Chiến Đấu Cho Ước Mơ


Tốc độ của phi điểu lôi quang cực kỳ nhanh, bọn họ chỉ trong phút chốc đã bay qua khu đầm lầy, Huỳnh Thiếu Bảo thì háo hức nhìn ngó xung quanh, thiếu niên lần đầu tiên trải nghiệm chuyến đi thú vị như thế này nên tâm trạng lúc này cực kỳ hưng phấn, y cứ liên tục cười nói không ngừng.

Lý Kỳ Phong ngồi ở phía sau thì lại nhìn chằm chằm về phía Tuyệt Vô Mệnh với biểu cảm khác thường, hắn thật sự tò mò tên này lấy ở đâu ra những thứ này, nơi đây không hề có dấu tích nào của khoa học hiện đại, chẳng nhẽ năm ngàn năm trước nơi đây từng có phát triển về khoa học rồi lại sụp đổ??
Trong lúc hắn đang mải mê suy nghĩ thì Tuyệt Vô Mệnh bỗng hô lên một tiếng kích động:
-Hahaha, nhìn thấy bọn chúng rồi, phen này các ngươi khốn nạn với ta.

Lý Kỳ Phong đi vội tới buồng lái rồi nhìn về phía trước, quả nhiên trước mắt hắn là đám tu sĩ đang tham gia khảo hạch, hầu như tất cả những tu sĩ đều đang đây.

Sau khi vất vả vượt qua rừng và đầm lầy thì bọn họ lại gặp một con sông rộng lớn chắn ngang, thông qua quan sát từ trên cao hắn cũng cảm thấy kinh hãi về độ rộng lớn của nó, ở nơi này không hề có phương tiện di chuyển, rất nhiều người đang hợp thành một nhóm nhỏ để chế tạo lấy một cái thuyền nhỏ vượt sông.

Trên giữa dòng sông bây giờ chỉ có khoảng hơn một trăm chiếc thuyền lớn nhỏ đang di chuyển, hắn đoán nhóm người này hẳn là mấy tên phú nhị đại, bọn họ đều được chuẩn bị sẵn vật liệu từ trước nên mới nhanh như vậy, bây giờ những chiếc thuyền này đã đi được quá nửa con sông.

Lý Kỳ Phong lộ vẻ nghi hoặc nói:
-Lão nhị, bây giờ chúng ta phải làm thế nào, cái thứ phi điểu lôi quang này của ngươi cũng không phải thể loại chiến đấu, chẳng lẽ chúng ta nhảy xuống đánh nhau sống mái với bọn chúng??
Tuyệt Vô Mệnh cười nhếch mép nghiến chặt hàm răng đáp:
-Nhảy xuống là nhảy xuống thế nào, làm như vậy thì làm sao phô diễn được sự hoành tráng của chúng ta, phải cho bọn chúng biết thế nào là tuyệt vọng, tạo ra một màn không chiến có một không hai, như thế thì danh vọng của ta mới vang xa được.

Nói rồi thiếu niên lấy trong nhẫn trữ vật ra một thứ rồi vứt vào tay hắn nói:
-Ngươi biết sử dụng cái thứ đồ chơi này chứ, nếu không thì qua đây cầm lái đi để đạo gia ta đồ sát bọn chúng.

Lý Kỳ Phong cầm đồ vật này trên tay thì lại càng kinh hãi đến ngơ người, đây rõ ràng là một khẩu súng máy cầm tay, nó là phiên bản chẳng khác gì của RPK ở địa cầu, độ dài rộng của thứ đồ chơi này cũng vừa khéo tương tự, chỉ khác ở vài chỗ thiết kế bên ngoài với nguồn năng lượng vận hành, khẩu súng này sử dụng linh thạch thay thế cho đạn.

Hắn khẽ vuốt ve khẩu súng yêu thích không nỡ dời tay, sắc mặt kích động gật đầu nói:
-Cái này đương nhiên ta biết sử dụng, thế nhưng trong người ta hết sạch linh thạch rồi.

Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy liền tỏ ra ngạc nhiên, thiếu niên ném cho hắn hơn một ngàn viên linh thạch hung hăng nói:
-Cứ dùng thoải mái đi, nếu hết ta lại đưa thêm, hôm nay nhất định phải cho đám người kia một bài học nhớ đời, để bọn chúng biết dám đắc tội đạo gia ta sẽ có kết cục như thế nào!!
Lý Kỳ Phong nhìn thấy chỗ linh thạch sáng loáng trên tay thì tỏ ra tức giận không thôi, hắn bóp cổ gã rống giận nói:
-Tổ tông nhà ngươi, lại còn giấu nhiều linh thạch như thế mà chỉ đưa cho ta có hai vạn, số còn lại nữa đâu nôn hết ra đây!!!

Gương mặt Tuyệt Vô Mệnh đỏ gay, thiếu niên ho lên vài tiếng phân bua:
-Khụ khụ, ngươi làm cái gì thế, đây là số linh thạch của lão tam, ta mang ra mượn tạm chứ linh thạch của ta cũng đặt cược hết rồi còn đâu.

Lý Kỳ Phong nhớ lại chuyện lúc trước vẫn còn tức giận, không ngờ tên này vớ được hơn mười vạn linh thạch mà chỉ chia cho hắn hai vạn, một mình gã bỏ túi hơn mười vạn, con ** nó quá tham lam, thế nhưng thấy chiếc phi điểu lôi quang đang chao đảo không ngừng, hắn đành buông tay ra căm hận nói:
-Lần sau đến lượt ta lấy tám phần, lão nhị ngươi chỉ được lấy hai phần thôi, biết chưa!!
-Biết, biết rồi.

Tuyệt Vô Mệnh thở ra vài hơi ngột ngạt liên tục đáp lời, thiếu niên điều khiển phi điểu lôi quang bay chậm lại rồi hạ dần độ cao tiến về đám tu sĩ kia.

Trên một chiếc thuyền lớn đang đi trước dẫn đầu, có khoảng hai mươi tu sĩ trẻ tuổi đang đứng tụ tập lại nói chuyện rôm rả, bọn họ bao gồm những thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, y phục mặc trên người toàn là đồ thượng hạng, khí chất của ai nấy đều lộ ra vẻ bất phàm, đám người này đều là những hậu bối của những gia tộc lớn của vương quốc, thậm chí còn có vài người ở những vương quốc lân cận.

Đám người này tuy bề ngoài trông có vẻ tươi cười nhưng trong lòng thì đều có suy nghĩ riêng, bọn họ hiện tại đang tạm thời hợp tác với nhau, thế nhưng đến giờ phút tranh đoạt thứ hạng bọn họ nhất định sẽ trở mặt, vậy nên dù đang ở chung một con thuyền nhưng quan hệ cũng không hề bền chặt.

Một thiếu niên mặc trường bào màu xanh đứng trong nhóm người chắp tay nói:
-Văn Túc huynh, con thuyền này của huynh quả thật không tồi, nếu không phải hôm nay huynh đài cho đi nhờ, bọn ta hôm nay quả thật không biết phải vượt qua con sông như thế nào.

Thiếu niên trẻ tuổi tên Văn Túc kia nghe thế thì đắc ý không thôi, gã là người duy nhất ở đây có nhẫn trữ vật, thứ đồ này y phải năn nỉ mãi phụ thân mới đồng ý cho mang theo, cảm giác đương nhiên là ưu việt hơn so với bọn họ, tuy nhiên y vẫn cười nhẹ:
-Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà, hơn nữa ta còn phải cảm tạ Lôi Vũ huynh đã giúp ta tham gia vào cuộc làm ăn vừa rồi, quả thật là nhất tiễn trúng song điêu, vừa tham gia khảo hạch lại vừa thuận tiện kiếm được chút linh thạch, lần sau Lôi huynh có vụ làm ăn nào như thế này nhớ gọi ta với nhé!!
Một thiếu niên trẻ tuổi khác hứng thú chen vào nói một câu:
-Có chuyện gì thế Lôi Vũ huynh, hai người vừa bàn bạc với nhau làm ăn gì vậy??
Thiếu niên tên Lôi Vũ kia khẽ mỉm cười ánh mắt lộ ra dị dạng đáp:
-Có gì đâu Cao huynh, chỉ là có hai kẻ tham gia khảo hạch dám ngông cuồng tự nhận mình sẽ đạt hạng nhất và hạng hai, chúng ta đương nhiên thấy chướng mắt nên vừa rồi mới dạy cho bọn chúng một bài học.

Đám người xung quanh hiển nhiên cũng có vài người chú ý đến cuộc trò chuyện của ba người bọn họ, sau khi nghe Lôi Vũ nói như vậy đám người này liền lộ vẻ giận dữ, một thiếu niên khác mắng to:
-Thật cuồng vọng, lại có kẻ dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, thế mà hai vị không rủ chúng ta, nếu ta mà có mặt tại đó nhất định cho bọn chúng biết thế nào là trời cao đất dày.

Văn Túc khẽ khoát tay nói:
-Vị huynh đài này khoan hãy nóng giận, chuyện này ta với Văn Túc huynh đã thay mọi người trút giận rồi, cả ba bọn chúng đã bị bọn ta đạp xuống đầm lầy, đến bây giờ có khi vẫn ở đó cũng nên, haha.

-Hahaha! thật đáng đời bọn chúng.


Đám người nghe xong liền cười lên ha hả, hóa ra ba tên tu sĩ thê thảm bọn họ từng gặp qua kia chính là kẻ vừa được nhắc đến.

Lôi Vũ và Văn Túc hai người liếc mắt cười khẩy, bọn họ chính là hai tên chủ mưu hãm hại ba huynh đệ Lý Kỳ Phong, tất nhiên việc này có người đến nhờ bọn họ xử lý, bây giờ bọn họ vừa được tiền lại vừa được thanh danh, tâm trạng rất là thư sướng.

Đúng lúc này một thiếu niên kinh ngạc nói:
-Cái vị bằng hữu, có thứ gì đó trên trời kìa…
Quả nhiên khi mấy người bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện có một con phi cầm kỳ quái bằng sắt đang lao thẳng về phía này, hơn nữa khoảng cách ngày càng gần, khi khoảng cách hai bên chỉ cách nhau khoảng hai mươi trượng, ở phần rìa con chim sắt kia mở ra một cái ngách nhỏ, một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng ở đó, trên tay y cầm một cái thứ đồ kỳ dị cười lớn:
-Ladies and gentlemen, thưa quý vị và các bạn có mặt trên thuyền, ta xin thông báo với các vị một tin buồn, ở đây có một vài kẻ đắc tội với chúng ta, vậy nên các vị có mặt ở đây buộc phải tham gia một trò chơi thử thách sinh tồn.

-Mọi người có thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào mình muốn: đao, kiếm, chùy, gậy,! miễn sao có thể trụ lại được nửa nén nhang là các vị thắng cuộc trong trò chơi, are you ready??
Đám người này còn chưa hiểu ra ngô ra khoai gì thì ở phía trên thiếu niên kia đã nở một nụ cười kinh dị, cái thứ đồ y cầm trên tay phát ra luồng ánh sáng trắng kèm theo tiếng nổ lớn:
-Đùng.

.

đùng! đùng….

đoàng.

.

đoàng…
Những viên đạn khí mà mắt thường không thể nhìn rõ bắn thẳng về phía đám người, số lượng nhiều như mưa trút xuống.

-A.

.


a.

.

ựa…chết tiệt.

.

ám khí gì thế này…
-Phốc.

.

phốc! bùm.

.

bùm…
Ngay lập tức có vài người không kịp phản ứng liền bị trúng đạn khí thương tích đầy mình, những viên đạn khí trút xuống đục thủng ngay vài hố trên chiếc thuyền, điều đó chứng tỏ sức tàn phá của loại vũ khí này rất mạnh, đám tu sĩ kia kinh hãi lập tức mở ra thần thức rồi nháo nhác chạy ra khỏi khu vực bị tấn công.

