Chiến Đấu Cho Ước Mơ


Lý Kỳ Phong ba người bọn họ tìm hết một lượt mới được một khách trạm còn chỗ, những nơi khác tất cả đã được thuê hết rồi, chứng tỏ số lượng người tham gia khảo hạch rất nhiều.

-Lão nhị, cuộc thi khảo hạch ngày kia, ngươi phải dùng toàn lực đi, cả cái mạng của ta đều đặt cược vào ngươi rồi đó.

Lý Kỳ Phong nghiêm nghị nói, bởi vì sở dĩ hắn dám đặt bản thân mình top một là vì bọn hắn sẽ tham gia khảo hạch cùng nhau, mà tên này thiên phú lại cao, giành được phần thắng đương nhiên là dễ dàng, chứ nếu chỉ có một mình hắn thì đương nhiên là có cho thêm tiền hắn cũng không dám đặt mình top một.

Cuộc khảo hạch này nói trắng ra là một cuộc thi ngoài lề, những tu sĩ có tư chất bình thường trở lên đều được đặc cách vào thẳng rồi, chỉ còn những tu sĩ tư chất yếu và kém tham gia, mà tên này tư chất thiên tài, nhảy vào thi là ăn chắc rồi.

Tuy nhiên hắn vẫn còn một chút lo lắng, tên này quen cái thói vui chơi, lại thích gây sự chú ý, sợ là hỏng hết việc.

Tuyệt Vô Mệnh nhìn hắn cười đầy khinh bỉ:
-Hừ, đối phó với một đám phế vật còn chưa nổi tư chất trung bình mà ta lại tung hết sức thì còn ra thể thống gì, danh dự của đạo gia để đi đâu, bởi vậy ta đương nhiên là áp chế xuống cùng tư chất để chơi với các ngươi rồi, như thế mới thú vị.

Lý Kỳ Phong tức giận mắng to:
-Thú vị cái rắm, cả một đống người tham gia, hơn nữa đặt nhiều linh thạch như vậy, ngươi tưởng nuốt được của bọn chúng mà dễ à, ta sợ là bây giờ bọn chúng đang lên kế hoạch tính kế chúng ta rồi cũng nên.

Thiếu niên cười nhạt khua tay nói:
-Không quan trọng, ba cái điêu trùng tạp kỹ, đạo gia phất tay một cái là tan thành mây khói thôi.

“Tổ tông nhà ngươi”
Lý Kỳ Phong đỏ bừng mặt như muốn chửi to, tên này chắc chắn là ở trên núi xuống rồi, y làm sao mà hiểu được bốn chữ “giang hồ hiểm ác” cơ chứ, khối những kẻ tài giỏi hơn người vẫn bị người khác kéo xuống đấy thôi, có thực lực là tốt, nhưng cũng không thể quá tự phụ được, bởi vì như vậy ngươi sẽ thua rất thảm.

Huỳnh Thiếu Bảo lộ vẻ nghiêm túc nói:
-Lão đại, tuy đệ không biết hai người đang làm gì nhưng đệ sẽ giúp đỡ huynh hết sức, chúng ta cùng tiến cùng lùi.

Lý Kỳ Phong nghe được câu này ánh mắt liền sáng lên, hắn vậy mà quên mất Thiếu Bảo tư chất còn khủng bố hơn tên kia, nghĩ vậy hắn liền thở phào vỗ vai thiếu niên nói:
-Tam đệ, cảm ơn đệ, lúc đó ta quả thực trông cậy hết vào đệ.

Huỳnh Thiếu Bảo nghe xong liền cười rất tươi, thiếu niên cuối cùng cũng cảm thấy mình có tác dụng.

-Yên tâm đi lão đại, đệ sẽ cố gắng hết sức.

Thiếu niên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc.


Ngày hôm sau, ba người bọn hắn lại bắt đầu đi dạo chơi khắp kinh thành, lúc trước cứ nghĩ học viện Lam Nguyệt ở trong kinh thành nhưng thực ra là không phải, học viện kia vẫn cách kinh thành mười dặm đường nữa, khoảng cách từ đây đi đến học viện nói gần không gần,nói xa không xa, thế nhưng dù không có ai chỉ đường thì hầu như những võ giả và tu sĩ ở vương quốc, bọn họ đều biết học viện Lam Nguyệt đang ở chỗ nào.

Tất cả là nhờ hình bóng của một rặng cây khổng lồ đằng xa kia.

Trước mắt bọn họ là một rặng cây thân trúc khổng lồ, mỗi một cây đều cao đến chọc thủng cả mây, từng đốt trên thân nói dài cả trăm trượng, thân cây cũng to đến mấy chục trượng, chúng mọc san sát lại với nhau, cây nào cây nấy đều thẳng tắp, những chiếc lá vừa lớn lại vừa thuôn dài, mỏng dẹt.

Nhìn từ đây,rặng cây kia như một lũy thành khổng lồ tự nhiên, chúng che kín cả nửa bầu trời rộng lớn.

Lý Kỳ Phong cả ba người liếc mắt nhìn ra xa,ánh mắt đương nhiên là vô cùng kinh sợ, ngay cả Tuyệt Vô Mệnh cũng lộ vẻ kinh dị trong ánh mắt, hô hấp như nghẹn lại.

Huỳnh Thiếu Bảo ngạc nhiên nói:
-Một rặng cây tre thật lớn!!
Lý Kỳ Phong thì ngơ ngác đến ngẩn người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một rặng tre khủng bố như vậy, ngay cả xem phim viễn tưởng cũng không có, nghe thiếu niên nói như vậy hắn liền bật cười:
-Tam đệ, đệ vẫn cho rằng nó chỉ lớn thôi sao, lũy tre kia quá sức khủng bố ấy chứ, cái rặng cây này theo ta thấy nó đã sống được cả vạn năm rồi mới to lớn như vậy được, linh trí của nó có khi đã sớm mở từ lâu.

Sắc mặt của Tuyệt Vô Mệnh trở nên nghiêm trọng, thiếu niên che miệng hắn lại thấp giọng mắng:
-Cẩn thận cái miệng của các ngươi, Mộc Huyên lão tiền bối đã sớm thông thần từ lâu, những gì các ngươi nói ở đây ngài ấy đều biết đấy.

Nói rồi thiếu niên làm một lễ hướng đến rặng trúc khổng lồ kia, ánh mắt vô cùng chân thành, thần sắc nghiêm nghị hiếm thấy.

Lý Kỳ Phong thấy điệu bộ của tên này như vậy sắc mặt liền trở nên trắng bệch, tuy là hắn biết những cây lâu năm có thể sinh ra linh trí nhưng lũy tre này vậy mà còn thông thần thì quả thật quá đáng sợ rồi.

Mặc dù là hắn quả thật không hề tin sẽ có chuyện này nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng, bởi vì hắn biết những chuyện quan trọng tên này sẽ không dám nói bừa.

Lý Kỳ Phong liền lập tức kéo lão tam đến làm một cái lễ giống Tuyệt Vô Mệnh, trong lòng không ngừng cầu khẩn.

Xong xuôi một lát hắn mới thấp giọng nói nhỏ:
-Lũy tre đó, thật sự thông thần rồi??
Tuyệt Vô Mệnh nghiêm nghị nói:
-Đó là bản thể của ngài ấy, cái này cũng không được nói bừa, ta nói cho ngươi biết, một trong hai lý do ta đến học viện này chính là có thể bái kiến chính diện với Mộc Huyên lão tiền bối.

-Chính vì có lão tiền bối ở đây, học viện Lam Nguyệt mới có thể tồn tại đến tận bây giờ, nếu không ngươi tưởng một cái học viện nhỏ bé như vậy có thể tồn tại lâu như vậy hay sao??
Lý Kỳ Phong nghe y nói như vậy liền giật mình, quả thực hắn có biết một chút về học viện Lam Nguyệt.


Nghe nói học viện Lam Nguyệt đã hình thành từ rất lâu, cụ thể lúc nào thì cũng không ai biết, chỉ biết học viện là nơi đây đã từng chứng kiến vùng đất này thay đổi vô số đời vua, rồi từng cái vương quốc cường thịnh rồi suy tàn, thương hải tang điền, vậy mà học viện này vẫn đứng sừng sững không đổ, nó thực sự là huyền thoại sống.

Bây giờ nghe Tuyệt Vô Mệnh nói như vậy hắn mới biết, hóa ra học viện là có rặng cây tre khổng lồ kia che trở nên mới có thể tồn tại được lâu như vậy.

Lý Kỳ Phong khó khăn lắm mới nuốt xuống được ngụm nước bọt rồi tiếp tục lên đường, thế nhưng mới đi chưa được bao lâu bọn họ đã bắt gặp một cảnh tượng rất thú vị.

Trước cổng một ngôi nhà lớn, có một đôi nam nữ trẻ tuổi hình như đang xung đột.

Thiếu nữ kia nhan sắc cũng rất nổi bật, tuổi tác nàng chỉ khoảng mười lăm, mặc bộ y phục màu vàng nhạt càng tô điểm nhan sắc của nàng thêm vài phần, gương mặt của nàng trông có vẻ non nớn nhưng cũng lộ ra vài đường nét của một mỹ nữ tương lai.

Thế nhưng bây giờ sắc mặt của nàng lộ vẻ man mát buồn, giọng điệu khó chịu nói:
-Điện hạ đi về đi, ta sẽ không đi cùng người nữa đâu, về sau người cũng đừng bám lấy ta nữa.

Đứng đối diện với thiếu nữ kia là một thiếu niên trẻ, tuổi tác của người này cũng tương đương hắn, có điều y mặc một bộ y phục thượng hạng với phong cách hoàng gia quý phái, hơn nữa trên người còn toát ra khí tức không hề tầm thường.

Ngay ngay bên cạnh thiếu niên này là một cỗ xe rất xa hoa, hơn nữa yêu thú kéo xe lại là yêu thú tam giai, chứng tỏ thân phận của thiếu niên này không hề nhỏ.

Thiếu niên nghe xong sắc mặt trở nên hoảng hốt, y buồn bực như không hiểu nói:
-Điệp nhi, muội làm sao vậy, hôm qua muội vẫn gọi ta là Viên ca ca, sao hôm nay lại thay đổi đột ngột thế, chẳng nhẽ ta đã làm gì khiến muội không vui??
Thiếu nữ kia lắc đầu như muốn quên đi chuyện này, nàng uất ức nói:
-Không, điện hạ, là ta không xứng với ngài, lần sau ngài cũng đừng tìm ta nữa.

— QUẢNG CÁO —
Event
Nói rồi nữ tử ôm mặt khóc nức nở chạy vào bên trong khiến thiếu niên giật mình đuổi theo gọi lớn:
-Điệp nhi.

.

Điệp nhi.


.

Nha hoàn của thiếu nữ thấy vậy liền cản thiếu niên lại thở dài nói:
-Điện hạ, người làm tiểu thư của chúng ta thấy vọng quá, thôi, người về đi, tiểu thư không muốn trông thấy mặt của người nữa.

Nói xong lời này nữ tử này cũng đi vào đóng chặt cửa lại.

Thiếu niên kia đứng chết lặng trước cánh cửa mà không biết làm sao, ánh mắt của gã như chết lặng.

Cũng vào lúc này, một giọng nói cười đùa vang lên sau lưng thiếu niên:
-Haha, người huynh đệ, tán gái thất bại hả??
Thiếu niên ngẩn người quay lại đằng sau thì thấy ba người trẻ tuổi giống mình đang đứng đối diện, người vừa mới cười nói là một thiếu niên còn “soái” hơn cả gã.

Người vừa cười nói đương nhiên là Tuyệt Vô Mệnh, y còn cười nói tiếp:
-Thế nào, có cần đạo gia ta giúp ngươi một lần, tán đổ nữ tử kia không??
Thiếu niên kia thấy có người lại dám cả gan dám trêu chọc mình, gã đang định nổi đóa thì đột nhiên sững người, sắc mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, vội vàng đi đến mừng rỡ nói:
-Vị huynh đệ này, ngươi thật sự có thể giúp ta tán đổ Điệp nhi??
Tuyệt Vô Mệnh khẽ phất tay bình thản nói:
-Chuyện đơn giản vô cùng, đạo gia ta lăn lộn trong tình trường bao nhiêu năm nay, cưa đổ nữ nhân đối với ta mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Lý Kỳ Phong đứng bên cạnh nghe được câu này thì thầm khinh bỉ hơn trăm lần, lại còn lăn lộn trong tình trường, tên này chém gió quá đà như vậy người ta tin ngươi mới là chuyện lạ.

Thế nhưng ngoài dự kiến của hắn, thiếu niên kia lại càng tỏ ra kích động nói:
-Vị nhân huynh này, nếu ngươi có thể giúp ta tán đổ Điệp nhi, ngươi cần thứ gì ta cũng có thể tùy thời cho ngươi, linh thạch, tài bảo, binh khí, tất cả đều có thể.

Tuyệt Vô Mệnh nghe vậy lông mày lại khẽ nhăn lại, y khẽ vuốt cằm lộ vẻ không hài lòng mắng:
-Dung tục, ta muốn giúp đỡ ngươi chẳng qua là không muốn một chuyện tình đẹp sắp phải tan vỡ, vậy mà ngươi lại mang những thứ vật chất tầm thường đó ra để so sánh, thật sự khiến ta thất vọng.

Nói rồi tên này còn quay mặt định rời đi.

Thiếu niên kia trông thấy vậy liền sợ hãi vội vàng níu lấy vạt áo của Tuyệt Vô Mệnh lại run giọng nói:
-Cao nhân, thật sự là cao nhân, ngài đừng đi a, xin hãy thương tình mà giúp ta một lần.

Tuyệt Vô Mệnh nghe vậy liền ngoảnh lại, gương mặt tên này sớm đã nở như hoa nhưng vẫn cố nhịn lại, nghiêm nghị nói:
-Được rồi, nể tình ngươi đã có lòng như vậy, ta sẽ giúp ngươi một lần.

Thiếu niên kia nghe được câu này sắc mặt lại càng trở nên mừng rỡ vội vàng nói:
-Vậy mời ba vị vào khách quán kia bàn chuyện.


.

Khi ba người bọn họ đã yên vị, thiếu niên mới nói:
-Không giấu gì ba vị, ta tên là Trần Hạo Viên, cũng chính là thái tử của vương quốc này.

“Thái tử”
Lý Kỳ Phong nghe được câu này sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, Huỳnh Thiếu Bảo cũng lộ ra ánh mắt kinh di, duy chỉ Tuyệt Vô Mệnh là vẫn có vẻ bình thường chờ xem gã nói tiếp.

Trần Hạo Viên trông thấy bọn họ nghe xong cũng không hề có phản ứng thái quá giống như những người khác thì lại càng thêm tin tưởng nói tiếp:
-Nữ tử mọi người vừa trông thấy kia tên là Thải Điệp, nàng là con của một vị quan trong triều, từ nhỏ ta với nàng ta đã là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, tình cảm của chúng ta vốn là rất tốt, ta cũng cảm nhận được hình như Điệp nhi cũng có thích ta, vừa mới hôm qua chúng ta còn đi du ngoạn rất vui vẻ, thế mà hôm nay nàng ấy dường như lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta, chuyện này khiến ta thật sự không hiểu nổi.

Tuyệt Vô Mệnh nghe xong thoáng gật gù rồi thản nhiên nói:
-Chắc chắn là ngươi đã phạm phải một sai lầm gì rất lớn rồi, nếu không nàng ta cũng sẽ không giữ khoảng cách xa đến như thế.

Trần Hạo Viên lộ vẻ bứt dứt đáp:
-Thế nhưng ta đoán mãi không ra là mình phạm lỗi ở chỗ nào, ta gặng hỏi mãi mà nàng không nói, mong vị nhân huynh này giải đáp nghi hoặc.

Tuyệt Vô Mệnh nghiêm mặt nói:
-Nếu vậy thì chắc chắn có gì ẩn khuất trong khi các ngươi du ngoạn vào hôm qua rồi.

-Ta hỏi ngươi, hôm qua các ngươi du ngoạn ở đâu, có mấy người đi cùng, trong lúc du ngoạn có gặp ai hay là làm chuyện gì đặc biệt không??
Trần Hạo Viên nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đáp:
-Hôm qua bọn ta được mời đi du ngoạn ở vương quốc láng giềng, nhóm chúng ta cũng chỉ có bốn người và một nhóm hộ vệ, khi sang vương quốc của bọn họ thì đám người kia đón tiếp chúng ta rất nhiệt tình, hơn nữa còn có công chúa của bọn họ ra mặt tiếp đãi.

-Chúng ta nói đủ chuyện khác nhau, rồi nàng ta mới chúng ta ngồi thuyền đi dạo để bàn thêm về sự hợp tác giữa hai nước, điều này tất nhiên là ta đồng ý bởi vì ta vốn là thái tử mà, tất nhiên phải tạo quan hệ gắn kết thêm tình cảm…
-Dừng.

.

dừng.

.

ta đã biết ngươi phạm sai lầm ở đâu rồi!!
Tuyệt Vô Mệnh nghe đến đây liền khoát tay nói, sắc mặt lộ vẻ thản nhiên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui