- Đúng rồi Teresa đâu rồi nhỉ?
Ryan nghĩ đến điều gì đó rồi thuận miệng hỏi.
- Teresa? Ý ngươi là nữ sĩ Trovik à? Sau khi nàng và người tách ra hành động thì đã gặp một nhóm Dong binh đoàn.
Cho nên bọn họ đã hành động chung với nhau rồi.
Đại Chủ Giáo trả lời xong thì tắt liên lạc.
- Đúng là một người phụ nữ bướng bỉnh mà.
Ryan lắc đầu.
Thi pháp giả rất mạnh mẽ.
Pháp thuật do một Thi pháp giả cùng cấp thi triển ra có thể tiêu diệt được mười tên có chức nghiệp cận chiến.
Nhưng Thi pháp giả cũng rất yếu.
Thời gian thi triển pháp thuật cũng đủ để các chức nghiệp cận chiến ngang cấp giết hắn mười lần rồi.
Cho nên Thi pháp giả rất cần có người bảo vệ.
Còn vì sao một đội Dong binh đoàn lại cam tâm tình nguyện hành động với người phụ nữ kia ấy à?
Câu trả lời cũng rất đơn giản.
Trong một đội ngũ phải có một Thi pháp giả để tăng cường sức mạnh và khả năng ứng phó nguy cơ lên gấp đôi.
Nếu so giữa một Chiến sĩ cấp Tinh Anh và một Thi pháp giả cấp Tinh Anh, nó giống như một người thợ gạch lương tháng sáu ngàn với một tên kỹ sư công trình lương tháng sáu ngàn vậy.
Tuy cả hai đều kiếm được số tiền tương đương nhau, nhưng thợ gạch chỉ có thể di chuyển gạch, còn kỹ sư công trình lại có thể làm được nhiều việc hơn.
Bọn họ có đủ loại pháp thuật, một kho dự trữ dược tề phong phú, cũng như kinh nghiệm am hiểu và trí tuệ sâu sắc.
Cho nên những Thi pháp giả rất được chào đón.
Đó chính là vai trò của các Thi pháp giả.
Bọn họ là con cưng của trời, tục xưng là ‘Pháp sư’, và là người mà các tổ đội mạo hiểm giả mơ ước.
Ryan đã du hành nhiều năm, cho nên hắn rất hiểu rõ về tình hình này.
Chẳng hạn như hắn biết rằng, nếu một nhiệm vụ yêu cầu phái một Thi pháp giả cấp Tinh Anh ra tay một lần thì phải trả ít nhất mười đồng vàng Dinar.
Nếu không thì đừng mơ sẽ thuyết phục được các Pháp sư này ra trận.
Ryan cũng đã mơ mộng trở thành một Pháp sư khi hắn mới vừa xuyên qua.
Nhưng hiện thực lại vả thẳng vào mặt hắn.
Sau khi thử nghiệm, hắn không có đủ ma pháp ái lực, đời này đã định sẵn không có duyên với Pháp sư rồi.
Mà hiện thực lại không giống trò chơi, có thể lựa chọn chức nghiệp của mình từ lúc mới bắt đầu.
Dù sao thì chỉ có một số ít người có thiên phú trở thành Thi pháp giả.
Mà những người có đủ thiên phú để dấn thân trên con đường Pháp sư còn chưa đến 0.1% hoặc thậm chí còn ít hơn thế nữa.
Trong đó có hơn chín mươi phần trăm người chỉ có thể trở thành một học đồ bình thường suốt cuộc đời.
Chỉ khi họ đột phá cấp Phổ Thông tiến vào cấp Tinh Anh thì họ mới có thể được xem như là một Thi pháp giả thật sự.
Nhưng cho dù là vậy thì...
Ryan vươn tay ra.
Ánh sáng bỗng hiện lên trong đôi mắt xanh lam của hắn.
Sau đó những sợi năng lượng màu xanh nhạt đọng lại trên đầu ngón tay hắn, rồi lại biến mất không còn dấu vết.
Phải cảm ơn người thần bí mà hắn đã gặp trong đường hầm.
Hắn ta là người đã dạy cho Ryan cách sử dụng sức mạnh tâm linh bộ não con người để thi pháp.
Cho nên bản thân Ryan cũng là một Thi pháp giả ẩn danh.
Bên ngoài, hắn chỉ là một Chiến sĩ.
Đúng vậy, hắn là một Kỵ Sĩ Vương Quốc của Đội Kỵ Sĩ Bạch Lang ở vương quốc Nord.
Bây giờ Ryan đã thu thập đầy đủ tình báo, cho nên hắn không cần phải đi lòng vòng nữa.
Ryan trực tiếp đi về phía tiệm rèn.
Hôm qua hắn vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, vừa hay có thể sửa chữa một số trang bị cũng như bảo trì vũ khí.
Nhiều người đã quen với việc chơi game và cho rằng, một khi đã được trang bị vũ khí thì sẽ có thể sử dụng mãi mãi.
Loại vũ khí này vẫn có thể sắc bén như lúc đầu, cũng không cần giữ gìn từ đầu đến cuối.
Chỉ cần cho phép thì nhân vật chính RPG có thể dùng thanh vũ khí này từ đầu game đến cuối game.
Tương tự như vậy, một bộ trang phục cũng có thể đi cùng với nhân vật chính qua vô số trận chiến.
Trải qua vô số đao bổ rìu đục, vô số trường thương đoản pháo, thậm chí là cả ma pháp tẩy lễ, vẫn có thể sạch sẽ như mới và khả năng phòng thủ vẫn như lúc đầu.
Nhưng mà trò chơi là trò chơi, còn thực tế lại là thực tế.
Sự thật cho thấy, kiếm dùng nhiều sẽ cong và sứt mẻ, còn áo giáp sẽ dần hư hỏng và mất khả năng phòng thủ nếu chịu quá nhiều đòn công kích.
Cho nên vũ khí và áo giáp cần được bảo trì và kiểm tra trước khi chiến đấu.
Còn phải bổ sung các loại dược tề định kỳ, chẳng hạn như dầu bôi kiếm thường xuyên.
Tiệm rèn của thị trấn nằm ở gần trung tâm thị trấn.
Người thợ rèn già này đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm thợ rèn.
Mặc dù hắn ta rất thành thạo trong việc rèn đúc nhưng đối với Ryan mà nói, cả đời người thợ rèn này đều mắc kẹt trong trấn nhỏ.
Vậy thì có thể hình dung được, chắc chắn trình độ của hắn ta cũng chẳng ra làm sao cả.
Với cách nhìn của Ryan, chắc là tiệm rèn này cũng sẽ bán một số vũ khí và trang bị trống giống với thôn tân thủ RPG vậy.
Ryan bước vào trong tiệm rèn.
Đúng là vậy thật, người thợ rèn già này chỉ có thể kiểm tra mức độ hư hại trong áo giáp của hắn, đồng thời bảo trì một số vũ khí giúp hắn mà thôi.
Còn những trang bị treo trong tiệm rèn, có thể nói rằng hắn đều cảm thấy ngứa mắt cả.
Ryan tiện tay cầm một thanh trường kiếm bằng sắt được chế tạo tiêu chuẩn rồi múa vài đường kiếm.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo lóe lên trong phòng.
Chỉ với vài động tác như vậy nhưng cũng có thể thấy rằng Ryan đã có thành tích rất cao trong lĩnh vực kiếm thuật này rồi.
Trường kiếm trong tay hắn giống như có linh tính và xoay chuyển theo nhịp điệu kỳ lạ.
Thân kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo chuyển động khắp căn phòng.
Lão thợ rèn đang tra dầu cho chiếc chiến chùy của Ryan.
Hắn ta thấy vị khách đang thử kiếm bèn lo lắng rồi lắc đầu với khuôn mặt nhỏ đang lấp ló ngoài cửa.
Nhưng mà khuôn mặt nhỏ xinh kia lại không cam lòng, hắn vẫn tiếp tục nhìn vị Kỵ Sĩ đại nhân đang múa kiếm.
- Ừm ~ Đây là một thanh kiếm tốt đấy.
Ryan buông thanh trường kiếm phổ thông xuống rồi nói người ngoài cửa.
- Đừng nhìn nữa, mau vào đi!
Một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi rụt rè bước vào.
Hắn mặc một chiếc áo khoác dày bằng vải lanh và một chiếc áo choàng làm bằng da thú, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.
- Xin….xin chào, Kỵ Sĩ đại nhân!
Nói xong, cậu bé làm một cái lễ tiết không được chuẩn lắm.
Tay phải hắn chạm vào ngực trái, tay trái lại duỗi thẳng về phía bên trái, lòng bàn tay hướng lên trên.
- Xin chào!
Ryan gật đầu đáp lại.
Lão thợ rèn thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
- Kỵ Sĩ đại nhân, đứa nhỏ này tên là Nimes, năm nay nó mười ba tuổi.
Lúc tám tuổi đã thức tỉnh thiên phú chức nghiệp rồi.
Bây giờ đã là một Chiến sĩ.
Có lẽ nó muốn học một vài thứ khi Kỵ Sĩ đại nhân múa kiếm thôi, thật xin lỗi ngài.
- Mới tám tuổi mà đã là người thức tỉnh thiên phú chức nghiệp rồi à?!
Bây giờ Ryan mới cảm thấy hứng thú.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...