Trong lòng chợt nhen lên một thứ cảm giác mà Dư Hoán Xuyên không giải thích được.
Anh đặt điện thoại xuống, giơ tay xoa ấn đường.
Sau đó, anh lại cầm điện thoại lên, nhìn danh sách bạn bên phải màn hình.
Thông báo phía dưới ID Bảy Ngàn đã chuyển thành ‘đang đấu 9 phút’.
Anh cứ nhìn chằm chằm nó như vậy, ước chừng nhìn tới hai mươi phút.
Bình thường, một ván Vương Giả bình thường cũng từ 6 tới 25 phút là xong.
Nhưng sao cô vẫn chưa đánh xong nhỉ?
Dư Hoán Xuyên bực bội trong lòng, thấy góc trên bên phải màn hình còn dư 1200 kim cương, anh bèn đi quay thưởng.
60 kim cương/lần, chờ cô đánh xong mới dừng quay.
Dư Hoán Xuyên quay từng lượt, quay tới lần thứ hai mươi.
Anh không tin cô không đánh xong trong từng ấy gian.
… Nhưng đúng là không thể thật!
Nhìn giao diện ‘đang đấu 23 phút’ của bé đệ tử, Dư Hoán Xuyên lại đi quay thưởng, không ngờ lần quay thứ hai mươi đã quay được Đá quý.
Bình thường, vòng quay Kho báu phải rút 201 lần mới ra Đá quý, nhưng anh mới quay có 20 lần đã ra.
Lúc chơi game, tay anh không được hên cho lắm, lần này chắc vì số đỏ ập tới [1] thôi.
Nhưng anh lại chẳng thấy vui chút nào.
Phút thứ hai mươi ba, Dư Hoán Xuyên lại nhấn ‘Hẹn đấu’, kết quả là… cô từ chối trong tích tắc.
Từ chối trong tích tắc và nhận hẹn đấu trong tích tắc là hai thái cực trái nhau hoàn toàn, một thái cực là đả kích, một thái cực là vui sướng tận cùng.
Sắc mặt của Dư Hoán Xuyên phức tạp…
Phút thứ ba mươi, rốt cuộc cô cũng đấu xong, Dư Hoán Xuyên nhìn chằm chằm màn hình, thao tác tay cực nhanh, nhấn mời cô ngay lập tức.
…
Vốn dĩ Kiều Hướng Thiển không bật mic khi đi hai với Trương Vĩ Đào, nhưng sau khi cậu ta phân tích những bất tiện khi gõ chữ và chủ động rủ cô nói chuyện trực tiếp trong game, Kiều Hướng Thiển đành bật mic.
Thời điểm bật mic, Lưu Gia Nhã còn làm mặt quỷ với cô, khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Lại một game nữa kết thúc.
Trương Vĩ Đào thở phào một hơi, “Cuối cùng cũng xong.”
Tai nghe vang lên giọng nói như cảm thán của Trương Vĩ Đào, Kiều Hướng Thiển nhìn giao diện thắng trận, lơ đãng đáp: “Ừm, cuối cùng cũng xong.”
Trong ván vừa rồi, trình độ của hai phe khá tương đồng nên dù họ đã đẩy gần hết trụ nhưng hai phe vẫn không ai làm gì được ai.
Họ luôn phòng bị lẫn nhau và đánh câu nhử.
Trương Vĩ Đào cười, “Lúc cậu giao tranh cuối trận, mình thấy cậu giết hai đứa chủ lực team địch nhanh phết.”
Vị tướng mà Kiều Hướng Thiển chơi trong ván vừa rồi là Cao Tiệm Li, lối đánh của cô có hơi hung tàn.
Cao Tiệm Li có khả năng gây sát thương lan rất lớn, hơn nữa, liên tục gây sát thương lên người khác còn có tác dụng tăng khả năng miễn thương cho mình, giúp Cao Tiệm Li trở thành một sát thần.
Ở phiên bản này, Cao Tiệm Li khá yếu trong giai đoạn đầu trận, nhưng giữa trận và cuối trận thì nó có thể hạ gục chủ lực team địch chỉ trong nháy mắt.
Người khác chơi Cao Tiệm Li có thể lên quả cầu băng sương [2] (có tác dụng miễn nhiễm sát thương trong một thời gian nhất định) để bảo tồn mạng sống trong giao tranh.
Nhưng Kiều Hướng Thiển lại không lên đồ như vậy, trừ giày thủ ra thì tất cả trang bị khác của cô đều là trang bị gây sát thương.