Lý Kỳ Phong đứng ở sát cửa chiếc phi điểu lôi quang liên tục xả đạn, sắc mặt vô cùng đặc sắc, chính hắn cũng không ngờ thứ đồ chơi này hỏa lực lại mạnh như vậy, y thay ra một băng đạn linh thạch mới rồi cười to đầy kích động:
-Lão nhị, cơ trưởng, mau, mau lái gần xuống áp sát thuyền của bọn họ, phạm vi này vẫn còn xa quá hỏa lực chưa đủ chính xác, vẫn còn lãng phí quá nhiều linh thạch.

Tuyệt Vô Mệnh nghe câu được câu không, tuy nhiêu y vẫn hiểu ý lập tức đánh lái cho chiếc phi điểu lôi quang bay hạ xuống, thần thức của y đảo qua liền lập tức nhận ra hai kẻ chủ mưu, giọng nói vang lên đầy tức giận:
-Chính là hai tên kia, bắn thật nhiệt tình vào cho ta.

-Cứ giao cho ta, bọn khốn này tất nhiên ta sẽ chăm sóc chu đáo.

Lý Kỳ Phong cười lạnh lùng đáp, hắn bóp cò bắn liên tục, miệng thì quát to:
-Hai tên khốn kiếp kia, các ngươi chạy đi đâu!!
Lôi Vũ và Văn Túc ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy hắn đứng ở trên con phi điểu sắt kia đã giật nảy mình ngã bệt xuống đất, hai người không ngờ rằng bọn hắn nhanh vậy đã đến báo thù, hơn nữa điều kinh hãi hơn đó là bọn chúng đang ở bên trong con phi điểu sắt có thể bay trên không, thứ đồ kỳ dị trên tay thiếu niên kia bắn ra hỏa lực vô cùng đáng sợ, trông thấy vậy hai người đương nhiên là chạy trốn.

Bây giờ nghe tiếng hét lớn kia sống lưng của hai người trở nên lạnh toát, đối mặt với đạn khí bắn tới bọn họ cũng hết cách đành phải rút binh khí ra đỡ.


-Bùm.

.

bùm.

.

bùm.

.

phốc.

.

phốc.

.

Mặc dù trên người bọn họ đều mặc bảo giáp tam cấp thế nhưng vẫn bị bắn văng ra ngoài, khóe miệng trào ra một vệt máu tươi, thiếu niên tên Lôi Vũ vừa sợ lại càng giận dữ quát lớn:
-Tặc tử to gan, các ngươi biết ta là ai không, còn không mau buông vũ khí xuống đầu hàng, nếu không thiếu gia sẽ giết cả nhà ngươi.

Lý Kỳ Phong nghe xong liền cười lớn, gương mặt hắn đỏ bừng bừng, ánh mặt lạnh như băng quát to:
-Quản tổ tông nhà mày là ai, ta đồ sát cả họ nhà mày trước!!!
Hắn cầm súng máy xả đạn điên cuồng vào người Lôi Vũ khiến gã lăn lộn kêu la thảm thiết, sau khi lĩnh trọn hơn chục viên đạn khí, tên này ngã vật ra bất động, máu mê be bét khắp người trông rất thê thảm, ngay cả bảo giáp cũng khó mà trụ nổi những đợt tấn công mạnh mẽ như vậy.

Thiếu niên Văn Túc trông thấy vậy sắc mặt như tái đi, ánh mắt gã trở nên sợ sệt, thân hình run rẩy không ngừng vội vàng quỳ xuống khóc lóc:
-Thiếu hiệp tha mạng, ta cũng chỉ là nhất thời nảy lòng tham, việc trước đây cũng chỉ là một chút hiểu lầm, ta hứa sẽ bù đắp lại cho các vị…
-Bù đắp cái ****, ta cho ngươi bù đắp này!!!
Lý Kỳ Phong rống giận bóp cò liên hồi, đến khi thiếu niên kia thương tích đầy mình, nằm co quắp bất tỉnh nhân sự thì mới thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui