Edit: Sa
Trước mặt Trình Viên Viên là tấm ảnh ngôi nhà cổ xưa dưới làn mưa lất phất ở Giang Nam cùng mỹ nhân ở độ tuổi xế bóng, bức ảnh toát lên sự bình lặng đến mức khiến người ta khó mà dời mắt.
Hiển nhiên đó là bức ảnh tuyệt vời, nhưng Trình Viên Viên chỉ để ý tới chữ ký, Mẫn Mẫn nhìn kỹ bức ảnh đầy hơi thở Giang Nam ấy cũng chần chờ: “Đừng nói mày thấy chữ viết này giống chữ của con bé kia nhé?”
Xung quanh toàn là người, có vài người còn đến chào hỏi Kiều Lâm Lâm nên Mẫn Mẫn không nói thẳng tên Hứa Úy Nhiên, nhưng dưới cái nháy mắt ra hiệu của cô, Kiều Lâm Lâm và Tạ Văn Lệ cũng nhanh chóng hiểu ra.
Trình Viên Viên gật đầu, hạ giọng nói nhỏ: “Tao từng thấy chữ của nó ở chỗ bạn tao rồi, nét vừa mềm mại vừa sắc sảo, đẹp lắm.”
Tạ Văn Lệ nhìn phần giới thiệu tác phẩm của tác giả, đăm chiêu: “Nghe nói nó là người thành phố S, chỗ này cũng bảo là ảnh được chụp ở quê, trùng khớp…”
Vốn dĩ Kiều Lâm Lâm đã có linh cảm xấu.
Ngay từ lúc nhìn thấy bức ảnh, cô đã bất giác nghĩ đến bà ngoại của nữ chính.
Bà là đại mỹ nhân tài hoa, con nhà danh giá ở thời dân quốc, tuy bị thất lạc người nhà bởi chiến tranh, cưới người một chữ bẻ đôi cũng không biết, thoạt trông chẳng có gì ngoài vẻ đẹp trai, khiến kiếp trước nữ chính đến chết cũng không biết xuất thân của bà ngoại mình, có điều bí ẩn về gia thế của bà cụ không dừng lại ở kiếp trước.
Xét về ngoại hình, nữ chính giống bà ngoại hai phần, nhưng vì gen bà ngoại quá tốt nên các chị em họ của nữ chính cũng rất xinh đẹp, vì vậy nữ chính không có gì quá nổi bật trong nhà.
Sau khi sống lại, nhờ có nước thánh không gian tẩm bổ, nữ chính càng ngày càng đẹp sắc sảo, cũng càng ngày càng giống bà ngoại hơn nên dần được bà ngoại yêu thương hơn.
Tuy bà ngoại tương đối lạnh nhạt với con cháu nhưng từ kiếp trước nữ chính đã rất thích bà ngoại xinh đẹp của mình, cũng cảm thấy bà ngoại chôn giấu bí mật nào đó.
Từ khi sống lại, bất ngờ nhận được sự yêu thương của bà ngoại, nữ chính cũng rất ngạc nhiên, sau đó hai bà cháu ngày càng thân thiết, tới hôm nay, nữ chính chẳng những biết được xuất thân của bà ngoại mà còn học hỏi được thần thái và bản lĩnh của bà, nếu sống ở thời dân quốc thì hiện tại nữ chính cũng sẽ là con nhà danh giá tinh thông cầm, kỳ, thi, họa.
Không lâu sau này, nữ chính còn được bà ngoại tặng khuyên tai tổ truyền và thông qua bà mà quen biết người ông cậu giàu có.
Là đứa cháu giống bà ngoại nhất và cũng được bà ngoại yêu thương nhất, nữ chính cũng chiếm được tình yêu thương của ông cậu và được ông dẫn dắt vào mạng lưới quan hệ cũng như tài nguyên sâu rộng của mình.
Tóm lại, sau khi sống lại, nữ chính có hai bàn tay vàng siêu to khổng lồ là không gian và bà ngoại, hơn nữa nhân vật tuyệt đại mỹ nhân bà ngoại này cũng chiếm được trái tim của độc giả, bao gồm Kiều Lâm Lâm, vì vậy ngay từ khi nhìn thấy bức ảnh, cô đã ngờ ngợ, đến khi nghe các bạn phân tích thì lại càng chắc chắn đó là bức ảnh được nữ chính chụp.
Trong truyện nói nữ chính và nam thần có rất nhiều điểm chung nên hai người trò chuyện hoài mà không chán, nhưng Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không nhớ tới “đất diễn” của cuộc thi nhiếp ảnh.
Cô nhớ vào thời gian này nữ chính và “ánh trăng sáng” của cổ vẫn chỉ quen biết xã giao mà thôi nhưng hiện tại hào quang của nữ chính quá mạnh, chỗ nào cũng có dấu răng của cổ, việc này khiến cô khó mà phớt lờ tình địch của mình.
Nam thần có bị tán tỉnh hay không thì cô không biết, nhưng nếu nữ chính cứ tiếp tục như vậy, Kiều Lâm Lâm sợ mình sẽ không chịu nổi mà gây rối mất, mà đối đầu với nữ chính thì sẽ chết không toàn thây đó.
Trong lúc Kiều Lâm Lâm mặt mũi cứng đờ không nói nổi lời nào vì sợ hãi thì Mẫn Mẫn đã nói giúp nỗi lòng cô: “Sao đi đâu cũng có mặt nó hết vậy?”
“Đúng đó.” Cô đau đớn hùa theo.
Tại hội thao, đôi trai tài gái sắc bọn họ cùng tham gia cự ly dài, nếu cô không lanh trí kéo anh đi thì e rằng bạn trai của cô sẽ tán thưởng nữ chính khi cô ấy đạt được hạng nhất mất; bây giờ lại cùng tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, lại ăn ý cùng chụp người quan trọng nhất… Thôi được rồi, bà ngoại đúng là người quan trọng nhất của nữ chính, còn Kiều Lâm Lâm chỉ là người quan trọng nhất của nam thần do cô tự phong, nhưng những điều trùng hợp trên hoàn toàn chứng minh nữ chính và bạn trai cô có sự ăn ý kỳ lạ.
Nếu đây là tiểu thuyết, phát hiện nữ chính ăn ý với ai đó, chắc chắn Kiều Lâm Lâm sẽ gào thét hai người yêu nhau đi, tâm linh tương thông, quả là cặp đôi trời sinh, cô không cho phép họ không yêu nhau.
Nhưng khi nữ chính tâm linh tương thông với bạn trai mình, Kiều Lâm Lâm chợt thấy đầu mình dài hơn mấy tấc, không nổi sùng là vì biết hiện tại bạn trai mình và nữ chính không có gì hết, nhưng cảm giác bồn chồn lo lắng đầu mọc sừng bất cứ lúc nào khiến người ta rất dễ nổi điên, cô nghĩ mãi không ra tại sao nữ chính và nam thần có nhiều điểm chung như thế mà kiếp trước lại còn chẳng làm bạn với nhau?
Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng bực, Trình Viên Viên chợt đè vai cô, nói nhỏ: “Sợ rồi à?”
“Thế này rồi tao không sợ được chắc?”
“Có gì đâu mà sợ, mày hiện tại vẫn đang ngồi vững ngôi vị mà.” Trình Viên Viên nhìn bức ảnh chụp bạn mình được treo ở gần đó, thì thầm: “Con bé này cao tay phết, vừa cùng chạy cự ly dài xong lại cùng tham gia thi nhiếp ảnh, đủ để nói là duyên phận đấy, nhưng nó chụp đẹp thì có ích gì, nam thần vẫn lấy ảnh của mày đi thi đấy thôi.
Điều này đã nói rõ nam thần chỉ thích mày, nữ sinh khác dẫu tài giỏi đến đâu cậu ấy cũng chẳng buồn ngó tới.
Không đánh đã thắng mới là cảnh giới cao nhất khi đối phó với tình địch, bây giờ mày nên chờ xem kẻ thù thua tan tác chứ hơi đâu mà lo với chả lắng.”
“Kịch bản này nghe phê vãi.” Mẫn Mẫn bâu lại, hưng phấn nói: “Nam chính hoàn hảo được các cô gái xuất chúng ngưỡng mộ, nhưng mặc kệ họ tài giỏi hay nỗ lực đến đâu, nam chính vẫn chỉ yêu nữ chính dù cô ấy không có gì đặc biệt.
Chuẩn phim thần tượng!”
Ở vài khía cạnh Kiều Lâm Lâm rất mâu thuẫn, cô tự thấy mình đẹp nghiêng nước nghiêng thành khiến nam thần không thể không yêu, nhưng lại luôn cho rằng mình ăn may mới cưa đổ nam thần.
Vì vậy khi nghe bạn bè thừa nhận sức hấp dẫn của cô, cô lại bất ngờ, hai mắt phát sáng: “Tụi mày thấy anh ấy yêu tao thật hả?”
Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn: …
“Trọng điểm của mày phải là tình địch chứ nhỉ?” Trình Viên Viên tức ói máu, “Tụi mày hẹn hò bao lâu rồi, nam thần thích mày hay không bộ tự mày không biết hả?”
Kiều Lâm Lâm thấy mình sơ suất quá, suýt là lộ tẩy rồi, vội vàng đằng hắng quay lại chủ đề: “Ý mày là chỉ cần con bé đó thấy bức ảnh chụp tao thì sẽ biết ván này nó đã thua? Nhưng nhỡ nó không đến xem thì sao?”
“Nó không đến càng tốt chứ sao, như vậy chứng tỏ chỉ là trùng hợp thôi chứ nó không có ý đồ gì khi tham gia cuộc thi nhiếp ảnh cả.” Trình Viên Viên kinh nghiệm đầy mình phân tích: “Còn nếu nó tới, khi tận mắt nhìn thấy tấm lòng của nam thần dành cho mày thì sẽ tự ắt biết khó mà lui.
Tóm lại là mày chẳng cần làm gì cả, và càng đừng gây sức ép cho nam thần, cứ giả vờ không biết gì là được.”
Phân tích và đề nghị của Trình Viên Viên rất hợp lý, Kiều Lâm Lâm nghe cũng xuôi tai, tự tin tràn trề, không còn lo lắng chuyện nữ chính tham gia thi nhiếp ảnh nữa, bốn người đi ra ngoài ăn đồ nướng rồi về ký túc xá nằm la liệt, sau đó cô lại cùng nam thần đi căn tin ăn tối, cô đã quyết định sẽ không để nam thần biết gì.
Hai ngày không gặp, Cố Chi Thu rất tự giác gắp xương sườn trong khay của mình bỏ vào chén bạn gái, dịu dàng nói: “Công việc rất thuận lợi, mai là xong rồi, có thời gian đi xem ảnh với em.”
Kiều Lâm Lâm còn chưa kịp vui mừng vì nam thần hết bận thì đã nghe tới vế sau, cô suýt nhảy dựng lên: “Không cho đi xem!”
Tay cầm đũa của Cố Chi Thu khựng lại, nhướn mày: “Tại sao?”
Quân sư quạt mo đã ân cần dạy bảo rằng không được làm gắt chuyện này với nam thần, đàn ông rất ghét phụ nữ vô cớ gây sự, cô càng gây sức ép sẽ càng đẩy nam thần ra xa.
Lý luận của họ rất hợp lý, Kiều Lâm Lâm vẫn chưa được ngủ với nam thần, cô không muốn bị án tử mà vẫn còn trinh, vì vậy phải có giới hạn, duy trì hình tượng tiểu tiên nữ, không thể để nam thần phát hiện cô đi ghen tuông với đàn em không quen biết nào đó y như con điên được.
Kiều Lâm Lâm thu lại mớ lông vừa xù ra, cố gượng cười: “À, tại hồi chiều em đi xem với mấy con bạn rồi, xem lâu ơi là lâu nên không cần xem lại đâu.”
“Nhưng ban nãy em bảo không cho đi chứ không phải là không cần đi mà?”
Không ngờ tai nam thần lại thính thế, Kiều Lâm Lâm á khẩu, ấp úng nói: “Em dùng nhầm từ thôi, ha ha.”
Cố Chi Thu không đáp lại, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, Kiều Lâm Lâm chột dạ trước ánh nhìn của anh, bèn khuất phục: “Thôi được rồi, coi như em nói xàm đi, anh muốn xem thì xem.”
“Có lẽ nếu em nói cho anh biết lý do em không muốn anh đi xem thì anh sẽ không đi.”
“Thật không?” Kiều Lâm Lâm dao động.
Suy cho cùng, cô vẫn sợ hào quang của nữ chính quá mạnh, nam thần đi xem ảnh, lỡ như vô tình gặp nữ chính, lại có chung sở thích, rồi từ đó nam thần bắt đầu làm bạn với cô ấy thì sao?
Cố Chi Thu gật đầu chắc nịch: “Gần đây không rảnh lắm, nếu em có lý do đầy đủ, anh sẽ không đi xem.”
Kể từ khi nhìn thấy bức ảnh của mình, Kiều Lâm Lâm đã lại hoàn toàn tin tưởng nam thần, cô cân nhắc một lát, cảm thấy cách xa nữ chính vẫn quan trọng hơn, đằng nào cô cũng không biết hào quang của nữ chính mạnh đến đâu, có ảnh hưởng đến việc cô ngủ với nam thần hay không nên chỉ còn cách cố gắng cắt đứt cơ hội họ làm bạn với nhau mà thôi.
Kiều Lâm Lâm thành thật nói: “Bởi vì bé khóa dưới cũng tham gia cuộc thi, em không muốn anh có bất cứ tiếp xúc gì với cô ấy.”
Cố Chi Thu nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân nhưng vẫn mù mờ khi cô nói: “Bé khóa dưới nào?”
Kiều Lâm Lâm không muốn gia tăng ấn tượng về nữ chính trong lòng nam thần, nhưng cô càng mong nhận được lời hứa từ anh nên cố ý lược bỏ miêu tả xinh đẹp, học giỏi mà giới thiệu: “Là bé chạy bộ không thở á.”
Cố Chi Thu: …
Chạy bộ không thở mà là người hả? Lần đầu tiên Cố Chi Thu muốn mắng cô, nhưng anh chợt phát hiện đó không phải vấn đề lớn nhất hiện giờ, vấn đề là tại sao cô bạn gái vô tâm vô tư lại “nhỏ nhen” thế này.
Nam thần không nói gì, Kiều Lâm Lâm coi như anh ngầm đồng ý, khẳng khái nói: “Vậy coi như xong, không được phép đi xem ảnh, lén đi cũng không được.”
Cố Chi Thu nghẹn lời nhìn cô, nhưng vẫn hết lòng tuân thủ lời hứa, gật đầu: “Ừ.”
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...