Chiến Dịch Mùa Hè FULL


Edit: Bích Ngọc
❀✿❀
Lương Nhạc về đến nhà đã hơn 10 giờ tối, ba mẹ cũng chưa ngủ, đang ở phòng khách chờ cô.
Thấy cô trở về, mẹ hỏi thăm tình hình sức khỏe bà nội Chúc, Lương Nhạc nói tinh thần bà không tệ lắm.

Mẹ gật đầu, ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi cô: “Ai đưa con về?”
Lương Nhạc khựng lại, nhớ tới mặt mày thanh tú của người dì họ Lưu kia, cố ý cúi đầu chỉnh sửa quần áo, nói giảm nói tránh: “Một người dì ạ.”
Mẹ cô không lên tiếng, Lương Nhạc ngẩng đầu.
Hai mẹ con im lặng nhìn nhau vài giây.
Lương Nhạc ở nhà sắp xếp đồ đạc xong liền xuống lầu tìm mẹ Chúc.
Quả nhiên là mẹ Chúc không ngủ, dường như là đang đợi cô.

Thấy cô xuống, mắt mẹ Chúc sáng lên mừng rỡ, sau lại xấu hổ vì nhận ra mình quá mức, trên mặt bà là vẻ nhu mì và biểu cảm do dự.
Mẹ Chúc hỏi cô hai viêc, một là bà nội Chúc có khỏe không, hai là Chúc Úy Hàng như thế nào.
Lương Nhạc gật đầu: “Bà nội đã tỉnh rồi ạ, bác sĩ nói trạng thái hiện tại không tồi.

Chúc Úy Hàng thì… vẫn bình thường ạ.” Cô nói dối, Chúc Úy Hàng không ổn chút nào.

Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh yếu ớt, chật vật đến vậy, mà người gây ra không ai khác là ba của anh.
Mẹ Chúc nghe rồi cơ mặt hồi hộp căng chặt có hơi thả lỏng, bà duỗi tay cầm lấy tay Lương Nhạc, kéo cô ngồi xuống sofa, hai người trầm mặc, mẹ Chúc không biết nên mở lời thế nào, còn Lương Nhạc là không biết nên nói gì.
Sau cùng, mẹ Chúc bụm mặt, hỏi cô: “Con… có gặp chú Chúc không?”
Nhịp tim Lương Nhạc đập mạnh, dường như có thể đoán được bà muốn hỏi gì.

Tuy rằng không đành lòng, nhưng cô vẫn ăn ngay nói thật: “Có ạ, còn gặp thêm một người dì.”
Mẹ Chúc sửng sốt, bà biết Lương Nhạc đã lớn, không còn là đứa nhỏ chưa hiểu sự đời.

Rõ ràng, Lương Nhạc biết thân phận người dì lạ mặt kia, đương nhiên biết rằng tình cảm vợ chồng bà rạn nứt.
Bà bỗng thấy việc mình luôn giấu diếm để giữ gìn thể diện vô cùng buồn cười.


Bất lực cúi gập người, khẽ thở dài.
Mắt Lương Nhạc thấy bà vậy thì cũng nổi hơi nước, dáng vẻ này của mẹ Chúc làm cô nhớ tới Chúc Úy Hàng.
Cô nắm chặt tay bà, mẹ Chúc ngước lên nhìn cô.
Lương Nhạc thấy nỗi chua xót và tuyệt vọng trong mắt bà, trái tim cô căng thẳng, nặng nề hít thở: “Dì ơi… Không biết Chúc Úy Hàng đã nói với dì chưa, cậu ấy thật sự muốn đến thủ đô học đại học, nhưng chú không đồng ý.

Thế nên thời gian về quê cậu ấy vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền, dãi nắng dầm mưa, da đen đi rất nhiều.”
Chúc Úy Hàng không muốn nói, vậy để cô.
“Con và cậu ấy cùng nhau lớn lên, con biết cậu ấy trước nay đều trầm ổn, trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa, nhưng… cậu ấy cũng không nên gách vác nhiều trách nhiệm như vậy ạ.”
Mắt mẹ Chúc mờ hơi nước.
Mũi Lương Nhạc khẽ nhói: “Cậu ấy không thể một mình đương đầu.

Dì ơi… Dì giúp cậu ấy với được không?”
Thật sự, cô cũng không hiểu lắm sự tình trong nhà Chúc Úy Hàng, cô không biết rằng ba mẹ Chúc đã đi đến mức nào rồi, cô nói nhiều như vậy, cốt chỉ muốn giúp Chúc Úy Hàng.
Anh mới tuổi thành niên, không thể không nơi nương tựa, không thể bị tước quyền quyết định cuộc đời của mình như thế.
*
Ngày hôm sau, Lương Nhạc mơ màng thức dậy, có chút xa lạ khi tiếng gà gáy, chim hót thường nghe bị tiếng ô tô gào thét thay thế.

Bên người cũng không có lò sưởi sống nóng bỏng, bỗng trong lòng trống rỗng, cô cầm lấy điện thoại, xem tin nhắn.
4 giờ sáng, Chúc Úy Hàng gửi cho cô một tin nói anh đã về nhà nghỉ ngơi, báo để cô không tiếp tục lo lắng.
Cô nhắn đáp: “Nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Cho rằng anh vẫn đang ngủ, không nghĩ giây tiếp theo đã thấy tin nhắn trả lời: “Ừ.”
Lương Nhạc thúc giục anh: “Nhanh ngủ tiếp đi!”
Chúc Úy Hàng: “Mình đi liền đây.”
Lương Nhạc không nhắn lại, đóng điện thoại, rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Hôm nay là thứ Bảy, ba mẹ đều không đi làm, nên cùng cô tìm hiểu các trường đại học, cuối cùng gõ búa chốt một trường thân thuộc trong thành phố.
Phản ứng đầu tiên của Lương Nhạc là cự tuyệt, cô nghĩ đến Chúc Úy Hàng, hai người vừa mới xác định không lâu, cô không muốn hai người hai nơi.
Ba mẹ hỏi: “Sao con không chịu?”
Lương Nhạc gãi đầu: “Sống ở đây nửa đời rồi, con không thể đến nơi khác khám phá sao ạ?”
Ba mẹ lạnh mặt: “Thành tích như vậy mà con muốn đi nơi nào?”
Lương Nhạc xấu hổ, dù biết trường ba mẹ chốt là lựa chọn tốt nhất nhưng vẫn mạnh miệng: “Cũng có cân nhắc thành phố hạng 2 mà.”

Mẹ Lương hết ruột hết gan khuyên bảo cô: “Haiz, con nhìn chị họ kìa, chọn trường ở thành phố khác, một năm chỉ có thể trở về một lần, sinh sống ở đất khách quê người mỗi ngày đều buồn tủi, ba mẹ ở nhà cũng suốt ngày quên cơm nước nhớ thương con gái.

Con nhẫn tâm để ba mẹ cũng như vậy sao? Còn có chú dì nữa, nhiều người thương yêu con vậy, con đành lòng muốn rời bỏ những người già này sao?” Mẹ Lương nức nở như khóc, dường như đã tưởng tượng ra cảnh mình trong tương lai.
Ba cô ở bên cạnh hòa giải, ôm vỡ vào trong lòng: “Con gái lớn, giữ không được nữa rồi.”
Đầu óc Lương Nhạc rối mòng mòng, chuyện gì khó quá bỏ qua, cô đứng lên: “Để con suy nghĩ lại đã.”
Cô biết lựa chọn tốt nhất của mình không phải là theo Chúc Úy Hàng đến thủ đô, học đại ở một trường hạng 3, nhưng nếu không làm vậy, cô sẽ luyến tiếc Chúc Úy Hàng.
Buổi chiều, Lưu Hựu gọi điện đến.
Cô nghe máy trong hoảng sợ, cuống quít hỏi cậu có chuyện gì.
Lưu Hựu ở đầu dây bên kia chần chừ: “Hôm nay Chúc Úy Hàng đến xưởng xin nghỉ việc, sắc mặt không tốt.”
Lương Nhạc gấp gáp: “Không tốt thế nào?”
Lưu Hựu: “Trông rất tiều tụy.”
Lương Nhạc nói như an ủi chính mình: “Có thể do không ngủ đủ giấc chăng? Hôm qua 4 giờ sáng cậu ấy mới lên giường.”
Lưu Hựu thở dài: “Tôi không rõ nữa, buổi chiều sẽ đến thăm sau.” Tiếp đó, cậu ta buồn bực, thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó, điểm thi cao như vậy mà nó vẫn phải nhìn sắc mặt người khác, thật sự không hiểu được.”
Lương Nhạc im lặng, cuối cùng nói một câu: “Làm phiền cậu rồi, cảm ơn.”
Tinh thần Lương Nhạc xuống dốc trầm trọng, thời điểm ăn cơm chiều vì thất thần còn bị mẹ mắng, mẹ hỏi có chuyện gì cô cũng đáp không.
Lương Nhạc lắc đầu đánh thức bản thân.
Cô không thể suy nghĩ chuyện ghi danh của chính mình, trong đầu hiện tại đều là Chúc Úy Hàng, những lời Lưu Hựu nói lúc trưa cứ lặp lại mãi, cô muốn gọi điện cho anh nhưng lại sợ gây thêm phiền não, vì thế chỉ có thể một mình ở đây lo lắng suông, chuyện gì cũng làm không tốt, chuyện gì cũng không muốn làm.
Chạng vạng 6 giờ tối, Lưu Hựu lại gọi đến.
Cậu ta thở hồng hộc, tựa hồ vừa trải qua một cuộc đại chiến.
Cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lưu Hựu hạ giọng: “Mẹ nó, tôi vừa đến nhà thăm Chúc Úy Hàng, bà nội vẫn đang trong viện, hai cha con họ xém chút nữa là đã đánh nhau.

Nếu tôi không can kịp thì có chuyện lớn rồi.”
Lương Nhạc sửng sốt, suýt quên làm thế nào để hít thở.
Lưu Hựu tiếp tục lải nhải: “Ba cậu ta nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con gì đó, Chúc Úy Hàng nói được, ông ấy liền tức giận lật đổ cái bàn, mẹ nó, còn hung dữ gấp vạn lần so với ba tôi nữa.”
Lương Nhạc giữ im lặng, Lưu Hựu đầu bên kia vẫn chưa hết thở dốc, hai người không ai lên tiếng.
Qua lúc lâu, Lương Nhạc mới hỏi: “Hiện tại tình huống như thế nào?”
Lưu Hựu: “Đã kết thúc rồi, tôi đang trong sân lén gọi cho cậu đây.”

Lương Nhạc hỏi: “Chúc Úy Hàng thì sao?”
Lưu Hựu: “Đang ngồi xem đơn điền nguyện vọng, ba cậu ta vừa lái xe đi rồi.

Tôi không nói chuyện với cậu được nữa, cậu ấy ra rồi… Cúp máy đây, có việc lại báo.”
Cuộc gọi treo hồi lâu rồi Lương Nhạc mới buôn điện thoại xuống, bên tai tiếng ong ong vang lên không ngừng, đầu óc cô rất loạn, nhắm mắt liền có thể tưởng tượng ra trường hợp Chúc Úy Hàng và chú Chúc đánh nhau.

Chúc Úy Hàng thì chắc chắn sẽ không dám đánh trả, nên chỉ có thể bị đánh, tưởng tượng đến đó, cô đã hít thở không thông.
Lương Nhạc nhìn chằm chằm di động, đưa ra một quyết định.
*
9 giờ tối, Lưu Hựu sực nhớ phải báo tin cho Lương Nhạc, liền gửi đến một tin nhắn: “Tôi và Chúc Úy Hàng đã đến bệnh viện, vừa rồi ở căn tin ăn cơm.

Tinh thần bà nội đang khá tốt, ba cậu ta và người dì kia không biết đi đâu rồi.”
Lương Nhạc nhắn đáp: “OK, làm phiền cậu đưa Chúc Úy Hàng về nhà nữa nhé.”
Lưu Hựu: “Đã biết.”
Cất điện thoại, cậu giương mắt nhìn Chúc Úy Hàng, trong lòng là cảm xúc lẫn lộn, không nghĩ đến đúng là mỗi nhà một cảnh, con cưng của trời như Chúc Úy Hàng cũng có lúc chật vật như vậy.
10 giờ tối, bà nội giục hai người về nhà nghỉ ngơi.

Đôi mắt Chúc Úy Hàng có tơ máu, anh nhìn thoáng qua Lưu Hựu, lên tiếng: “Mày còn chưa về hả?”
Lưu Hựu sờ mũi: “Tao ở đây để đưa mày về tận nhà, ngày mai mình lại đến.” Cậu đã đồng ý Lương Nhạc đưa Chúc Úy Hàng về nhà an toàn.
Bà nội đẩy Chúc Úy Hàng: “Về nhanh đi con, sáng mai lại đến, trở về ngủ một giấc.”
Chúc Úy Hàng bị ép phải đứng dậy, lại bị Lưu Hựu lôi kéo ra về.”
*
Lương Nhạc quyết định về quê, lúc ra khỏi nhà không nói với ai.

Thời điểm mẹ cô gọi điện đến thì cô đã đi được nửa đường.
Một khắc nghe máy, quả nhiên đổ xuống một trận mắng to, mẹ cô nói cô sao có thể không hiểu chuyện như vậy, lại đến thêm phiền toái cho nhà người ta.
Lương Nhạc rầu rĩ phản bác: “Con để quên đồ ở nhà bà… Hơn nữa, một mình Chúc Úy Hàng không thể chăm sóc tốt cho bà, con đến giúp đỡ cậu ấy, không phải làm phiền.

Bà nội tiếp đãi con thế, giờ bà sinh bệnh sao con có thể bỏ gánh chạy lấy người.”
Mẹ cô vẫn tiếp tục mắng: “Con nói hươu nói vượn gì thế? Bây giờ con đang ở đâu?”
Lương Nhạc nói: “Sắp đến nơi rồi ạ, bà nội khỏe lại con liền trở về.”
Mẹ cô bất lực: “Thật không thể bớt lo mà… Đến nơi nhắn báo tin cho mẹ.”
“Dạ.” Lương Nhạc như được đại xá cúp điện thoại.
Đến trạm trung chuyển, cô cõng một cái ba lô to xuống bến xe, không chần chừ trực tiếp lên chuyến xe đến nhà họ Chúc.

Ô tô trên đường xóc nảy, cô đột nhiên nhớ đến bọn họ ngày đó, cũng chỉ mới đây nhưng lại cho cô cảm giác đã qua tựa bao giờ.

Ngày đó, bọn họ bị rất nhiều người trêu chọc là một cặp, cả hai đều không ai nhượng bộ mà phản bác.
Khóe miệng cong cong, cô nhớ đến một lần mình nói dối —
Đó là lúc Lưu Diệc Hằng bảo muốn đến chơi, cô vờ rằng mình không biết chuyến xe số mấy, thậm chí còn cố ý tìm Chúc Úy Hàng hỏi, chọc cho anh ghen tung khói.
Đương nhiên cô cũng không muốn để Lưu Diệc Hằng đến đây, bởi vì nơi này ẩn chứa biết bao những kỉ niệm quý báu của cô và Chúc Úy Hàng.
Trong vô thức, cô đã mặc định nơi này là lãnh thổ của riêng hai người họ.
Hiện tại nghĩ lại, dường như từ lúc đó, cô đã bắt đầu thích anh.
Cô không biết nữa.
Ngực có chút khó chịu, cô nhắm mắt, lại lấy điện thoại nhắn tin với Chúc Úy Hàng: “Câu đang nghỉ ngơi hả?”
Chúc Úy Hàng nhắn đáp: “Đang nghĩ về cậu.”
Tim Lương Nhạc lỡ một nhịp: “Nghĩ gì về mình?”
Chúc Úy Hàng: “Nghĩ muốn nghe cậu mắng, cậu đánh, muốn được cậu ôm, cậu hôn.”
Lương Nhạc cười, vẫn tiếp tục hỏi: “Cậu có khuynh hướng thích ngược đãi à?”
Chúc Úy Hàng: “Ừ, đúng vậy.”
Đường đi bộ về nhà bà rất tối, Lương Nhạc sợ hãi có ếch hay dế từ bụi cỏ nhảy ra, thế nên gần như toàn bộ con đường là cô nín thở chạy thật nhanh.
Lúc đến nhà, cô lại phát hiện đèn trong sân không sáng.

Việc đầu tiên cô làm sau khi trở lại không phải là cất hành lý mà là bật hai ngọn đèn kia lên.
Bởi vì bà nội luôn thích nhà cửa phải sáng sủa.
Cô đè tay lên ngực, cẩn thận nhón chân lên lầu, cô ngơ ngác đứng trước cửa phòng tối đen của Chúc Úy Hàng, một tiếng trước Lưu Hựu nhắn báo đã thành công đưa Chúc Úy Hàng rời bệnh viện rồi mà.
Chẳng lẽ anh đang ngủ?
Cô tại chỗ nhìn ngó khắp nơi, bỗng thấy phòng của mình sáng đèn.
*
Thời điểm cửa mở ra, Chúc Úy Hàng không phản ứng kịp, anh tưởng là ba anh hay Lưu Hựu, quay đầu nhìn lại mới phát hiện là Lương Nhạc.
Không lời nào diễn tả được dáng vẻ của anh lúc này, cả người anh như được hạnh phúc bao bọc lấy, những cảm xúc giấu kín trong lòng bỗng dâng trào hết lên, bi thương, ủy khuất và bất lực…
Anh giấu nhẹm đi tất cả cảm xúc những ngày qua, thế nên thân thể cũng to lớn bất thường giống như khinh khí cầu, anh không cho qua được, càng không thể bày tỏ ra ngoài.

Nhưng sự xuất hiện của cô như cây kim châm, tinh tế, nhẹ nhàng chạm vào anh, khiến những cảm xúc như vỡ òa trong phút chốc.
Lương Nhạc mặc áo thun màu vàng, phát sáng như ánh mặt trời rực rỡ.
Cô đến gần anh, kéo anh ngồi xuống giường, rồi ôm lấy đầu anh, hai tay anh chậm rãi bám lấy eo cô.
Cô duỗi tay vuốt ve mái tóc anh: “Mình không đến để đánh mắng cậu, mình đến là để ôm cậu thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận