đắc ý cong môi, biết thừa còn cố hỏi: “Ỏ, sao hồi hộp?”
“Em thật là —” Dư Hoán Xuyên cắn răng, “Em còn hỏi nữa, không phải em biết rồi à?”
“Vậy sao hồi trước anh không nói?” Lúc Kiều Hướng Thiển nghe được câu nói vừa rồi, cơn giận trong lòng cô đã tan bớt một nửa.
Cô tự trách mình vì lập trường không vững, nhưng thật sự là cô không giận nổi nữa.
Kiều Hướng Thiển đành lái chuyện thành tính sổ nợ cũ với anh, “Có nhiều cơ hội lắm mà.”
“Có cơ hội hồi nào?” Dư Hoán Xuyên mất tự nhiên, bảo: “Họ đều ở đây, dù chỉ có một mình đi nữa thì lúc em ăn cơm, nếu anh tự dưng nhắn hỏi em: Đệ tử của anh ăn ngon không?, em lại chả nghĩ là anh hâm à?”
Kiều Hướng Thiển tưởng tượng thử cảnh đó, hình như… anh nói đúng thật.
Thấy Kiều Hướng Thiển bắt đầu dao động, một tiếng trống khích lệ tinh thần của Dư Hoán Xuyên, anh dịu giọng dỗ dành cô, “Tha cho anh đi, nha?”
Kiều Hướng Thiển không đỡ được chữ ‘nha’ này của anh.
Âm cuối tuy lớn hơn nhưng khá trầm, chất giọng khàn khàn khiến cho người khác rung động.
Đây đúng là phúc lợi tuyệt nhất đối với mấy đứa cuồng giọng nói như cô mà.
Dư Hoán Xuyên cười cười, “Anh không muốn ngày đầu tiên thoát ế mà bạn gái đã muốn chia tay mình đâu.”
“Ai, ai muốn chia tay với anh chứ?” Kiều Hướng Thiển vô thức phản bác.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, thế là muốn chuồn đi, cô ngồi xổm xuống, lách cái góc giữa cánh tay và dáng người cao lớn của anh để chui ra ngoài.
Mà Dư Hoán Xuyên, lúc nghe thấy lời cô nói còn cười ngoác miệng, nhưng ngay sau đó, nụ cười ấy lập tức cứng đờ khi thấy động tác của cô.
Vậy, vậy mà cũng chui ra được hả???
Kiều Hướng Thiển cong eo, thoát khỏi không gian mà Dư Hoán Xuyên vây lấy mình.
Cách anh chừng nửa mét, cô chợt đứng thẳng người, quay lại.
Hình như cô không nên tha thứ cho anh dễ dàng như thế —
Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, Dư Hoán Xuyên có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Kiều Hướng Thiển nhướng mày, giơ ba ngón tay và trợn mắt nói: “Em không tha cho anh dễ như vậy đâu.
Thời gian thử việc là ba tháng, nếu anh không đạt thì em sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh.”
“Ặc,” Dư Hoán Xuyên cũng nhướng mày, “Nhưng anh vừa nghe thấy ai đó bảo không muốn chia tay mà.”
“Thì! Thì đó là…” Kiều Hướng Thiển dậm chân một cái, “Rõ ràng anh lừa gạt em chứ bộ!”
“Thế à?” Dư Hoán Xuyên cứ cười cười nhìn cô.
Người đã đẹp trai thì khi cười lên cũng đẹp trai, đẹp tới mức khiến cho trái tim của Kiều Hướng Thiển đập ‘thình thịch’.
Cô thầm nhắc nhở bản thân không được để vẻ ngoài của anh dụ dỗ, thế là cô hất mặt, kiên định chốt hạ: “Nói tóm lại là quyết định như thế á… Em ngủ trước đây!”
Dứt lời, Kiều Hướng Thiển lập tức mở cửa phòng mình rồi chạy biến vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, tốc độ còn ghê hơn hồi hôm qua, lúc cô đóng sầm cửa trước mặt anh nữa.
Nháy mắt, hành lang trở nên yên tĩnh.
Dư Hoán Xuyên nhướng mày, đang tính về phòng mình thì nghe thấy cánh cửa sau lưng chợt vang lên một tiếng ‘cạch’ rồi mở ra.
Anh quay người, thấy Kiều Hướng Thiển ló đầu và chớp mắt nhìn mình.
“Sao thế em?” Anh hỏi.
“Em quên nói…” Kiều Hướng Thiển đỏ bừng mặt, chợt lí nhí bảo: “Ngủ ngon.”
Dư Hoán Xuyên nghe rất rõ ràng.
Nụ cười bên môi lại tươi hơn.
“Ừm, ngủ ngon,” Dừng một chút, Dư Hoán Xuyên thoáng nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, tự dưng thấy miệng đắng lưỡi khô.
Anh chầm chậm hỏi: “Em có muốn được hôn chúc ngủ ngon không? Thời gian thử việc, anh phục vụ miễn phí nè.”
Rầm!
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa còn to hơn cả tối qua.
…
Người ta thường nói, con gái làm đẹp là để người yêu ngắm.
Kiều Hướng Thiển dậy rất sớm.
Cô lục tung tủ quần áo, tìm bộ váy mùa đông màu xanh khác mà cô mang tới đây, sau đó còn tô son môi.
Tuy mặc thế này mà mang dép lê hồng nhạt thì hơi kỳ, nhưng —
Không sao cả, nửa người trên đẹp là được rồi.
Chắc anh không để ý tới chân của cô đâu nhỉ? Kiều Hướng Thiển tự ảo tưởng về chiều cao của mình.
Trong biệt thự này, trừ Dư Hoán Xuyên ra thì những người còn lại đều hay dậy trễ.
Kiều Hướng Thiển tưởng rằng sáng nay, người đầu tiên mà cô nhìn thấy là bạn trai mới ‘nhậm chức’ cùng thế giới của hai người nên khá là háo hức.
Thành thử lúc xuống lầu vào tám giờ sáng, cô đã ngẩn tò te khi thấy ba người trong phòng khách.
Âm báo hạ gục trong game Vương Giả vang lên bên tai, A Hoán ngồi trong góc sofa, tay ôm điện thoại, sắc mặt nghiêm túc bỗng nhiên chửi một tiếng: “Mẹ bà, thằng rừng này bị ngu hả trời?”
Kiều Hướng Thiển: “…”
Đứng trên cầu thang, cô có thể nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ xa lạ mặc áo lông màu đen trong bếp.
Cô còn đang buồn bực không biết người đó là ai thì chợt thấy Dư Hoán Xuyên cầm cái mâm đưa tới.
Sau đó là một giọng nữ già nua vang lên —
“Tiểu Xuyên à? Cảm ơn cháu nhé, năm mới vui không?”
Ặc, người đó là bà giúp việc mà trước đây Hạ Nam đã từng nhắc tới.
“Cũng vui ạ.” Dư Hoán Xuyên trả lời xong, vừa quay người đã thấy cô bạn gái đang đứng ngây ngẩn trên cầu thang.
Anh nhướng mày với cô, bấy giờ Kiều Hướng Thiển mới hồi thần, ‘lạch bạch’ đi xuống lầu.
Nghe thấy tiếng động, bà giúp việc cũng quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Hướng Thiển, đôi mắt của bà liền sáng lên, “Ôi chao, đây là cô bé mới gia nhập đội tuyển phải không? Nom dễ thương quá…”
Kiều Hướng Thiển xấu hổ cười cười, “Chào bà ạ.”
“Ừ ừ, chào cháu chào cháu,” Bà Lý gật đầu, “Cháu cũng dậy sớm thế à? Dậy sớm rất tốt, đừng giống mấy đứa trên lầu kia nha, ngày nào tụi nó cũng ngủ tới mười hai giờ trưa, đồng hồ sinh học hư mất tiêu rồi.”
“Sáng nay em muốn ăn gì? Anh đi mua, vẫn ăn cháo hay màn thầu? Hay là bánh mì?”
Kiều Hướng Thiển liếc Dư Hoán Xuyên, “Giống mọi người là được rồi.”
Bà Lý bận rộn trong bếp.
Lúc hai người đi ra sofa, A Hoán bỗng đứng dậy, dáng vẻ thẳng lưng nhưng thiếu sức sống của cu cậu khiến Kiều Hướng Thiển vô thức liên tưởng tới mấy con zombie.
Dư Hoán Xuyên: “Thua rồi à?”
“Không,” A Hoán bỏ điện thoại vào túi, bấy giờ Kiều Hướng Thiển mới nhận ra cậu vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua.
A Hoán ngáp một cái, “Thắng rồi, đầu trận thằng rừng bên em cứ feed mãi, làm thằng rừng bên kia xanh vãi chưởng.
Thiếu chút nữa là em tuyệt vọng cmnr, được cái cuối trận em cầm Tôn Thượng Hương một cân năm, thật sự là một cân năm luôn đó.
Bấy giờ em mới cảm thấy tâm trạng đỡ hơn xíu.”
“Anh Xuyên, em buồn ngủ quá, em về ngủ đây.”
Kiều Hướng Thiển nghiêng đầu nhìn Dư Hoán Xuyên, “Cậu ấy làm sao thế?”
“Hôm qua nó thức thâu đêm,” Dư Hoán Xuyên nhún vai, “Cứ ngồi chơi game ở phòng khách, chẳng hề dịch chuyển ấy mà.”
Kiều Hướng Thiển bội phục, “Kinh thật.”
“Bình thường thôi,” Dư Hoán Xuyên đã sớm quen với cách sinh hoạt của đồng đội, “Thể thao điện tử đâu có phân biệt ngày đêm.”
Kiều Hướng Thiển: “…” Cô nhận thấy rồi.
“Được, nó đi rồi,” Dư Hoán Xuyên bất ngờ hơi khom lưng xuống, Kiều Hướng Thiển không hiểu anh định làm gì.
Bỗng nhiên, bàn tay phải của cô bị anh bàn tay ấm áp của anh nắm lấy.
Cả người của Kiều Hướng Thiển lập tức đông cứng.
Xúc giác toàn thân dường như chỉ còn lại mỗi bàn tay bị anh nắm lấy kia.
Ùng ục, ùng ục…
Cô cảm thấy mình như nước bị nấu sôi, từng bọt nước nóng hổi liên tục nổi lên.
Sắc mặt của Dư Hoán Xuyên nghiêm túc hệt như quân tử, nhưng những lời anh nói ra lại rất ngả ngớn, “Chỉ còn lại thế giới của đôi ta.”
Yên lặng một lát, anh cúi đầu, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay của cô, ngắm nghía rồi cất giọng tràn đầy mới lạ, “Tay em nhỏ thật đấy, ừm…”
Dư Hoán Xuyên đột nhiên bóp bóp bàn tay của cô, nói thêm, “Còn mềm nữa.”
Im đi!!
Anh đừng nói nữa!!!
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...