Lúc Bạch Khởi vừa chat những lời này, Kiều Hướng Thiển vừa kịp tới khu bùa xanh team địch.
Chín Vạn đã kéo bùa vào bụi để đánh, Nakoruru đánh xong một nửa máu bùa, Kiều Hướng Thiển dùng combo chiêu, bùa xanh chỉ còn tí máu.
Nakoruru đứng trong bụi, không cử động.
Trong game luôn có những tình huống thế này xảy ra —
Lúc bạn cướp bùa team địch sẽ có người bên team địch xuất hiện.
Chân Cơ đi đường giữa muốn ăn bùa xanh, rõ ràng đã thấy bản đồ nhỏ đã ra bùa mới, nhưng sao con bùa lại không có ở đây nhỉ?
Chân Cơ buồn bực, chậm rãi đi tới bụi cỏ bên cạnh.
Kiều Hướng Thiển bắt đầu quýnh lên, cô đã hết chiêu rồi, vẫn luôn đánh thường.
Một tí máu bùa tại sao lại ăn lâu như thế chứ? Có khi nào bùa xanh sẽ bị cướp không?
Chín Vạn cứ như đi guốc trong bụng cô, hiểu được sự quýnh quáng trong lòng cô.
“Đừng hoảng, cũng đừng ra khỏi bụi.
Nếu ăn không kịp trước khi cô ta tới thì đánh cô ta luôn.” Giọng nói của anh khi chỉ huy vừa chín chắn vừa bình tĩnh.
Anh vừa nói xong, Kiều Hướng Thiển đã ăn được bùa xanh.
Mà lúc này, Chân Cơ cũng tới bụi cỏ bên cạnh.
Giao tranh chạm phát là nổ ngay!
Nakoruru dùng luôn chiêu cuối, đạp lên con chim mà bổ đầu Chân Cơ.
Thời điểm Biển Thước của Kiều Hướng Thiển hồi chiêu, cô liền quăng chiêu trùng độc dưới chân Chân Cơ, sau đó dùng tiếp một chiêu tên là Điên Cuồng San Bằng.
Vỏn vẹn ba giây, Chân Cơ chết thảm trong khu bùa xanh.
Thậm chí Kiều Hướng Thiển còn chưa dùng chiêu cuối.
Thấy vậy, Trình Giảo Kim ở đường dưới vội vã chạy lên.
Kiều Hướng Thiển muốn chuồn, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói kiên định của Chín Vạn lần nữa —
“Đừng sợ, đánh được.”
Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đại não, cô lập tức quay lại, đi theo Chín Vạn phản công Trình Giảo Kim.
Sự tin tưởng mà bản thân dành cho anh đã vượt khỏi sức tưởng tượng của Kiều Hướng Thiển.
Nakoruru trao đổi chiêu thức với Trình Giảo Kim phía trước, Kiều Hướng Thiển đằng sau yên tâm bồi thêm chiêu vào.
Biển Thước hạ Trình Giảo Kim.
“Em xem,” Giọng nói của Dư Hoán Xuyên như có ý cười, “Tôi đã nói là đánh được mà.”
“Ừm,” Kiều Hướng Thiển xoa mặt, đáp: “Đánh được thật.”
Nakoruru đã thấp máu, núp trong bụi và biến về tế đàn.
Lần giao tranh này lời một con bùa xanh và hai mạng hạ gục.
Mà Dư Hoán Xuyên cũng vừa hay hiểu được ưu thế khi sử dụng quả cầu băng sương [1].
Suốt trận, Kiều Hướng Thiển toàn phối hợp theo tiết tấu của Nakoruru.
Khoảnh khắc trụ nhà chính của team địch vỡ, lòng cô tràn trề vui sướng.
Nhận ra mic tiện hơn gõ chữ, Kiều Hướng Thiển dứt khoát dùng lời nói.
Trận đấu kết thúc, Kiều Hướng Thiển lấy tai nghe dưới gối ra rồi đeo lên, nhỏ giọng hỏi: “Còn chơi nữa không?”
Bên tay là giọng nói ngọt như kẹo dâu của nàng thiếu nữ, trái tim của Dư Hoán Xuyên đập thình thịch.
Anh ho khẽ một tiếng, đáp: “Chơi.”
“Anh Xuyên, team 5 không này~” Hà Trang quỳ gối trên sofa, gọi Dư Hoán Xuyên.
Dư Hoán Xuyên bịt microphone của tai nghe lại, “Không, tụi mày chơi đi.”
Thấy Dư Hoán Xuyên vừa đeo tai nghe, vừa bịt microphone của tai nghe lại, Hà Trang dị thường ‘ồ’ một tiếng, cà khịa: “Anh lại kéo gái hả?”
Dư Hoán Xuyên vô cảm sửa lời cậu chàng cho đúng, “Kéo cái đầu mày, là dạy đệ tử.”
“Xì, giấu đầu lòi đuôi.” Hà Trang cầm điện thoại, lại ngồi xuống.
Dư Hoán Xuyên lười giải thích với cậu.
Mà phía bên kia, dù Dư Hoán Xuyên bịt microphone nhưng Kiều Hướng Thiển vẫn loáng thoáng nghe được gì mà… đệ tử.
“Đệ tử gì thế?” Cô tò mò hỏi.
“…” Dư Hoán Xuyên yên lặng.
Hình như anh chưa từng nói với Kiều Hướng Thiển chuyện này.
Nhưng nếu không nói cho cô thì mối quan hệ sư đồ này cũng không tính là thật.
Thế là, từ tai nghe yên tĩnh của Kiều Hướng Thiển chợt vang lên chất giọng trầm thấp tới mức khiến lòng người rung động —
“Em đó.”
Da mặt hơi mỏng của Kiều Hướng Thiển đột nhiên nóng lên.
Cô cố gắng kiềm giọng mình sao cho bình tĩnh như chẳng hề bị anh quấy nhiễu, “Tôi là đệ tử của anh hồi nào?”
“Ừm?” Dư Hoán Xuyên nghi hoặc mà ‘ừm’ một tiếng, khiến cho lỗ tai của Kiều Hướng Thiển lại ngứa ngáy một phen.
Cô bỏ điện thoại xuống, hai tay ôm chặt má mình.
Nóng, nóng quá!
“Còn không phải à?” Dư Hoán Xuyên nâng mi, tay cầm microphone kê sát bên miệng, “Xem ra tôi dạy uổng công rồi.”
Kiều Hướng Thiển bắt đầu hối hận vì mình đã lắm mồm.
Những lời vừa rồi của Chín Vạn giống như không vui vậy.
Kiều Hướng Thiển lắp bắp giải thích: “Thì… Nếu anh đã nói vậy, ý tôi… Nếu là đệ tử… Miễn anh không ngại là được.”
Chúa ơi… – Kiều Hướng Thiển chưa từng thấy bản thân có khuynh hướng cuồng giọng nói, nhưng mà bây giờ…
Tháng Mười hai, trời đông giá rét, trong ký túc xá phía Nam không có máy sưởi, Kiều Hướng Thiển chôn mình trong chăn.
Cô cứ tưởng thế là vừa ấm, nhưng mà bây giờ lại thấy rất-rất-rất nóng!
Kiều Hướng Thiển kéo chăn bông đang đắp trên người xuống, không khí lạnh lập tức vây lấy cô.
Cô giật mình, sắc mặt tái đi.
Thậm chí, Kiều Hướng Thiển còn hắt xì một cái — quên mất che mic!
Trong mic, Chín Vạn quan tâm hỏi: “Em cảm à?”
Kiều Hướng Thiển khịt khịt cái mũi, lúng túng đáp: “Không biết nữa, chắc tại trời lạnh.”
“Chơi thêm mấy ván nữa rồi ngủ sớm nhé.” Anh nói.
Nhiệt độ hạ xuống, Kiều Hướng Thiển lại kéo chăn lên người, bọc mình thành quả cầu, “Vâng.”
Có Chín Vạn ở đây, mỗi ván Kiều Hướng Thiển chọn một vị tướng.
Cô chơi Biển Thước và Điêu Thuyền khá tốt, Chân Cơ thì hơi lỗi… Kiều Hướng Thiển không nhịn được, muốn đổi chơi xạ thủ một chút.
Chín Vạn vẫn đi rừng, lần này đổi thành Lưu Bị.
Còn Kiều Hướng Thiển chọn vị tướng nữ vô cùng đáng yêu mà cô mới mua – Tôn Thượng Hương.
Cô đổi vị trí, Chín Vạn cũng không nói gì, tuỳ ý để cô chọn tướng.
Nhưng có trời mới biết, đây là lần đầu tiên cô chơi vị tướng này, cũng là lần đầu tiên chơi xạ thủ.
Kiều Hướng Thiển điều khiển Tôn Thượng Hương hai bím tóc đuôi ngựa chạy xuống đường dưới.
Cô vừa tới trụ, góc trái màn hình đã nhảy ra câu chat của Tiều Kiều team địch —
【Toàn bộ】 Kiều Là Mạng Sống Của Tôi (Tiểu Kiều): Bên đó ngược chó độc thân à? Chọn tướng đôi Lưu Bị Tôn Thượng Hương, dư đồ ăn cho chó vậy?
Lưu Bị, Tôn Thượng Hương… Ặc, hình như là một cặp.
Thế trong game cũng vậy đúng không?
Khuôn mặt mới được làm lạnh của Kiều Hướng Thiển lại có xu hướng nóng lên.
Vốn dĩ cô muốn gõ chữ giải thích, nhưng Chín Vạn không nói gì.
Kiều Hướng Thiển suy ngẫm, cứ bơ đi giống anh vậy.
Xem như không thấy là được.
Thời điểm Kiều Hướng Thiển lên level 4, Tiểu Kiều đường giữa đi xuống, phối hợp cùng Kinh Kha đi rừng và Arthur đường dưới đánh cô.
Kiều Hướng Thiển dùng chiêu một để lùi lại, Trương Phi chắn phía trước, hai người không định đánh, nhưng đúng lúc này, Lưu Bị lại phát tín hiệu ‘Tấn công’.
Kiều Hướng Thiển nhìn bản đồ nhỏ, Lưu Bị của Chín Vạn đang xuống đây.
Thiếu chút nữa là Trương Phi bị đánh cho ngoẻo, nhưng vừa hay cậu ta cũng lên level 4, phản xa cực nhanh bật chiêu cuối, choáng nhiều đối thủ.
Lưu Bị tới nơi —
Kiều Hướng Thiển xông lên, điên cuồng dùng chiêu!
Nhưng team địch cũng không mù, Kiều Hướng Thiển chỉ mới đứng gần một chút, Tiểu Kiều team địch đã hất tung và bật chiêu cuối trong tíc tắc.
Màn hình của Kiều Hướng Thiển liền xám đi, trở thành tế phẩm nơi chiến trường, cũng trở thành mạng chiến công đầu…
Xấu hổ quá!
Kiều Hướng Thiển nhìn màn hình.
Lưu Bị hạ Tiểu Kiều.
Arthur hạ Trương Phi.
Lưu Bị hạ Kinh Kha.
…
Màn hình liên tục nhảy ra thông báo hạ gục, cuối cùng, giao tranh kết thúc.
Lưu Bị thấp máu, về trụ, Arthur cũng về trụ, không đánh nữa.
Hai đổi hai, mạng hạ gục đều thuộc về Lưu Bị, không tính là lỗ.
Người đi rừng phải dẫn dắt tiết tấu cả đội, có điều…
Kiều Hướng Thiển hơi lỗ, thân là xạ thủ, đặc biệt là vị tướng Tôn Thượng Hương này, cô nhất định phải có lượng tiền ổn mới có thể gây sát thương được.
Hơn nữa, cô còn chưa thu được mảnh khắc chữ.
Thế là sau đó, Kiều Hướng Thiển sâu sắc nhận ra, bản thân không có duyên chơi vị tướng này tới độ nào.
Lượng tiền trái ngược hoàn toàn với lúc chơi pháp sư, Kiều Hướng Thiển chơi Tôn Thượng Hương mà lượng tiền gần đứng nhất… từ dưới đếm lên.
Cô còn nghèo hơn cả hỗ trợ Trương Phi.
Thậm chí, Trương Phi còn bán luôn trang bị Bảo Thạch [2] dùng để hỗ trợ.
Tới Chín Vạn cũng phải nói —
“Trận này em nhớ kỹ, dùng chiêu một để chạy, chiêu hai để làm chậm, chỉ cần không bị giết là được.” Ngụ ý là đừng chết trước.
Lòng đau như cắt!
Chơi xạ thủ mà chạy trốn team địch… chắc chỉ có mình cô quá!
Trận đấu kết thúc, chiến thắng một cách suýt sao, Kiều Hướng Thiển mở giao diện tổng kết, nhận ra lượng sát thương cô gây lên tướng còn chẳng bằng Trương Phi…
3/6/4, chiếm 9.8% sát thương tổng.
Dù làm tròn lên 10% thì kết quả này cũng thảm tới mức không dám nhìn.
Kiều Hướng Thiển chống trán, xấu hổ muốn chết.
Trong trận đấu này, cô chẳng có tác dụng gì hết!
Trước đây, cô xem người ta chơi xạ thủ, ai cũng gây sát thương từ 20% trở lên.
Nhìn lượng sát thương của Lưu Bị mà Chín Vạn chơi kìa, ước chừng 33%.
Tim quá đau, quá suy sụp, quá thất bại, kiếp sống Vương Giả đi tong.
Trở về phòng đấu, Kiều Hướng Thiển không nhịn được, hỏi Chín Vạn, “Anh biết chơi Tôn Thượng Hương không?”
“Biết.” Đối phương đáp.
“Vậy anh… dạy đệ tử của mình chơi Tôn Thượng Hương nhé?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...