Sau khi thấy Hỏa Vân Báo không còn động đậy, tất cả mọi người liền tiến đến đỡ đại tá Thành Trung dậy.
Nhìn thấy mọi người không vấn đề gì, đại tá Thành Trung quay sang nói với Trần Minh.- Giết Hỏa Vân Báo lần này là công lao của câu, nội đan trên người nó đúng ra nên thuộc về cậu.
Nhưng do con báo này là hỏa thuộc tính, cậu có thể cho tôi dùng vật khác để đổi với cậu viên nội đan này không.Nghe đại tá Thành Trung nói vậy, cậu không khỏi suy nghĩ, linh căn thứ ba của cậu là hỏa hệ, nếu có thể cậu cũng muốn viên nội đan này để hấp thu.
Nhưng làm vậy liệu có ổn không? Đắng đo một lát, cậu liền quyết định.- Viên nội đan này chắc hẳn cũng cấp hai nếu đại tá muốn đổi tôi mong rằng sẽ nhận được vật phẩm tương ứng phù hợp với tôi.Nghe Trần Minh nói vậy đại tá Thành Trung gật đầu đồng ý.- Đó là điều hiển nhiên, khi về căn cứ tôi sẽ lập tức tìm băng, phong nội đan hoặc linh thạch cấp hai đổi với cậu.Nhận được đáp án vừa ý, Trần Minh vui vẻ nói với đại tá.- Nếu vậy thì tốt quá, tôi sẽ đợi tin của ngài.Sau khi thống nhất việc trao đổi với Trần Minh, đại tá Thành Trung dẫn theo một nhóm người vào công xưởng.
Một số người nhận việc ở lại dọn dẹp chiến trường, Trần Minh cùng bác Hùng không đủ quyền hạn bước vào công xưởng chỉ có thể tiếc nuối đợi chờ bên ngoài.
Bác Hùng lòng nóng như lửa đốt không biết con mình có bình an không, bác cứ liên tục đi qua đi lại, mắt thì cứ trông chờ nhìn vào công xưởng.Sau một lát bên trong lục tục có tiếng bước chân vọng ra, nhìn thấy hình bóng quen thuộc của con trai, bác Hùng không kìm được nước mắt.
Hai tay bác dang ra tiến tới ôm chầm lấy con mình.- Con không sao ba đừng lo lắng quá, sao ba lại đến đây? Ngoài này nguy hiểm lắm.
- Thế Hoàng thấy ba mình đến đây thì giật mình, liền hỏi thăm.- Bình yên là tốt, bình yên là tốt.
Tao lo lắng cho mày, ngồi trong căn cứ cũng thấp thỏm không yên.
Tao giờ chỉ có mày là hy vọng sống, mày có mệnh hệ gì, lão già như tao còn thiết tha sống gì nữa mà nguy với chả hiểm.
- Bác Hùng nắm chặc hai vai Thế Hoàng, nhìn anh từ đầu đến chân, đồng thời giải thích.Nghe ba mình nói như vậy, Thế Hoàng cũng không khỏi xúc động, nắm chặt tay ba mình.- Ba đừng nói vậy, con sẽ cố cẩn thận từ nay về sau không để bản thân gặp nguy hiểm như vậy nữa.- Được rồi, mày làm gì tao cũng không quản nữa, chỉ cần mày còn nhớ có lão già trong mong đợi mày về là được.
Qua đây, qua đây tao giới thiệu với mày một người.Nói rồi bác kéo tay Thế Hoàng đến chổ của Trần Mình, lúc này cậu đang bận rộn đông thịt của biến dị Hỏa Vân Báo để tránh bị bốc mùi khi mang về căn cứ.
Ngước lên cậu thấy bác Hùng dẫn theo một chàng trai cao khoảng 1m8, gương mặt cương nghị, thân hình rắng chắc trông vô cùng bảnh bao.- Đây là Trần Minh con trai lớn của chị Kiều mày từng gặp rồi đó.
Nhờ có nó mà một lão già như tao mới có thể sống sót đi tìm mày.
Từ nay về sau mày nhất định phải chăm sóc nó thật tốt xem nó như em út trong nhà, biết chưa?Nhìn thấy người thanh niên trước mắt nở nụ cười gật đầu chào hỏi mình, Thế Hoàng liền cuối đầu chân thành cảm ơn cậu.- Cảm ơn cậu rất nhiều Trần Minh, sau này có việc gì cần tôi giúp tôi tuyệt đối không thừ chối.
Cảm ơn cậu lần nữa vì đã chăm sóc ba tôi.Đúng lúc này đại tá Thành Trung dẫn theo một người bước đến, ông mỉm cười nói:- Cậu ấu không những giúp ba cậu mà tất cả mọi người đây đều là do cậu ấy cứu sống.
Nếu không có cậu ấy hỗ trợ, mọi người hiện giờ đã làm mồi cho biến dị thú cả rồi.Nói rồi đại tá Thành Trung quay qua giới thiệu Trần Minh cho người đứng kế bên.- Đây là Trần Minh người tôi kể với anh vừa rồi đó.
Còn đây là đại tá Tấn Trường, anh em tốt của tôi, là người chỉ huy trong nhiệm vụ là trước bị vây nhốt ở đây.- Tôi thay mặt toàn thể mọi người được cậu cứu giúp, cảm ơn cậu vì tất cả, Trần Minh.
- Vừa nói đại tá Tấn Trường đứng nghiêm chào cậu theo nghi lễ của quân đội.- Không có gì đâu, cháu chỉ làm những việc có thể giúp mọi người thôi.
- Trần Minh khiêm tốn đáp lời.Nghe cậu nói vậy, đại tá Thành Trung mỉm cười mời chào cậu.- Cậu có ý định gia nhập quân đội không Trần Minh, nếu cậu gia nhập tôi đảm bảo sẽ cho cậu đãi ngộ cao nhất.- Hiện tại cháu muốn tự do làm việc cháu thích, không muốn gia nhập bất kỳ tổ chức đoàn đội nào hết.
Nếu ngày nào đó thay đổi ý định cháu sẽ liên lạc bác trước tiên.
- Trần Minh lắc đầu từ chối lời mời chào của đại tá Thành Trung, đồng thời cũng hứa hẹn.- Tốt, tôi sẽ đợi cậu, quân đội luôn chào đón cậu.
- Đại tá Thành Trung tươi cười gật đầu đồng ý.- Vâng ạ.Như chợt nhớ ra còn có việc chưa làm xong, đại tá Thành trung vội nói.- À, đây là nội đan biến dị Hỏa Vân Báo, cậu giữ trước khi nào về căn cứ tìm được đồ cậu cần tôi sẽ đem đến đổi với cậu sau.
Thịt của Hỏa Vân Báo sẽ chia đều cho mọi người, đây là phần của cậu.Vừa nói đại tá Thành Trung đưa cậu một chiếc túi trong đó đựng thịt của Hỏa Vân Báo được cậu đông đá.
Kèm theo đó là một viên nội đan tròn vo, đỏ rực trông rất đẹp mắt.Nhận hai món đồ xong cậu cùng bác Hùng, Thế Hoàng tiến lên xe chờ đợi mọi người cùng xuất phát.- Trần Minh cậu thực sự không muốn gia nhập quân đội à? - Thế Hoàng dò hỏi.- Vâng, hiện tại toii muốn hoạt động một mình, như vậy sẽ thấy thoải máy hơn.
Không cần tiếp những nhiệm vụ nguy hiểm mà mình không thích, muốn làm gì thì làm đó, tự do tự tại.
- Trần minh mỉm cười giải thích với Thế Hoàng.Nghe cậu nói vậy Thế Hoàng trầm mặc suy nghĩ, dường như có quyết tâm gì đó, anh nói với Trần Minh.- Sau khi báo cáo nhiệm vụ lần này xong, tôi sẽ từ chức, ra ngoài lăn lộn cùng với cậu được không?- Anh làm vậy có ổn không ạ? -Trần Minh sững sốt hỏi lại Thế Hoàng một lần nữa.- Nhiệm vụ lần này tiểu đội của tôi chỉ còn mình tôi sống sót, mất đi những người anh em tốt tôi cũng không còn vướn bận gì với quân đội cả.
Với lại, em nói đúng, nếu làm việc riêng lẻ, có nguy hiểm chúng ta có thể rút lui không cần phải gò bó quan tâm đến mệnh lệnh gì cả.
Anh đã suy nghĩ kỹ cả rồi.
- Nghe câu hỏi của cậu, Thế Hoàng liền giải thích nguyên nhân cho cậu hiểu.- Nếu vậy thì sau này có ra ngoài anh đi cùng với tôi đi, như vậy cũng đỡ chán hơn.
-Trần Minh vui vẻ đồng ý.- Được.- Nếu hai đứa đi chung như vậy thì ba cũng đỡ lo rồi, Hoàng ra ngoài nhớ chăm sóc em con, dù gì kinh nghiệm của con cũng hơn nó nhiều, biết chưa? - Bác Hùng ngồi kế bên im lặng từ nảy đến giờ, nghe hai người xác nhận sau này ra ngoài cùng nhau rèn luyện, bác Hùng vui vẻ nói.- Dạ con biết rồi ạ.
- Thế Hoàng gật đầu đáp.Sau khi chia đều thịt biến dị thú cho mọi người, đoàn xe lại một lần nữa xuất phát trở về căn cứ.
Cậu có tò mò hỏi Thế Hoàng tại sao tình báo bảo mọi người bị thực nhân tộc bao vây, nhưng đến nơi lại là biến dị động vật.
Một câu trả lời khiến cậu bất ngờ, biến dị động vật cũng xem thực nhân tộc là thức ăn, con biến dị Hỏa Vân Báo lên được cấp hai là do nó đã ăn hết dám thực nhân tộc vì vậy mới có thể lên cấp hai nhanh như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...