Lâm Tuệ Tuệ rời đi với nụ cười khinh bỉ trên môi vì bà ta cho rằng Kiều Ninh Nguyệt sẽ chẳng có cái gan khai ra toàn bộ sự thật.
Lý do cô ta tiếp cận và cưới Trần Tư Thông cũng chỉ có một, đó là vì tiền và cái chức phu nhân của người thừa kế nhà họ Trần.
Nhưng hiện tại thì sao? Sau khi bí mật chấn động được tiết lộ thì Kiều Ninh Nguyệt như sụp đổ hoàn toàn, cô ta đã cố gắng rất nhiều, thậm chí là buông bỏ cả tình yêu của mình để cưới Trần Tư Thông.
Vậy mà đùng một cái, Trần Tư Thông lại không phải con ruột của Trần lão gia, còn Tư Khải - người mà Ninh Nguyệt đã bỏ rơi lại chính là người duy nhất có máu mủ với Trần gia.
“Aaaaaaa…”
Kiều Ninh Nguyệt đột nhiên vò đầu bứt tai rồi hét lớn lên, thậm chí còn không để ý đến ánh nhìn của người khác đang nhìn mình.
Cô ta tự cười khổ, cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc.
Có lẽ người đang cảm thấy đau khổ nhất lúc này không ai khác chính là Kiều Ninh Nguyệt, cảm giác như bị phản bội vậy, đau đớn vô cùng.
Lúc này, Lâm Tuệ Tuệ đã lái xe trở về công ty.
Nếu nói bà ta không lo lắng gì khi bị phát hiện bí mật là nói dối, vì trong lòng bà ta vẫn còn rất sợ và cũng cảm thấy may khi người phát hiện ra là Kiều Ninh Nguyệt chứ không phải ai khác.
“Đáng lẽ mình phải xé nát tờ giấy đó mới phải, chắc lúc đó mình đã quá tức giận nên mới không để ý đến điều này.”
Về đến văn phòng của mình, lúc mở cửa ra Lâm Tuệ Tuệ đã rất sốc khi nhìn thấy Hoắc Kiên đang ngồi chung với Trần Tư Thông, cả hai đang cười nói rất vui vẻ với nhau trong văn phòng của bà ta.
“Ồ, tổng giám đốc Lâm của chúng ta đã về rồi sao?” Hoắc Kiên vừa thấy Lâm Tuệ Tuệ liền nở một nụ cười tươi rạng rỡ để chào đón.
“Hai người… đang làm gì ở đây vậy?”
Lâm Tuệ Tuệ lo sợ bước vào trong, ánh mắt cứ hướng thẳng vào Hoắc Kiên với sự đề phòng.
“Mẹ chưa nghe tin gì sao? Ba đã thông qua và duyệt dự án mới của Trần Tư Khải rồi, ở thời điểm này mà dự án của nó được tiến hành thì dự án của con sẽ bị đe dọa mất.”
Thì ra là hai người họ đang bàn chuyện liên quan đến Trần Tư Khải vậy mà làm Lâm Tuệ Tuệ cứ tưởng.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh ngồi xuống đối diện Hoắc Kiên rồi chợt lên tiếng:
“Con việc gì phải lo lắng chứ, không phải chúng ta đã có ngài Hoắc ở đây rồi sao? Trần Tư Khải dù có giỏi cỡ nào thì dự án của nó cũng cần có vốn đầu tư lớn mới có thể đuổi kịp chúng ta được.”
Trần Tư Thông biết điều đó nhưng vẫn luôn sợ sệt và lo lắng, đối với anh ta dù chỉ là một chút hi vọng chiến thắng của Tư Khải thì anh ta cũng muốn dập tắt nó cho bằng được.
“À con nghe nói mẹ đi ăn trưa với Ninh Nguyệt, cô ấy không về cùng với mẹ sao?”
Tự nhiên Trần Tư Thông nhắc đến Kiều Ninh Nguyệt khiến Lâm Tuệ Tuệ chột dạ, sau đó bà ta liền mỉm cười đáp:
“Nó nói có việc cần giải quyết nên mẹ về trước.”
“Vậy sao?”
Reng… Reng… Reng…
Đúng lúc ấy chuông điện thoại của Trần Tư Thông bỗng vang lên, anh ta liền cầm điện thoại chạy ra ngoài để nghe máy.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn hai người, sắc mặt của Lâm Tuệ Tuệ bỗng thay đổi trong thoáng chốc, bà ta cau mày hỏi:
“Anh đã tiết lộ điều gì với Tư Thông chưa?”
“Anh đã nói nếu em không đến gặp anh thì anh sẽ đến tìm em và con trai chúng ta rồi mà.”
Lâm Tuệ Tuệ lo lắng nhìn ra ngoài, Trần Tư Thông vẫn đang nói chuyện điện thoại nên có thể sẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.
“Đừng tùy tiện nói ra những lời đó, tôi cảnh cáo anh đấy.”
“Có vẻ em rất quan tâm đến chuyện Tư Thông có trở thành người thừa kế TRT không nhỉ? Vậy thì anh sẽ giúp thằng bé trở thành chủ tịch của tập đoàn TRT này.”
Lâm Tuệ Tuệ nghi ngờ nói:
“Anh chắc chứ?”
“Nó là con trai anh mà, đương nhiên anh sẽ giúp đỡ nó có được thứ mà nó muốn.”
Dù không phải máu mủ ruột thịt với nhà họ Trần nhưng Lâm Tuệ Tuệ vẫn muốn TRT nằm trong quyền quản lý của con trai mình.
Bà ta sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện TRT thuộc về Trần Tư Khải hay bất kỳ ai khác.
Tối hôm ấy.
Biệt thự Kannadas.
Hà Nghiên Tuyết ngồi trên giường lặng lẽ xem lại đoạn video nhậm chức chủ tịch của mẹ kế trên mạng với một vẻ mặt không hài lòng.
Cô vẫn còn rất giận ba mình về chuyện này nhưng để có thể lấy lại công ty cô cần phải giúp đỡ chồng mình trước.
Nhắc đến Tư Khải mới nhớ, đã gần mười giờ đêm rồi mà anh vẫn chưa về, Nghiên Tuyết cứ nghĩ là anh vẫn còn giận cô nên mới cố tình né tránh.
Reng… Reng… Reng…
Đúng lúc ấy chuông điện thoại bỗng vang lên, Hà Nghiên Tuyết nhìn lên màn hình điện thoại thì phát hiện là Tư Khải gọi tới vì vậy cô đã lập tức bắt máy.
“Alo?”
[Xin hỏi cô có phải là Hà Nghiên Tuyết, người nhà của chủ nhân số máy này không ạ?]
Giọng nói ở đầu dây bên kia không phải là giọng của Tư Khải mà là giọng nói của một người đàn ông khác.
“À vâng, đúng rồi, tôi là vợ của anh ấy.”
[Vậy phiền cô mau đến quán rượu TNight để đón chồng cô về nhé, anh ấy đã uống say lắm rồi.]
“Vâng, tôi đến ngay đây ạ.”
Nghiên Tuyết vội vàng bước xuống giường, cô lấy chiếc áo khoác mỏng khoác lên người sau đó liền nhanh chóng chạy ra khỏi Kannadas.
Trần Tư Khải từ trước đến nay uống rượu đều có chừng có mực nhưng tự dưng hôm nay anh lại uống đến mức say xỉn, điều này khiến Nghiên Tuyết khá lo lắng.
Quán rượu TNight.
Vừa đến nơi, nhân viên của quán đã dẫn Nghiên Tuyết đến căn phòng mà Tư Khải đang ngồi.
Mở cửa bước vào trong, mùi bia rượu phủ khắp căn phòng khiến Nghiên Tuyết nhăn mặt khó chịu.
Cô nhìn thấy Trần Tư Khải trong bộ dạng say xỉn đang tựa đầu vào sofa, dáng vẻ không hề chính trực chút nào, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của anh.
“Trần Tư Khải, anh mau tỉnh dậy đi.”
Nghiên Tuyết đi đến lay người chồng mình, Tư Khải mơ hồ mở mắt ra, gương mặt xinh đẹp của Nghiên Tuyết mờ ảo xuất hiện trước mắt anh.
“Nghiên… Tuyết?” Trần Tư Khải thì thầm.
“Sao anh lại uống say thế này chứ? Mau đứng dậy đi, tôi đưa anh về nhà.”
Trần Tư Khải tóm lấy cánh tay của Nghiên Tuyết sau đó kéo cô ngã vào lòng mình.
Anh chẳng nói gì mà lập tức ôm lấy eo cô, cưỡng hôn cô một cách mãnh liệt.
“Ưm…”
Nghiên Tuyết giật mình nhắm mắt lại, cô có phản kháng, có đẩy anh ra nhưng đều vô tác dụng.
Trần Tư Khải cứ thế siết chặt lấy Nghiên Tuyết, môi lưỡi linh hoạt hôn cô đến mức khó thở.
“Ha…”
Đến khi nụ hôn kết thúc Nghiên Tuyết mới có cơ hội lấy tay che miệng, cô đỏ mặt nhìn anh, vô thức nói:
“Anh say lắm rồi đấy.”
Trần Tư Khải mê mẩn nhìn Nghiên Tuyết, anh tự ý cởi áo khoác của cô rồi vùi mặt lên vai của cô hít hà.
Hành động lạ lùng của anh khiến Nghiên Tuyết khó hiểu nhưng hình như anh đang muốn làm nũng với cô thì phải.
“Tôi xin lỗi em Nghiên Tuyết, xin lỗi em…”
“Sao anh lại phải xin lỗi chứ?”
Trong cơn say, Tư Khải nói ra những điều kỳ lạ làm Nghiên Tuyết ngơ ngác, nhưng thật ra đó là những lời từ tận đáy lòng anh.
“Thực ra tôi không có giận em, lý do tôi bơ em là vì tôi ghen với Bạch Tuấn Triết.
Nhưng kẻ như tôi, kẻ không có được trái tim của em như tôi thì lấy tư cách gì để nói mình đang ghen.”
Thì ra đây là lý do khiến Trần Tư Khải liên tục tránh né và làm ngơ Nghiên Tuyết.
Cô nghe xong điều này có chút bất ngờ nhưng sau đó liền mỉm cười:
“Anh ghen mà cũng đáng yêu quá nhỉ? Nếu ghen thì hãy nói là ghen, vì nếu anh giấu thì làm sao tôi biết được?”
Trần Tư Khải hai mắt long lanh nhìn Nghiên Tuyết, có lẽ tâm trạng anh đã khá hơn rồi.
Hà Nghiên Tuyết gắng gượng đỡ anh đứng dậy, từng bước dìu anh ra ngoài xe để đi về nhà.
Trong suốt quãng đường về nhà, Tư Khải cứ nhìn Nghiên Tuyết với ánh mắt đầy âu yếm.
Gương mặt của anh lúc say rượu trông thật buồn cười vì nó cứ ngơ ngơ, ngốc ngốc.
Anh rất muốn hỏi cô về chuyện tình cảm nhưng sợ cô sẽ không thích anh, sẽ từ chối anh.
Về đến nhà, Nghiên Tuyết cũng một mình dìu Tư Khải về phòng.
Sau khi đặt anh nằm xuống thì cô liền ngồi ở mép giường để thở vì Trần Tư Khải khá nặng, người cô lại nhỏ nhắn, sự chênh lệch này khiến cô không mệt không được.
“Oái!”
Bịch!
Đột nhiên, Trần Tư Khải bật dậy, anh ôm lấy Nghiên Tuyết rồi đè cô xuống mặt giường.
Cứ tưởng là anh say đến mức ngủ thiếp đi rồi mà ai ngờ anh vẫn còn thức.
“Trần Tư Khải, sao… sao vậy?”
Trần Tư Khải im lặng nhìn Nghiên Tuyết một lúc rồi cất tiếng hỏi:
“Hà Nghiên Tuyết, em hãy nói cho tôi biết đi, tôi phải làm gì thì mới có được trái tim của em đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...