Edit: Sa
Bận rộn hơn nửa ngày, cứ tưởng sẽ kéo lê tấm thân rã rời về trường, thình lình nhìn thấy nam thần đứng chờ dưới tòa nhà, Kiều Lâm Lâm vui đến mức quên cả mệt, nép vào l0ng nguc không quá rộng rãi nhưng thừa ấm áp của anh mấy phút mà vẫn không nỡ lùi ra, bèn ngẩng mặt lên mừng rỡ nói: “Sao anh tới đây? Còn chẳng nói với em nữa.”
Có lẽ vì trời tối, không cần giữ kẽ như ban ngày, hơn nữa người đi đường cũng không biết họ nên Cố Chi Thu cũng gỡ bỏ gánh nặng nam thần của mình, mặc cho cô ôm, không những không nhắc nhở cô chú ý ảnh hưởng ở nơi công cộng mà còn lấy túi xách đang đeo treo vai của cô xuống, nhẹ nhàng trả lời: “Sợ làm ảnh hưởng tới công việc của em nên không gọi điện.”
Kiều Lâm Lâm lo lắng hỏi: “Anh chờ lâu không?”
“Không lâu lắm, học xong là anh tới.”
Kiều Lâm Lâm nghĩ, chiều thứ tư nam thần phải học tới gần năm giờ, mà bây giờ mới hơn sáu giờ, nếu anh học xong rồi đến đây ngay thì cùng lắm chỉ chờ khoảng hai mươi phút, quả thật không quá lâu, nhưng đó là vì hôm nay hiệu suất làm việc của cô cao, không tốn quá nhiều thời gian, chứ nếu đúng theo dự tính của chị Elle là phải bảy tám giờ mới xong việc, lúc đó không lẽ anh phải đợi tận một hai tiếng?
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm chợt nhận ra một vấn đề, lại ngẩng đầu hỏi anh: “Sao hôm nay anh có thời gian đi ra ngoài?” Tối nay anh không cần ngâm mình trong phòng thí nghiệm à?
“Anh xin giáo sư cho nghỉ tối nay.” Cố Chi Thu mỉm cười, bổ sung, “Sáng mai nhóm giáo sư Steven bay rồi.” Nửa tháng nay anh bận tối tăm mặt mũi, hầu như nhóm giáo sư Steven đều do một tay anh chiêu đãi, vì vậy giáo sư và các anh chị cùng làm thí nghiệm rất thông cảm cho anh, giờ khách sắp về, thời gian sắp tới họ sẽ san sẻ một phần công việc với anh để anh có thêm thời gian bầu bạn bên người yêu.
Hiển nhiên Kiều Lâm Lâm không nhận ra ẩn ý của anh nhưng vẫn rất vui mừng hỏi: “Họ về lại Anh ạ?”
Cố Chi Thu gật đầu, Kiều Lâm Lâm cười tươi như hoa, khoái chí nghĩ đây coi như là tin tốt, ít nhất trong hai năm tới không cần lo lắng giáo sư đại học Cambridge giành người với cô.
Bấy giờ cô mới hài lòng rời khỏi vòng tay của nam thần, chuyển sang khoác tay anh, hào hứng nói: “Nếu tối nay anh không cần về phòng thí nghiệm thì chúng ta về trường muộn một chút nha, giờ đi ăn trước đã, thế nào?”
“Ừ.” Cố Chi Thu ngoan ngoãn đi theo cô tới ga tàu điện ngầm ngược hướng về trường.
Hai người nắm tay nhau đi ăn quán thịt nướng nổi tiếng dạo gần đây.
Lần gần nhất họ ăn thịt nướng là hồi khai giảng, chính là lần đi Hương Sơn, đã gần hai tháng rồi, hôm nay Kiều Lâm Lâm cũng hoàn toàn không khách sáo hưởng thụ nam thần phục vụ suốt bữa ăn, cả ngày nay cô đã rất vất vả, cần phải bồi bổ mới được.
Thật ra là vì tay nghề nướng thịt của anh rất siêu đẳng, rõ ràng chỉ là gia vị bình thường nhưng vào tay anh lại ngon kinh khủng, chẳng những ngoài giòn trong mềm mà đến cả nêm nếm cũng vừa miệng, chuẩn đầu bếp năm sao dành riêng cho cô.
Kiều Lâm Lâm không thể nào khống chế vừa lửa và gia vị nên đành làm phiền nam thần, còn cô thì thoải mái ngồi ngay ngắn trên ghế chờ dâng tận miệng.
Vì tôn trọng nam thần, dù rảnh rỗi cô cũng không chơi điện thoại mà chăm chú nhìn động tác của Cố Chi Thu, bàn tay thon dài trắng trẻo tựa như tác phẩm nghệ thuật liên tục trở thịt, thỉnh thoảng đặt kẹp xuống, lấy hộp gia vị lên, ưu nhã rắc mấy cái, gia vị rơi đều xuống thịt.
Suốt quá trình, động tác của anh không hề nao núng, như nước chảy mây trôi, có thể nói là bữa tiệc thị giác.
Kiều Lâm Lâm nhìn chăm chú đến nỗi mắt như muốn mọc lên người Cố Chi Thu khiến anh khá mất tự nhiên, không phải vì ngại mà là vì đôi mắt cô sáng rỡ nhìn anh hệt như nhìn miếng thịt, phát sáng y như hai cái bóng đèn, giống như anh cũng là miếng thịt vậy.
Cố Chi Thu vừa gắp miếng thịt mới nướng xong bỏ vào chén Kiều Lâm Lâm vừa nói: “Chán lắm hả? Em kiếm gì chơi đi, cứ kệ anh.”
“Có gì chơi đâu.” Kiều Lâm Lâm nhanh chóng gắp miếng thịt bò nhét vào miệng, sau đó đặt đũa xuống, tiếp tục chống cằm chăm chú lộ liễu nhìn anh.
Cố Chi Thu: …
Thấy cô còn nhìn lộ liễu hơn hồi nãy, Cố Chi Thu quyết định không nói gì nữa, lặng lẽ tiếp tục nướng thịt.
Bữa ăn này có thể nói là đầy đủ sắc, hương và vị, Kiều Lâm Lâm ăn căng cả bụng, cực kỳ thỏa mãn.
Có điều vì xếp hàng chờ bàn hơi lâu nên ăn xong về tới trường đã hơn chín giờ, cô chẳng màng thân mật với nam thần mà chạy thẳng lên phòng ký túc xá, gấp rút tẩy trang, gội đầu, tắm rửa, sấy tóc, đắp mặt nạ ngay trước giờ tắt đèn, sau đó mới lê tấm thân mệt mỏi chui vào chăn.
Xu Hướng Quyến Rũ là tạp chí nổi tiếng nên không có chuyện quỵt lương, có điều để dễ bề quản lý nên họ quy định tất cả người mẫu đều được kết toán lương theo tháng chứ không trả ngay trong ngày như các nơi nhỏ lẻ khác.
Dựa theo quy định, đầu tháng sau Kiều Lâm Lâm mới có lương, cô cũng không để ý lắm vì nghe Kimi nói mức lương được trả theo giá tiêu chuẩn trong giới, trừ một số trường hợp đặc biệt thì ai cũng một ngàn một bìa, tất nhiên nếu chụp quảng cáo cho nhãn hàng thì giá sẽ khác, phía nhãn hàng giàu có, thù lao cho người mẫu có khi lên tới năm ba ngàn.
Nhưng chuyện tốt đó tất nhiên không rớt trúng người mới.
Hiện giờ Kiều Lâm Lâm cũng có chút ít, so với mức lương mấy trăm một ngàn đó, cô quan tâm tới thời gian phát hành số báo mà mình chụp ảnh bìa hơn.
Xu Hướng Quyến Rũ là “lá bài” lớn nhất mà cô đang có, sự nghiệp làm thêm của cô có thể bay cao hay không đều dựa vào danh tiếng của số báo này, nếu lượng tiêu thụ lớn, cô sẽ được nhiều độc giả hay thậm chí là người trong ngành chú ý hơn, có khi tới lúc đó công việc còn tự tìm đến cô ấy chứ.
Kiều Lâm Lâm thỏa sức mơ mộng, mới qua hai ngày đã kiềm lòng không đậu mà đi hỏi Kimi rằng số báo của cô đã có bản thảo chưa, Kimi nói trừ khi xảy ra tình huống đặc biệt, chứ không thì phải đợi ba bốn số.
Phải đợi tận ba bốn số, nghĩa là gần một tháng nữa, Kiều Lâm Lâm vô cùng thất vọng.
Kimi đã nói rất rõ ràng rằng cô không có tình huống gì đặc biệt, kết quả tốt nhất là suôn sẻ chờ ba bốn kỳ, chứ nếu gặp phải trường hợp nhãn hàng muốn đẩy ngày quảng cáo thì có khi cô còn chờ lâu hơn.
Đây là quy trình làm việc của tòa soạn, Kiều Lâm Lâm bức bối thì cũng không làm được gì, bèn tự nhủ hãy nghĩ theo hướng tốt, tháng sau khi mà “tên tuổi bay lên” cũng là lúc sắp thi cuối kỳ, hiện giờ cô rảnh rang nên sẽ học trước để tới khi đó không bị loạn lạc giữa công việc và học hành.
Thật ra bài vở trước kỳ thi cũng không nặng, bình thường học sao thì cuối kỳ ra đề thế, mọi người thường luống cuống tay chân phần lớn là vì thường ngày không lo học, đợi đến nước tới chân mới nhảy.
Hồi năm nhất Kiều Lâm Lâm không bị “ướt chân” vì chẳng những cô cần cù lên lớp, không trốn về trước, tập trung nghe giảng để lại ấn tượng tốt cho các thầy cô mà còn vì được nam thần đốc thúc, làm khách quen của thư viện, thỉnh thoảng cũng mở sách vở ôn bài, mà khối xã hội quan trọng nhất là học thuộc và đọc hiểu, trí nhớ của cô khá tốt, đọc vài lần là đã có thể nắm vững, do đó trước kỳ thi không cần phải lao đầu học điên cuồng.
Nhưng đó là hồi năm nhất, học kỳ này trừ hai tháng đầu Kiều Lâm Lâm chưa tới thư viện lần nào, tan học về cũng không thèm lật sách vở ra xem, hơn nữa dạo này toàn lo làm thêm, trong giờ học cũng không tập trung như trước nữa, bây giờ nếu mà cô vẫn cứ nhởn nhơ như hồi năm nhất thì e rằng cô khó mà qua môn chứ đừng nói tới chuyện giữ vững thứ hạng trung bình trong lớp.
Do đó, phải nhân lúc còn rảnh rỗi mà ôn tập trước, có như vậy thì tháng sau cô mới có thể làm tốt cả công việc lẫn thi cử.
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm dần bình thường trở lại, thậm chí còn thấy may mắn vì nếu số báo cô chụp phát hành ngay lúc này, cô trở nên nổi tiếng, các lời mời chụp tạp chí ồ ạt kéo đến, công việc nối nhau không dứt, đến kỳ nghỉ đông chưa chắc làm xong, khi đó sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Lúc đó cả phòng ký túc xá sẽ biết cô bị tiền che mắt, chính bản thân cô cũng không chống cự nổi, một khi có công việc lương cao thì chắc chắn cô sẽ không thể nghĩ nhiều được mà hớn hở đi làm, rồi sau đó sức lực sẽ bị phân tán, không có thời gian để học, cũng không hề chuẩn bị gì mà vác bộ mặt ngơ ngác đi thi, cuối cùng nhận lấy kết quả bét nhè.
Kiều Lâm Lâm không phải sợ thành tích kém sẽ bị bố mẹ cho ăn đòn, dẫu gì cô cũng là sinh viên của trường đại học danh giá, ít nhất là trường có uy tín nhất trong vòng bán kín hai trăm kilomet, ông bà Kiều thường xuyên khoe khoang con gái thông minh học giỏi, nếu cô thi kém, người mất thể diện nhất chính là bố mẹ, để không làm hàng xóm láng giềng biết, lão Kiều và thái hậu sẽ chỉ nhỏ nhẹ quở trách cô vài câu, cùng lắm là trừ tiền tiêu vặt của cô chứ chắc chắn sẽ không đánh đòn vì như thế rất khó giấu chuyện nữa.
Nhưng tự cô cũng biết chừng mực, Trường Thanh nổi tiếng là tiêu chuẩn của cả đầu vào lẫn đầu ra đều rất cao, nếu bị rớt ba môn trở lên sẽ khó lấy được bằng tốt nghiệp, các anh chị bị khuyên thôi học mỗi năm chính là bài học ngay trước mắt, cô còn muốn lấy được tấm bằng tốt nghiệp Trường Thanh để sau này dễ kiếm việc, nếu dính phải quá khứ xấu xí là rớt môn, cô sẽ không gánh vác nổi hậu quả.
Chỉ cần nghĩ đến số người bị Trường Thanh cho thôi học, Kiều Lâm Lâm run lẩy bẩy, lần đầu tiên chủ động rủ rê bạn bè và nam thần đến thư viện.
Đúng vậy, trừ hằng ngày lôi kéo đám bạn đến thư viện, Cố Chi Thu cũng bị rủ rê một lần.
Cả ngày chủ nhật tuần này anh rảnh, hỏi cô muốn đi đâu chơi nhưng Kiều Lâm Lâm đã tiến vào trạng thái hiền giả, một lòng nghĩ đến học tập, vô cùng tự nhiên đề nghị: “Hay là buổi sáng đến thư viện, buổi chiều đi chơi đâu đó cũng được, xem phim chăng?”
Đã hơn một tháng cô chưa đi xem phim, hơn nữa hồi học kỳ trước những lúc rảnh rang họ cũng thường xuyên làm vậy, rất hợp lý.
Tuy Cố Chi Thu hơi bất ngờ nhưng vì hôm trước thấy cô đăng ảnh học bài ở thư viện lên Wechat thì anh đã hỏi nguyên nhân rồi, do đó bây giờ không còn thắc mắc nữa mà gật đầu.
Tất nhiên Kiều Lâm Lâm cũng không phải chỉ cắm đầu học mà vẫn nhớ tìm thời gian mời đám bạn cùng phòng ăn một bữa lẩu hoành tráng, cũng mời cả Trần Tử Dương, tuy cô đã từng cảm ơn đàn chị rồi nhưng lúc đó cô chưa biết đàn chị quan tâm mình nhiều nhường này, cảm thấy lần đó chưa cảm ơn đúng mực, thái độ cũng chưa đủ chân thành, cần phải cảm ơn lần nữa.
Trần Tử Dương cũng không khách sáo mà sảng khoái đi cùng, gặp đám Trình Viên Viên cũng không ngại ngùng, mấy chị em nhanh chóng thân thiết trò chuyện.
Chủ yếu là mấy cô nàng cũng giống Kiều Lâm Lâm, càng hiểu rõ đàn chị thì càng khâm phục trước tài hoa của cô ấy.
Trần Tử Dương trở thành người nổi tiếng của trường hoàn toàn không phải nhờ mặt hay gia thế.
Ở trường, cô ấy chỉ cưỡi chiếc xe máy điện chứ không nhiều người biết bên ngoài cô ấy lái xe thể thao mui trần, ngoại hình theo phong cách tomboy siêu ngầu rất đẹp nhưng cũng không lọt vào bảng xếp hạng mỹ nữ hay hotgirl.
Sở dĩ cô ấy nổi tiếng hoàn toàn là nhờ sức hút từ nhân cách và tài năng, mới mười mấy tuổi đã tham gia cuộc thi thiết kế đồng phục trên truyền hình và giành được thứ hạng cao, là người tài giỏi trong những người tài giỏi.
Nhóm Trình Viên Viên không khác Kiều Lâm Lâm là mấy, họ cũng cho rằng họ là người bình thường không chút nổi bật giữa một đám người thành công tương lai, còn đàn chị Trần rõ ràng là cùng đẳng cấp với Cố thần, là nhân vật cấp bậc cao mà sau này ra trường họ còn chẳng có tư cách chào hỏi, bây giờ có cơ hội cùng ăn cơm với nhau nên ai cũng nắm lấy cơ hội học hỏi kinh nghiệm.
Vì vậy, không cần Kiều Lâm Lâm khuấy động không khí, đám bạn đã nhiệt tình bắt chuyện, cả chủ và khách đều ăn rất vui vẻ.
Rốt cuộc Kiều Lâm Lâm cũng an tâm, về trường tiếp tục cố gắng học hành, sẵn tiện chờ tin tức từ tòa soạn.
Hai tuần sau, Kimi đột nhiên thông báo cho cô tin vui không liên quan tới tạp chí, đó là về cửa hàng thời trang cho các cặp đôi của người bạn của anh ấy.
Lúc đầu Kimi muốn chọn Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu nhưng nghe Cố Chi Thu không có thời gian thì anh ấy không bàn chuyện này với Kiều Lâm Lâm nữa vì người bạn của anh ấy yêu cầu tìm cặp đôi thật.
Cả hai đều đẹp trai xinh gái, xứng lứa vừa đôi, nhưng nếu bạn trai của Tiểu Kiều không làm người mẫu được thì anh cũng chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Hơn nữa bạn anh cũng không chỉ nhờ mình anh, sau đó cũng tìm được một cặp đôi phù hợp tiêu chuẩn, ai ngờ vừa hợp tác để xảy ra vấn đề, cậu bạn trai tòm tem với… cô bạn thân của bạn gái, bị bạn gái bắt gian trên giường.
Sự việc sôi sùng sục, ba người cãi cọ cấu xé nhau rất khó coi, do đó không tài nào hợp tác nổi nữa.
Lúc này, người bạn của Kimi rốt cuộc cũng nhận ra tìm cặp đôi thật chẳng sáng suốt chút nào, lỡ như chia tay thì ngay cả làm bạn bè cũng không được chứ đừng nói là làm việc.
Lần này may mắn là chụp ảnh xong xuôi rồi, đồng thời sản phẩm cũng đã tung ra bán rồi mới xảy ra chuyện, chứ nếu đang chụp dở mà xảy ra ồn ào thì họ phải tìm người mẫu khác, ảnh đã chụp cũng trở thành phế thải, không những tốn kém chi phí chuẩn bị mà nếu lỡ sản phẩm không kịp ra mắt theo dự định thì tổn thất càng nghiêm trọng.
Thêm nữa là thường xuyên thay đổi người mẫu sẽ ảnh hưởng không tốt cho cửa hàng.
Vậy là bạn của Kimi lại nhờ bạn bè tìm gấp người mẫu, yêu cầu cũng thay đổi chút ít, vì vậy Kimi đã đề cử Kiều Lâm Lâm.
Kimi có ấn tượng rất tốt với Kiều Lâm Lâm, mà chủ yếu là anh ấy thân với Trần Tử Dương, biết Trần Tử Dương quan tâm Tiểu Kiểu nên mới không ngần ngại giúp chuyện nhỏ này.
Sang năm Trần Tử Dương mở show diễn cá nhân, với tư cách là vedette, nếu Kiều Lâm Lâm có chút tên tuổi trước show diễn thì quá tốt, mà cho dù cô không thể giúp Trần Tử Dương thu hút nhiều sự chú ý hơn thì việc được cọ xát nhiều hơn cũng tốt cho Kiều Lâm Lâm.
Đúng vậy, Kimi cho rằng thật ra anh đang giúp Trần Tử Dương chứ không phải Kiều Lâm Lâm, cũng chỉ có Trần Tử Dương mới đáng để anh tận tâm như vậy thôi.
Chưa nói đến giao tình, địa vị của hai người họ tương đương nhau, một là nhiếp ảnh gia trẻ tuổi nổi tiếng, một là ngôi sao mới trong làng thiết kế thời trang, sau này hẳn sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác làm việc.
Quan trọng nhất là Trần Tử Dương chẳng những trẻ tuổi tài hoa mà gia thế, quan hệ và khát khao đều có đủ, người như vậy thành công là lẽ đương nhiên.
Bây giờ thoạt nhìn anh có danh tiếng cao hơn Trần Tử Dương thế thôi, chứ tương lai ai đi xa hơn ai thì rất khó nói, vì vậy bây giờ anh rất muốn “giúp đỡ” cô ấy.
Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không hiểu nội tâm phức tạp của người trưởng thành, cô nghe Kimi nói bạn anh lại muốn mời cô làm người mẫu thì kích động bật dậy, che miệng đi ra ngoài nói chuyện dưới ánh mắt khó hiểu của Mẫn Mẫn.
Lần này đến cả phỏng vấn cũng không cần, bạn của Kimi là ông chủ nên có quyền quyết định, sau khi được Kimi cho xem ảnh của cô thì cảm thấy cô rất hợp với phong cách trang phục của mình, xác nhận cô không phải là lừa đảo thì lập tức quyết định chọn cô, còn bảo Kimi hỏi cô thời gian rảnh.
Vì vậy Kimi nói rất chắc nịch, nói xong còn bổ sung: “Tiểu Kiều, chắc em không biết, làm người mẫu ảnh cho shop online khác với việc em từng làm, để duy trì khách hàng cũ, shop thường ký hợp đồng dài hạn, thường là một năm.”
Kimi chỉ tốt bụng nhắc nhở thôi, với sinh viên làm thêm, nhất là học trường danh giá như cô, anh cảm thấy một năm là thời hạn rất dài, người trẻ tuổi thường cả thèm chóng chán, bây giờ cô còn hào hứng nên ký hợp đồng bất chấp, lỡ sau này có việc khác thì đôi bên đều sẽ rất phiền phức.
Đáng tiếc Kiều Lâm Lâm không hiểu ý anh, cô chỉ càng thêm mừng rơ nói: “Ký một năm nghĩa là em có việc suốt cả năm ạ?”
Kimi nghe giọng cô hưng phấn quá thì không nói gì thêm nữa, cười bảo: “Em muốn làm đúng không? Vậy có gì em bàn bạc chi tiết với bạn anh nhé, để anh gửi Wechat của nó qua cho em, nhớ add đó.”
Kimi lại thành công lui thân một lần nữa, Kiều Lâm Lâm đang vui không giữ hình tượng đứng trước cửa thư viện, gió rét mùa đông cũng không làm nguội ngọn lửa hừng hực trong lòng, mặt mày hồng hào đứng trong gió rét bàn chuyện với ông chủ tương lai.
Quay chụp cho shop online tuy khá vất vả nhưng lương cao, quan trọng nhất là thời gian làm việc linh hoạt, ông chủ bày tỏ sẽ phối hợp giờ giấc với cô, chụp vào cuối tuần cũng không thành vấn đề, sẽ không để ảnh hưởng tới việc học của cô, có lẽ là bị lừa gạt trước phông bạt học giỏi của cô mà ông chủ còn chủ động đề nghị viết điều này vào hợp đồng để bày tỏ thành ý cũng như làm cô an tâm.
Kiều Lâm Lâm không những không an tâm mà còn giật thót, lúc này mới nhận ra ban nãy anh Kimi nhắc nhở cô chuyện ký hợp đồng, đi làm thì ký hợp đồng là rất quan trọng, cô nảy ra ý tưởng, hỏi: “Sếp Châu ơi, hôm ký hợp đồng em đưa bạn học theo cùng được không ạ?”
Sếp Châu cũng sốt ruột nên nói ngay: “Hay là ngày mai anh đem hợp đồng tới trường em, có vấn đề gì thì bàn bạc luôn, ký xong cuối tuần này mình làm việc ngay.”
Sếp Châu đưa ra đề nghị này là vì muốn xác nhận có đúng cô học Trường Thanh hay không.
Anh ta không biết nghề người mẫu chuyên nghiệp là như thế nào, còn giới người mẫu trên mạng thì rồng rắn hỗn tạp, vì tiêu chuẩn thấp có người còn chưa tốt nghiệp cấp ba, rất nhiều người khai gian lý lịch, anh ta muốn xác nhận ngay từ đầu để sau này mới có thể quảng cáo chân thực rằng người mẫu của cửa hàng mình chẳng những xinh đẹp mà còn học rất giỏi, chứ lỡ quảng cáo đã đời xong lại lòi ra gian dối thì phiền phức lắm.
Kiều Lâm Lâm không biết tâm tư của ông chủ tương lai, cô cảm thấy như vậy rất tiện cho mình, bèn khoái chí quyết định: “Chiều mai ạ? Năm giờ em mới học xong, không biết có tiện không?”
Sếp Châu nói tiện, chiều mai sẽ đợi cô trước cổng trường.
Kiều Lâm Lâm trò chuyện xong thì không quay vào thư viện ngay mà hào hứng nhắn tin cho nam thần.
Cô nói muốn đưa bạn đi cùng để ký hợp đồng chứ không phải bạn trai là sự thật, nam thần là nhà khoa học tương lai chứ không phải luật sư, dẫn anh theo cũng vô dụng, cô muốn hỏi anh có quen ai biết luật hay không.
Như từng nói trước đây, trường cấp ba của Kiều Lâm Lâm là trường bình thường, giáo viên và học sinh cũng bình thường, lúc cô đỗ Trường Thanh, trường cấp ba của cô thiếu điều khua chiêng gõ trống bố cáo thiên hạ, tuy cũng có một hai bạn khác lớp đỗ Trường Thanh giống cô nhưng thứ nhất là cô chỉ quen sơ sơ, thứ hai là họ cũng đậu nhờ ăn may, học ngành đang hot dễ tìm việc, chẳng đáng xá gì khi so với những sinh viên học ngành Luật trường Trường Thanh.
Trình Viên Viên, Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ cũng không khá khẩm hơn Kiều Lâm Lâm là bao.
Họ đến từ những thành phố nhỏ, có thể đỗ Trường Thanh đã là “của quý của hiếm” ở quê rồi, vì vậy Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ nhờ họ giúp đỡ, người đầu tiên cô nghĩ đến là nam thần nhà mình.
Cố Chi Thu khác với họ, anh học trường THPT Số 14 trong truyền thuyết, trường này rất “trâu bò”, nghe nói hơn nửa sinh viên trúng tuyển Trường Thanh mỗi năm đều xuất thân từ trường 14, do đó anh ở Trường Thanh được xưng tụng là bạn bè khắp thiên hạ, tổng cộng sinh viên cả bốn khóa của trường xuất thân từ THPT Số 14 thì cũng đủ lập ra một vương quốc rồi.
Vì vậy Kiều Lâm Lâm không chút đắn đo mà tìm nam thần, anh hỏi rõ tình huống và thời gian, địa điểm xong thì cũng rất nhanh chóng cho câu trả lời khiến cô hài lòng.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...