Thậm chí khi gặp tình huống thập tử nhất sinh đối với pháp sư, cô không những không chạy mà còn bất ngờ phản kích lại.
Đối với toàn đội, việc hạ được hai chủ lực team địch mang lại lợi ích rất lớn.
Có thể nói rằng: chủ lực team địch đã chết, phe mình chỉ cần một người còn sống thì ván này sẽ có hơn 50% tỉ lệ thắng.
Chỉ là ban nãy, trong giao tranh mấu chốt phân định thắng thua, Kiều Hướng Thiển không những hạ được hai chủ lực team địch mà còn giữ được mạng sống.
Cô yếu máu nên dùng chiêu cuối để nới rộng khoảng cách, cộng thêm đồng đội tới ứng cứu nên sau đó, cô vẫn có thể quay lại giao tranh.
Tiếp theo là đẩy thẳng tới nhà chính team địch.
Dù vậy, Kiều Hướng Thiển vẫn thấy ván đấu lằng nhằng như thế đã ảnh hưởng không tốt tới tâm trạng của cô.
Đặc biệt là cái thông báo hẹn đấu vừa nãy.
Đến nỗi người hẹn là ai —
Kiều Hướng Thiển đã từ chối hẹn đấu ngay khi thông báo xuất hiện rồi!
Vẫn là cái người mà cô vừa mới xong trận đã mời liền kia!
“Chơi nữa không?” Trương Vĩ Đào hỏi, ngữ điệu vô cùng phấn khởi, “Hôm nay suôn sẻ thật đấy, còn một ván nữa là mình lên Kim Cương II rồi.”
Hôm nay Kiều Hướng Thiển leo rank đôi thẳng tới Kim Cương II, trận nào cũng MVP, chơi thêm ba trận nữa mới lên Kim Cương I.
Nhưng Trương Vĩ Đào đã nói vậy, Kiều Hướng Thiển đành phải chơi tiếp.
Cô lại từ chối mời đấu lần nữa, sau đó tự tạo phòng, mời Trương Vĩ Đào.
Tiếp theo, lúc cô đang chuẩn bị vào trận để tránh thông báo mời đấu, khung chat riêng ở góc trái bên dưới màn hình bỗng sáng lên.
Sự tò mò… rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống.
【Chat riêng】 Chín Vạn: …
【Chat riêng】 Chín Vạn: Không muốn chơi cùng tôi à?
Đó là dòng chữ xuất hiện đầu tiên trong khung chat.
Chừng nửa phút sau, trong lúc Kiều Hướng Thiển đang cân nhắc nên bơ đi hay trả lời anh, khung chat lại nhảy ra mấy dòng:
【Chat riêng】 Chín Vạn: … Em ghét tôi sao?
【Chat riêng】 Bảy Ngàn: Không phải.
【Chat riêng】 Chín Vạn: Vậy sao em lại từ chối tôi tận bốn lần?
【Chat riêng】 Bảy Ngàn: Tôi đang đi hai với người khác.
Đi hai!??
Dư Hoán Xuyên ngẩn người.
Anh mở danh sách bạn ra, dòng chữ ‘đang trong trận’ bên dưới ID của bé đệ tử đã biến mất, lúc này anh mới thấy được mức rank của cô:
Kim Cương Vĩnh Cửu II.
Rõ ràng nửa tháng trước cô vẫn còn Bạch Kim, thế mà nửa tháng sau đã sắp lên Cao Thủ rồi?
Không thể không nói, rằng anh hơi sốc!
Còn nữa, đi hai… cô đi hai với ai? Là cô gái cũng chơi nick phụ hôm đó hay người nào khác?
Là nam hay nữa? Có pro không?
Thật ra, với tính cách của Dư Hoán Xuyên thì khi người khác đã nói lời mang ý từ chối như vậy, anh sẽ không tiếp tục bám dính, nhưng mà…
【Chat riêng】 Chín Vạn: Đi hai thì không thể cho tôi chơi cùng sao?
Hả?
“Có chuyện gì thế? Không vào game à?” Trương Vĩ Đào hỏi cô qua mic.
Kiều Hướng Thiển nhất thời bối rối, “Cậu chờ chút, mình trả lời tin nhắn đã.”
“Thế à? OK.”
【Chat riêng】 Bảy Ngàn: Bọn tôi gà lắm, sợ anh không gánh nổi.
… Bọn tôi!
Cô đang đi hai với bạn nữ phải không nhỉ? – Dư Hoán Xuyên nghiêm túc suy ngẫm.
【Chat riêng】 Chín Vạn: Không có chuyện đó đâu.
【Chat riêng】 Chín Vạn: Dù sao tôi cũng là sư phụ của em, sao có thể không gánh nổi chứ?
Sư phụ, hoá ra anh vẫn còn nhớ!
Kiều Hướng Thiển nhìn chằm chằm hai chữ này, vô thức gãi đầu.
Phải làm sao đây? Rối quá!
Hơn nữa, Trương Vĩ Đào lại mới hỏi cô vào trận chưa, nếu cô bơ Chín Vạn thì hơi kỳ… Trời ơi! Cô kệ hết đấy!!!
Thế là Dư Hoán Xuyên toại nguyện, được cô mời vào đội, khoé môi của anh ẩn hiện ý cười mà chính anh cũng không nhận thấy.
Nhưng khi nhìn tới ID thứ hai trong đội — Vĩ Độ, là một cái tên nam tính rành rành, khoé miệng của anh lại xụ xuống.
Là con trai.
Thậm chí trong mic còn vang lên giọng con trai: “A Thiển, ai vậy?”
Dư Hoán Xuyên cười như không cười, kêu ‘A Ngàn’ [3] thân mật thế cơ à?
Sau đó là giọng nói nhẹ nhàng mang âm sắc phương Nam của bé đệ tử nhà anh vang lên, “Bạn của mình, chúng ta đi ba.”
“Được, nghe cậu hết.”
Nghe, cậu, hết!
Ông kia, ông là ai hả?
Dư Hoán Xuyên nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cậu ta, ảnh đại diện mà cậu ta chọn là tấm màu đen cổ điển, đại não của anh lập tức nghĩ tới nhiều vấn đề —
Chọn ảnh đại diện thuần đen, thậm chí không chụp người hay cảnh gì, là cậu ta tỏ ra ngầu lòi? Tự kỷ? Hay tâm lý u ám? Ngày nào cũng chơi game chắc là không có bạn gái rồi.
Anh lại xem mức rank, mới Kim Cương III? Còn chẳng bằng mức rank của bé đệ tử nhà anh, đồ cùi bắp mà dám đi hai dụ gái hả?
Không phải cậu ta nên đi đơn để rèn luyện trình độ mới phải sao? Với mức rank này, e là cậu ta được bé đệ tử nhà anh kéo rồi.
Há há!
“Anh ấy à? Mình cũng không biết anh ấy chơi gì nữa,” Kiều Hướng Thiển cũng không rõ, chỉ có thể qua loa nói: “Hình như vị trí nào anh ấy cũng biết chơi hết.”
Đương nhiên, vị trí nào anh cũng chơi được sất.
Sắc mặt của Dư Hoán Xuyên khá hơn một chút, anh không giống cậu ta, đường đường là một thằng con trai mà leo Cao Thủ còn phải đi hai!
Có ngon thì đi đơn ấy, đi đơn mới biết là pro thật không, chứ đi đôi thì còn gì là mặt mũi đàn ông nữa? Không những thế, cậu ta chưa lên nổi Cao Thủ đã kéo gái? Đúng là mất hết mặt mũi đàn ông các anh mà!
“Thế cũng được, mình đi hỗ trợ cho, A Thiển, cậu vẫn đi mid đúng không?”
Vị trí hỗ trợ chính là vị trí thừa lại sau khi mọi người đã chọn tướng, đa số người chơi không hề thích đi hỗ trợ, mà Trương Vĩ Đào lại chủ động đi hỗ trợ.
Đối với Dư Hoán Xuyên mà nói thì cậu ta rõ là đang ám chỉ với bé đệ tử rằng cậu ta giỏi lắm đây này!
Vừa chủ động vừa khiêm tốn, hành động này trong mắt Dư Hoán Xuyên chẳng khác nào khổng tước xoè đuôi, làm màu.
Chậc chậc.
Sao anh có thể để cho Trương Vĩ Đào đạt được mục đích? Chỉ cần có anh ở đây, cậu ta suốt đời cũng không thể!
Bé đệ tử nhà anh sao lại dễ dàng bị bắt đi như vậy được?
Dư Hoán Xuyên gõ chữ vào màn hình rồi nhấn Enter, gửi đi:
【Chat riêng】 Chín Vạn: Tôi đi hỗ trợ.
Anh muốn cho thằng kia biết, dù anh đi hỗ trợ cũng có thể carry toàn trận!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...