Chiến Dịch Chia Tay


Edit: Sa
Nếu Cố Chi Thu cảm thấy mình thật khó khăn thì Kiều Lâm Lâm cũng tự nhận mình hy sinh rất nhiều, cứ ngỡ có nhiều thời gian để hạ gục nam thần nhưng bây giờ anh lại đột ngột tham gia vào dự án của giáo sư, thời gian lẽ ra phải hẹn hò với cô thì nay lại hiến dâng cho phòng thí nghiệm khiến học kỳ này cô rất khó có cơ hội lừa anh đi khách sạn, phải hy sinh “hạnh fu.ck” quý giá của mình mới đổi được phúc lợi không đáng kể là hằng ngày anh sẽ chạy bộ cùng cô và chúc cô ngủ ngon.

Cô muốn tăng xông quá.

Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng thấy mình quá thảm.

Nhưng biết sao giờ, số mệnh của nam thần là đi theo con đường nghiên cứu khoa học, tương lai của anh là trời cao biển rộng, đến cả nữ chính với vầng hào quang chói lóa cũng chẳng thay đổi được điều ấy thì việc gì cô phải không biết lượng sức mình mà chống chọi chứ.

Được tham gia vào dự án quan trọng của giáo sư Tần là cơ hội vô cùng quý giá đối với nam thần, là nền móng cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của anh, Kiều Lâm Lâm vẫn chưa đủ tư cách để yêu cầu anh từ bỏ cơ hội đó vì cô, vì vậy để bản thân trông không quá thê thảm, cô chỉ có thể kiềm nén mà đưa ra điều kiện trao đổi nhỏ nhoi.

Kiều Lâm Lâm tự thấy mình đã rất nhường nhịn rồi, không hề đưa ra yêu cầu gì quá đáng, bởi nếu cô mà quá đáng, lỡ ảnh hưởng đến tiến độ thí nghiệm thì người chịu thiệt thòi cũng chỉ có cô thôi, vì như vậy kế hoạch vĩ đại “ngủ với nam thần” sẽ lại kéo dài vô thời hạn.

Do đó cô không những không gây sự mà còn chân thành cầu chúc cho dự án được tiến hành thuận lợi, sớm ngày hoàn thành.

Cô khổ quá mà.


Về ký túc xá, Kiều Lâm Lâm vẫn còn ôm tim đau đớn, nhưng chỉ một lát sau đã đầy máu sống lại vì khi mở Wechat phát hiện đàn chị đã chuyển tiền cho mình rồi.

Kiều Lâm Lâm đang nằm thẳng cẳng như con cá chết thì bật ngồi dậy, vội vã định bấm chấp nhận nhưng lại phát hiện số tiền không đúng, bèn rụt tay về, gửi tin nhắn thoại: “Chị ới, chị chuyển dư tiền rồi, hồi bữa chị đã đưa em năm trăm tiền cọc rồi ạ.”
Đàn chị Trần nhanh chóng trả lời bằng tin nhắn thoại: “Năm trăm tiền thừa là tiền đặt cọc cho vòng bán kết đó.”
Nghe Trần Tử Dương giải thích, Kiều Lâm Lâm mới yên tâm nhận tiền, gửi biểu tượng cảm ơn sếp, sau đó vui sướng ôm điện thoại đi ngủ.

Tiền là thứ giải sầu nhanh nhất.

Kiều Lâm Lâm chỉ đi catwalk một lần mà đã nhận được thù lao tận một ngàn rưỡi, tương đương giàu có sau một đêm, kho4i cảm kiếm tiền giúp cô tạm thời quên đi bi thương không thể hạ gục nam thần, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho vòng bán kết.

Lần đầu tiên đi catwalk của Kiều Lâm Lâm thành công mỹ mãn chứng tỏ hiện tại khả năng đi catwalk của cô không có vấn đề, Trần Tử Dương cũng rất tin tưởng cô, không yêu cầu cô đến phòng làm việc luyện tập hằng ngày nữa, yêu cầu duy nhất hiện giờ là Kiều Lâm Lâm cần giữ vững vóc dáng hiện tại, nói cách khác là Kiều Lâm Lâm cần tiếp tục vận động và kiểm soát ăn uống, còn những việc khác thì có thể thả lỏng một chút.

Nhưng lần này Kiều Lâm Lâm lại tự giác bất ngờ, hôm đó ở dưới sân khấu quan sát những người mẫu khác, cô đã nhận ra thiếu sót của bản thân, hơn nữa thù lao của đàn chị quá hậu hĩnh, lương tâm không cho phép cô làm việc qua loa, dẫu sao nam thần cũng không có thời gian hẹn hò, cô có thể dồn sức lực và tinh thần vào việc này.

Do đó, cô vẫn làm như trước, hằng ngày tới phòng làm việc của Trần Tử Dương luyện tập hai tiếng, hôm nào cô Ninh tới câu lạc bộ người mẫu thì sẽ đi theo học ké.

Không biết là do cô tiến bộ quá rõ rệt hay vì việc cô biểu diễn ở trường Nghệ thuật được lan truyền mà một ngày nọ, sau khi học ké giờ dạy của cô Ninh xong, lúc hai người chuẩn bị về, đội trưởng An Ni của câu lạc bộ người mẫu bỗng đi tới: “Cô Ninh, Kiều Lâm Lâm, em về cùng hai người nhé.”
Cô Ninh cười với An Ni, Kiều Lâm Lâm đi theo cô Ninh là vì sợ một mình ở câu lạc bộ sẽ rất lúng túng, vì vậy khi An Ni trò chuyện vui vẻ với cô Ninh, cô không để ý lắm, chỉ an tĩnh đi bên cạnh.


Nhưng không ngờ chờ xuống lầu, đáng lẽ mỗi người một ngã thì An Ni lại đột ngột vỗ vai cô, cười nói: “Đàn em, chúng ta nói chuyện chút nhé?”
An Ni đang học năm ba, gọi cô là đàn em cũng hợp lý, có điều Kiều Lâm Lâm đột nhiên nghe đội trưởng câu lạc bộ người mẫu nổi tiếng cao ngạo lại thân thiết gọi mình là đàn em thì hơi giật mình: “Đàn chị An muốn nói gì ạ?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi em có hứng thú tham gia vào câu lạc bộ hay không thôi.” An Ni đi thẳng vào vấn đề, lại gần nắm tay Kiều Lâm Lâm giống như hai người thân thiết lắm, cười tươi rói nhìn cô, “Kể từ ngày đầu tiên em tới câu lạc bộ, chị đã chú ý tới biểu hiện của em rồi, cô Ninh cũng nói em tiếp thu rất nhanh, cũng đúng, em mới tập luyện mà đã xuất sắc hơn nhiều thành viên trong câu lạc bộ rồi, cá nhân chị rất hy vọng em gia nhập câu lạc bộ, năng lực hiện tại của em đủ để lên sân khấu, nếu em gia nhập, sẽ có rất nhiều cơ hội cho em biểu diễn.”
Đây là lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm chính thức nói chuyện với An Ni, cô không ngờ đội trưởng câu lạc bộ người mẫu tưởng chừng kiêu căng lại thân thiện đến thế, lời khen tự nhiên như gió xuân khiến người nghe thoải mái vô cùng, Kiều Lâm Lâm vốn không có sức chống cự với lời khen nay được An Ni tâng bốc như vậy thì vui như mở cờ trong bụng, trên mặt cũng nở nụ cười hân hoan.

Có điều trước lời chiêu dụ của An Ni, Kiều Lâm Lâm lại không hề xao động, uyển chuyển nói: “Cảm ơn chị, cơ mà trước đây em từng đăng ký tham gia câu lạc bộ nhưng bị từ chối vì không đủ chiều cao.” Cô giơ hai ngón tay, nhấn mạnh: “Hai lần lận.”
“Thế á?” Nụ cười của An Ni thoáng cứng lại, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại tự nhiên như không, nói: “Chị cũng không rõ lắm, bình thường mấy chuyện nhỏ nhặt như tuyển chọn người mới đều do phó đội trưởng đảm nhiệm, có lẽ chiều cao của em không đủ tiêu chuẩn thật nhưng lại có các phương diện khác bù đắp, ít nhất là kỹ năng đi catwalk của em rất tốt, vóc dáng cũng đẹp, chị có thể đặc cách cho em vào câu lạc bộ.”
Kiều Lâm Lâm không để ý tới biểu cảm thay đổi trong thoáng chốc của An Ni, cô cố nhớ lại, đúng là cả hai lần xin gia nhập đều không gặp đội trưởng, thật ra cũng không gặp đội phó, là một chị nào đó thông báo kết quả cho cô.

Nghĩ cũng đúng, thân là đội trưởng, đàn chị An Ni cần phải đi tìm “mối làm ăn”, hẳn là rất bận, không biết việc cô bị câu lạc bộ người mẫu từ chối tận hai lần là rất bình thường, Kiều Lâm Lâm có thể thông cảm điều đó, cũng cảm thấy rất sung sướng khi trước kia bị người trong đội từ chối mà nay lại được đích thân đội trưởng mời gia nhập.

Có điều cô vẫn không có ý định gia nhập câu lạc bộ người mẫu, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ đơn giản là không muốn gặp nữ chính vì cô ấy đang là thành viên chính thức của câu lạc bộ người mẫu mà thôi.

Tuy nhiên, cuối tuần này cô còn phải tới câu lạc bộ người mẫu để học ké giờ dạy của cô Ninh, nếu bây giờ thẳng thừng từ chối đội trưởng An Ni thì kỳ cục quá, bèn nói: “Cho em thời gian suy nghĩ được không ạ?”
An Ni không ngờ mình nói đến đó mà Kiều Lâm Lâm còn do dự, nụ cười trên mặt cứng lại, sau đó hào phóng cười nói: “Được chứ, nhưng hy vọng em không để chị chờ lâu quá.”
Vì định qua cầu rút ván nên Kiều Lâm Lâm không dám nhìn thẳng mắt An Ni, gật đầu: “Em về đây, tạm biệt chị.”

Tuy chột dạ nhưng thứ năm tuần sau khi nghe đàn chị Trần thông báo chiều nay cô Ninh sẽ tới câu lạc bộ người mẫu, Kiều Lâm Lâm vẫn tích cực chạy tới học ké, tới đó phát hiện đội trưởng An Ni không có mặt, cô mừng như vớ được vàng, thế là hứng chí học ké một tiết.

Tiết học hôm nay cô Ninh cũng đặc biệt quan tâm Kiều Lâm Lâm, hết giờ học, lúc hai người cùng ra về, cô Ninh cổ vũ Kiều Lâm Lâm: “Cuối tuần này phải tới trường Nghệ thuật đúng không? Trạng thái hiện giờ của em rất tốt, cố giữ vững nhé.”
Kiều Lâm Lâm tự tin gật đầu, thầm nghĩ lần này mình cũng sẽ tỏa hào quang muôn nơi, đáng tiếc nam thần không được xem phong thái của cô.

Tối qua Cố Chi Thu chạy cùng cô hơn một tiếng như thường lệ đã báo cho cô một tin buồn: “Tuần này anh xin nghỉ được nửa ngày, em muốn anh đi xem vào thứ bảy hay chủ nhật?”
“Đề này khó quá, em không biết làm.” Kiều Lâm Lâm giận dỗi bĩu môi, cô muốn anh đi xem cả hai ngày cơ.

Nhưng thực sự không thể được, Cố Chi Thu xin nghỉ được nửa ngày là đã quý lắm rồi, bèn quyết định thay cô: “Thế chủ nhật nhé, trận chung kết quan trọng hơn.”
“Sao anh chắc chắn bọn em vào được chung kết?” Chạy tới bây giờ, Kiều Lâm Lâm đã bắt đầu thở hổn hển, mà Cố Chi Thu vẫn chạy rất nhẹ nhàng, còn cười vỗ đầu cô, cực kỳ tin tưởng cô: “Chắc chắn em làm được mà.”
Kiều Lâm Lâm nghĩ thấy cũng đúng, đàn chị rất giỏi, có thể nói sự kết hợp của cô và đàn chị như hổ mọc thêm cánh, ở vòng loại họ còn lấy được vị trí thứ ba để vào vòng bán kết cơ mà.

Hiện giờ nếu không vào được chung kết thì quá là bất công.

Trận chung kết quả thật quan trọng hơn bán kết, Kiều Lâm Lâm bèn gật đầu đồng ý với nam thần: “Anh bắt buộc phải tới đó, không được cho em leo cây đâu đó.”
Cố Chi Thu mỉm cười đáp: “Ừ.”
Lần này vẫn là Trần Tử Dương lái xe đưa họ tới trường Nghệ thuật, Tô Lâm vẫn ngồi ở ghế phụ lái, có điều ở ghế sau có thêm một cô gái tóc ngắn, Trần Tử Dương giới thiệu đó là bạn cô ấy, cũng tới giúp đỡ.

Tô Lâm và Kiều Lâm Lâm đã hợp tác một lần cũng coi như quen biết, cười toe ghẹo: “Tiểu Kiều, hôm nay không dẫn người nhà theo hả?”
Bị chọc mấy lần, Kiều Lâm Lâm đã quen rồi, thoải mái nói: “Phòng thí nghiệm bận lắm, anh ấy chỉ xin nghỉ được nửa ngày thôi, nói muốn để dành cho trận chung kết.”

“Câu này chị thích.” Trần Tử Dương hài lòng gật đầu: “Chắc chắn chúng ta sẽ vào được chung kết.”
Tô Lâm không phải sinh viên Trường Thanh, bản thân Trần Tử Dương là thiên tài nên rất tự tin, vì vậy cũng không có hứng thú và thời gian để hóng hớt chiến tích vĩ đại của Cố thần như các nữ sinh khác trong trường chứ đừng nói là kể cho Tô Lâm nghe, do đó khi nghe Cố Chi Thu ở trong phòng thí nghiệm, Tô Lâm lấy làm lạ: “Tiểu Kiều, bạn trai em mới năm hai thôi mà, sao lại vào phòng thí nghiệm?”
“Học kỳ trước anh ấy đã làm việc trong phòng thí nghiệm cho giáo sư rồi ạ…” Dưới sự tò mò của Tô Lâm, Kiều Lâm Lâm vô tình “khoe” bạn trai suốt dọc đường, mãi đến khi tới nơi mới dừng lại.

Quy trình ở trận bán kết không khác là mấy sơ với vòng loại, vẫn phải tới sớm để tập dượt, tuy đã có kinh nghiệm nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn khá căng thẳng.

Chỉ có một phần tư thí sinh tham gia được vào trận bán kết nên thời gian tranh tài ngắn hơn rất nhiều so với vòng loại, do đó lịch trình cũng sát nhau hơn, buổi sáng các người mẫu trang điểm và làm quen với sân khấu, buổi chiều chính thức thi đấu và công bố kết quả, tác phẩm của Trần Tử Dương lọt vào trận chung kết như dự đoán.

Trận bán kết đào thải hơn một nửa thí sinh, chỉ còn lại mười cái tên vào trận chung kết, Kiều Lâm Lâm cho rằng trận chung kết vào chủ nhật sẽ kết thúc sớm, nào ngờ trận chung kết mới là ngày bận rộn và vất vả nhất.

Trước kia đàn chị Trần nói nếu lọt vào chung kết thì cả cuộc thi cô sẽ đi catwalk hết thảy bốn lần, lúc đó Kiều Lâm Lâm không quan tâm vì sao tận bốn lần chứ không phải là ba, bây giờ mới biết mỗi thí sinh phải trưng bày hai tác phẩm trong trận chung kết, tốt nhất là phải khác biệt về phong cách và chủ đề.

Vì vậy hôm chủ nhật Kiều Lâm Lâm đi catwalk hai lần, làm ma-nơ-canh để Trần Tử Dương trình bày về tác phẩm xong, họ vẫn không được xuống sân khấu ngay mà còn phải đợi phóng viên chụp ảnh và ban giám khảo nhận xét.

Địa vị của ban giám khảo rất lớn, Kiều Lâm Lâm nhìn thoáng qua bàn ban giám khảo thì thấy trên tấm bảng trước mặt một người ghi là giám đốc sáng tạo của công ty thiết kế XX, có thể thấy ban giám khảo đều là nhân vật có máu mặt trong ngành, do đó khi họ xuống sân khấu, đàn chị Trần không rời đi ngay mà tới đằng trước tự giới thiệu bản thân với các nhân vật máu mặt.

Nhưng Kiều Lâm Lâm chỉ là ma-nơ-canh nên không liên quan gì tới cô, vừa xuống sân khấu là lập tức lao vào vòng tay của nam thần.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận