Chiến Dịch Chia Tay


Edit: Sa
Kiều Lâm Lâm không ngờ kịch bản lại xoay xoành xạch như vậy, ban đầu quyến luyến, bịn rịn, lôi kéo nam thần không nỡ buông tay là cô, sau đó gấp gáp xua anh về như lửa cháy tới mông cũng là cô.

Cô thật sự quá dễ thay đổi!
Nhưng cũng nhờ vậy mà Kiều Lâm Lâm không còn canh cánh trong lòng việc vịt lên tới miệng mà vẫn còn bay, vừa lên tới phòng là một lòng một dạ nghĩ về bồn tắm, chuẩn bị ngâm mình một bữa thật đã.

Kể từ khi đến thế giới này, không chỉ không được ngủ trên chiếc giường rộng rãi, êm ái mà muốn ngâm mình cũng là chuyện vô cùng xa xỉ.

Kiều Lâm Lâm vui chơi quên trời quên đất trong bồn tắm nửa tiếng đồng hồ, ngâm đến khi cả người mềm nhũn mới đi chịu đi ra ngoài đắp mặt nạ SK-II mà bạn cùng phòng tặng, sướng đến mức buồn ngủ.

Nằm trên chiếc giường rộng rãi hằng mong ước, Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không bị lạ giường, cũng có thể là quá mệt cộng thêm việc ngâm mình nên cô vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, đến cả điện thoại còn không chơi quá hai phút nên dĩ nhiên không biết nam thần đang chờ tin nhắn chúc ngủ ngon của cô rất lâu.

Tóm lại cô ngủ ngon lành cả đêm, ngủ thẳng cẳng tới sáng, ngày hôm sau bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trần Tử Dương đứng ngoài cửa gọi điện cho cô: “Tiểu Kiều, có tiện vào không?”
Toàn là con gái với nhau cả nên không hề hấn gì, cô mặc đồ ngủ, mắt mở không lên đi ra mở cửa.


Trần Tử Dương và Tô Lâm đứng bên ngoài, họ không ngủ nhiều như Kiều Lâm Lâm, còn chưa tới bảy giờ đã ăn mặc chỉnh tề, thậm chí Tô Lâm còn trang điểm xong rồi, vẫn là đôi môi đỏ thắm bốc lửa như hôm qua, xinh đẹp không gì sánh được.

Hai người đứng ngoài cửa trêu: “Xin lỗi nha bé Tiểu Kiều vì đã lỡ cắt đứt thời gian quý báu của tụi em, nhưng chúng ta phải chuẩn bị đi thôi.”
Kiều Lâm Lâm luôn cố gắng hết sức để lái xe cùng nam thần nhưng chưa bao giờ thành công, ở phương diện này tinh khôi như tờ giấy trắng, cộng thêm phản ứng chậm lụt khi mới tỉnh ngủ nên không nghe ra ý trêu chọc của họ, ngây thơ xin lỗi: “Em xin lỗi vì đã dậy muộn ạ, em rửa mặt xong là đi được ngay, hai chị có muốn vào ngồi không?”
Cô vừa nói vừa mở rộng cửa rồi đi thẳng vào phòng tắm rót nước đánh răng, Trần Tử Dương còn đứng ngoài cửa cười: “Vào trong e không tiện, người nhà em đâu?”
Giọng đàn chị rất sâu xa nhưng Kiều Lâm Lâm tinh khôi từ đầu đến chân hoàn toàn không nghe ra, ngậm kem đánh răng thò đầu ra trả lời: “Nhà anh ấy ở gần đây nên tối qua về rồi.”
Trần Tử Dương còn muốn lái xe nhưng nhìn vẻ mặt chính trực của đàn em thì không lái nổi nữa, đưa mắt nhìn Tô Lâm, hai người đi vào phòng ngồi đợi.

Chờ Kiều Lâm Lâm rửa mặt thay quần áo xong, ba người đi tới địa điểm tổ chức cuộc thi, hai tiếng sau đó là binh hoang mã loạn.

Tám giờ rưỡi, hậu trường bắt đầu yên tĩnh, Kiều Lâm Lâm cũng đã trang điểm xong, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chơi điện thoại như các người mẫu khác, không dám tùy tiện cử động, sợ làm hỏng tạo hình.

Tô Lâm cũng ngồi bên cạnh bằng tư thế sẵn sàng đón quân địch, có thể xông lên trang điểm lại cho cô bất cứ lúc nào.


Nhận được tin nhắn của nam thần, Kiều Lâm Lâm như tìm được niềm vui, thêm mắm dặm muối nói cho nam thần biết ở đây chán đến nhường nào, sau đó cô lại nhắn vào nhóm của phòng ký túc xá hối thúc ba cô bạn nhanh tay lẹ chân để không lỡ mất màn trình diễn tuyệt vời của cô.

Chỉ một lát sau khi cô gửi tin nhắn đi, nam thần đã xách một cái túi đi vào, ân cần nói với cô: “Gần lên sân khấu chưa? Ăn một ít lót dạ đi.”
Kiều Lâm Lâm nuốt nước miếng, từ lúc ngủ dậy tới giờ cô còn không được uống nước dù chỉ một giọt, song không đợi cô trả lời, Trần Tử Dương đã đi vào, ban nãy cô ấy và các sinh viên Trường Thanh khác được giảng viên gọi ra ngoài, chắc là dặn dò những điều lưu ý liên quan đến cuộc thi.

Trần Tử Dương nhìn thoáng qua một cái liền không khách sáo nhận lấy cái túi từ tay Cố Chi Thu: “Tiểu Kiều nhà em không được ăn gì trước khi lên sân khấu, ngay cả nước cũng không được uống, tụi chị giải quyết bữa sáng giùm em nhé, thanks.”
Nói xong, Trần Tử Dương gọi Tô Lâm tới ăn sáng, Kiều Lâm Lâm nhìn họ, vừa nuốt nước miếng vừa dời mắt sang chỗ khác, trông vô cùng tội nghiệp, Cố Chi Thu thấy vậy thì lòng mềm nhũn, tiến lên vỗ nhẹ vai cô.

Thật ra anh định xoa đầu cô theo thói quen, nhưng tay giơ lên được giữa chừng thì nhìn thấy kiểu tóc hơi rối nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cô, có lẽ đã xịt không ít keo để định hình óc, nhìn từ xa thấy rất tự nhiên nhưng đến gần thì thấy dấu vết rất rõ ràng, Cố Chi Thu sợ chạm vào làm hỏng tóc cô nên lập tức đổi hướng, đặt bàn tay ấm áp lên vai cô.

Kiều Lâm Lâm mặc váy cúp ngực, vì trời lạnh nên khoác thêm khăn, lúc Cố Chi Thu đặt tay lên, trùng hợp chiếc khăn cũng bị trượt xuống một chút, thế là tay anh chạm thẳng vào bờ vai trần của cô.


Da kề da, xúc cảm mềm mại khiến lòng bàn tay Cố Chi Thu như bị bỏng, anh rụt tay về như bị điện giật, ánh mắt thoáng ngượng ngùng, tai cũng đỏ ửng.

Đáng tiếc phản ứng của anh rất nhỏ khiến Kiều Lâm Lâm vốn cẩu thả không nhận ra, mà như được hành động của anh nhắc nhở, cởi khăn choàng ra, vịn tay anh đứng lên, thích chí tạo dáng: “Anh thấy hôm nay em có đẹp không?”
Hôm nay từ quần áo cho đến lớp trang điểm đều rất khác so với buổi diễn tập hôm qua, dẫu sao cũng là cuộc thi, không có ai ngu mà phơi bày tất cả tác phẩm của mình trong lúc luyện tập.

Ban nãy trong lúc trang điểm Kiều Lâm Lâm đã quan sát xung quanh, các thí sinh khác cũng “ém chiêu” giống như đàn chị Trần, quả là cao thủ.

Kiều Lâm Lâm rất thích tạo hình diễn tập hôm qua, đã chụp ảnh đăng khoe trên Wechat, nhưng hôm nay khi mặc tác phẩm thiết kế thực sự của đàn chị Trần, cô mới biết cái gì gọi là ngỡ ngàng.

Tác phẩm dự thi của Trần Tử Dương là váy cúp ngực, Kiều Lâm Lâm cảm nhận chất liệu vải rất mềm mại thoải mái, hẳn là hàng thủ công, hoa văn nửa phần trên được nạm bằng vô số thạch anh lấp lánh, loại vải này thường được dùng để làm lễ phục sang trọng hoặc váy cưới, nhưng thiết kế của Trần Tử Dương lại toát lên sự hoạt bát và tươi mới.

Nửa thân trên có hình bông hoa, các cánh hoa không đồng đều tản ra từ ngực càng làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp và bờ vai mảnh mai của Kiều Lâm Lâm, bên hông đeo thắt lưng cùng màu nạm kim cương tôn lên vòng eo con kiến, váy đằng trước rất ngắn, được cắt tỉa không đồng đều, lớp lớp cánh hoa buông rủ xuống đùi, bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp, làn váy phía sau thì dài xòe ra chạm đất, vừa trẻ trung vừa không mất phần sang trọng.

Đến cả Kiều Lâm Lâm không biết gì về thiết kế thời trang cũng cảm thấy tác phẩm của đàn chị rất xuất sắc, ít nhất là hợp mắt cô, chiếc váy này làm tôn lên ưu điểm của cô, có thể nói là rất hợp với cô.

Giờ phút này, cô cảm thấy mình cứ như tiểu tiên nữ tỏa sáng lấp lánh, vì vậy rất tự tin thể hiện phong thái của mình cho nam thần xem.


Cố Chi Thu nhìn cô, chân thành gật đầu: “Đẹp lắm.”
Tuy nam thần chỉ nhận xét bằng hai chữ đơn giản nhưng Kiều Lâm Lâm đã nhận thấy mắt anh quả thực sáng lên, do đó không chê anh kiệm lời, còn thích chí nghĩ chắc chắn là nam thần đã bị đảo điên bởi nhan sắc của cô rồi nên mới không dời nổi mắt khỏi cô thế kia.

Có điều cô chưa được đẹp bao lâu đã bị anh lấy khăn choàng lên vai: “Choàng khăn vào, kẻo cảm lạnh đấy.”
Cố Chi Thu ấm áp nói, kéo cô ngồi xuống ghế.

Kiều Lâm Lâm không chịu, giãy giụa muốn đứng lên: “Không được, em còn chưa chụp ảnh nữa.”
Hôm nay vẻ đẹp của cô tăng lên cảnh giới mới, mấy tấm hôm qua xóa được rồi, cô muốn chụp thật nhiều ảnh mới xinh đẹp hơn.

Cố Chi Thu giữ cô ngồi yên, nói: “Anh đem theo máy ảnh, lát nữa sẽ đứng bên dưới chụp cho em.”
Nghe thế, Kiều Lâm Lâm không vùng vằng nữa, ngoan ngoãn ngồi yên, sau đó phát hiện lạnh thật, không hề khách sáo giơ hai tay ra: “Em muốn mượn tay anh sưởi ấm ~”
Thấy cô nghe lời, Cố Chi Thu cũng chiều theo, lập tức trùm đôi tay nhỏ bé của cô bằng lòng bàn tay mình.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận