Nhưng cho dù nó có đắt đến đâu đi chăng nữa thì một đồng vàng Dinar cũng đủ để mua ba mươi pound thịt bò rồi.
Cho nên cuối cùng người chủ quán trọ đã lấy mấy bao thịt bò chín và lương khô cho người thần bí kia.
Ngày thứ hai khi trời vẫn còn chưa sáng thì người kia đã rời khỏi quán trọ rồi.
- Không thể nào, lính gác cổng chỉ mở cổng thành khi trời đã sáng thôi mà.
Hắn có nói rằng mình sẽ đi đâu không?
Kỵ Sĩ Vương Quốc trẻ tuổi vẫn cau mày như trước.
Đối thủ này thật sự rất khó đối phó, toàn làm những chuyện mà người khác không thể đoán trước được.
Hơn nữa bây giờ hắn không thể đoán được, liệu vị Liệp Ma Đại Sư kia có thực sự đầu hàng Hỗn Độn hay chưa nữa.
"Cho dù hắn ta có sa đọa hoàn toàn thì ta cũng muốn tiêu diệt hắn triệt để!"
Ryan hạ quyết tâm rồi đi tìm Belt, kẻ đã liên tiếp giết chết mấy Liệp Ma Nhân và một vị Liệp Ma Đại Sư.
Ryan chắc chắn sẽ giết chết hắn ta ngay tại chỗ.
Bất cứ thứ gì đã bị ô nhiễm bởi Hỗn Độn đều phải được thanh lọc hoặc bị tiêu diệt hoàn toàn!
Sau khi trò chuyện với chủ quán trọ, Ryan gật đầu.
Cuối cùng thì sắc trời bên ngoài cũng đã ửng sáng, chàng trai trẻ đứng dậy rồi quyết định đi vào thị trấn xem thử.
Bởi vì nếu đúng như lời mà chủ quán trọ đã nói thì khoảng cách giữa Ryan và Belt sẽ mất khoảng hai ngày đi đường.
Dựa theo tốc độ như hiện tại, Ryan đừng mơ đuổi kịp vị Liệp Ma Đại Sư xảo quyệt kia.
Trong tình huống hiện tại, Ryan nghĩ rằng, tốt nhất hắn nên đợi ở đây.
Đợi hắn tụ tập với người phụ nữ của Nghị hội Gloria, để nàng mở truyền tống môn rồi đi thẳng đến địa điểm tiếp theo mà Belt có thể đến.
Trời càng lúc càng sáng, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Ryan đứng dậy đi về phía cửa lớn của quán trọ.
Chủ quán trọ thấy hắn không kiêu ngạo lại dễ gần, cũng không bắt nạt người khác nên hắn ta rất có thiện cảm với vị Kỵ Sĩ đại nhân này.
Vì vậy bèn chủ động nói.
- Kỵ Sĩ đại nhân, bây giờ bên ngoài gió to tuyết lớn, ngài nên về phòng nghỉ ngơi đi!
- Trời đã sáng rồi, nếu bây giờ còn không ra ngoài quan sát chẳng lẽ phải chờ đến khi trời tối mới ra ngoài chơi trốn tìm?
Chàng trai trẻ quay đầu mỉm cười.
Mái tóc màu đen của hắn đã lấm tấm vài bông tuyết, đôi mắt xanh lóe lên ánh sáng nhạt.
Hẳn phất phất tay rồi trực tiếp rời đi.
Mái tóc màu đen? Màu mắt xanh lam? Trẻ vậy mà đã là Kỵ Sĩ Vương Quốc rồi ư! Chẳng lẽ...
Sau khi chủ quán trọ thấy đôi mắt và màu tóc của chàng trai trẻ thì đôi mắt hắn ta bỗng nhiên trừng lớn.
Hầu hết người dân ở vương quốc Nord đều có tóc vàng mắt xanh, rất ít người có mái tóc đen và đôi mắt xanh.
Mà chàng trai trẻ này chắc chắn chưa tới hai mươi lăm tuổi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.
Đêm qua người ngâm thơ rong đã xướng lên câu hát.
Kỵ Sĩ Vương Quốc Nord, anh hùng của vạn người, câu chuyện về “Đại chùy Ryan”.
“Đại chùy Ryan” trong câu chuyện cũng có mái tóc đen và đôi mắt màu xanh giống vậy.
Nhưng hắn lại không dám nghĩ tiếp nữa.
Ryan ra khỏi quán trọ, hắn đạp lên trên những bông tuyết rơi trên đường phố.
Gió lạnh và tuyết rơi tạt thẳng vào mặt hắn.
Cái rét đậm rét hại của mùa đông gây rất nhiều phiền phức cho nhiệm vụ của hắn.
Nhất là trong mùa này, mùa đông ở Nord, chỉ có những người đã từng trải qua mới biết nó lạnh đến mức nào.
Vào mùa này, hầu hết mọi người sẽ trốn trong nhà và tận hưởng lò sưởi ấm áp.
Quý tộc cũng vậy, thường nhân cũng vậy, mà lính đánh thuê và nông dân cũng thế.
Trong mùa này, hầu hết nông dân sẽ ở nhà sửa chữa dụng cụ, may quần áo và thuộc da.
Nhưng cũng có một số người lại không làm như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài thợ săn hoặc người dân sẽ ra ngoài thử vận may.
Biết đâu lại có thể bắt được thứ gì đó trong mùa đông lạnh giá này thì sao, âu cũng xem như có thể kiếm được một ít tiền rồi.
Những ngôi nhà dần dần xa trong mắt Ryan.
Ngôi nhà mà người Nord ở là một loại nhà dài, mái nhà làm bằng gỗ và tranh kéo dài từ trên xuống đất.
Ngôi nhà trông rất dài nhưng lại không rộng.
Trước nhà có những đống củi to, cửa nhà đóng chặt.
Theo kinh nghiệm đi đây đi đó nhiều năm của Ryan, những người thật sự hiếu khách ở đây rất ít.
Bởi vì đã có rất nhiều người đã trả giá rất đắt chỉ vì chuyện này rồi.
Ryan nhấc chiếc chiến chùy màu vàng trong tay lên rồi suy nghĩ đắn đo về những chuyện phiền phức trước đó.
Cuối cùng hắn cũng hất áo choàng ra, để cho mọi người nhìn thấy huy chương Kỵ Sĩ Bạch Lang trước ngực mình.
Quả thật là vậy, khi bọn họ nhìn thấy huy chương trước ngực hắn, những người trong trấn nhỏ vốn rất bài xích với những người xứ khác đã không còn ra vẻ thù địch nữa, mà đáp lại hắn bằng sự kính sợ và ngưỡng mộ.
Ryan nhìn thấy có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trước cửa làm nghề mộc, vì vậy hắn đã sang đó rồi hỏi.
- Xin chào, cho ta hỏi một chút, tiệm rèn của thị trấn này ở đâu thế?
- Ôi! Là Kỵ Sĩ đại nhân à!
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên thì nhận ra đối phương là một Kỵ Sĩ, hắn ta vội vàng nói.
- Tiệm rèn phải đi qua ngã tư rồi rẽ phải, sau đó đi qua vài cửa hàng là sẽ thấy thôi.
- Được rồi, thế...!Nơi này có Giáo hội không?
Ryan hỏi tiếp.
- Ý đại nhân là Sinh Mệnh Giáo Hội à? Chỉ có Sinh Mệnh Giáo Hội ở trấn Ulan này thôi.
Nếu như ngài muốn tìm Chính Nghĩa Giáo Hội hay là Ma Pháp Giáo Hội thì phải đến Grant Sittard cách nơi này khoảng tám mươi dặm, ở đó có rất nhiều giáo hội.
Còn ở nơi này, cứ cách mỗi mười ngày thì lãnh chúa đại nhân sẽ sắp xếp một đoàn xe hộ tống ở quảng trường thị trấn để chúng ta đến Grant Sittard.
Khoảng bảy ngày nữa mới có chuyến đi đến Grant Sittard...!Đại nhân, ngài còn thắc mắc gì nữa không?
Người đàn ông trả lời tương đối rõ ràng.
Ryan gật đầu rồi tiếp tục hỏi.
- Trong Sinh Mệnh Giáo Hội ở trấn Ulan này có bao nhiêu Mục Sư và Chiến Sĩ?
- Có một Mục Sư và ba Thánh Võ Sĩ.
Đại nhân à, Mục Sư đại nhân là người tốt, ngài ấy thường xuyên chữa bệnh miễn phí cho chúng ta.
Ngài ấy cũng cho chúng ta một ít bánh nướng và rượu táo vào những ngày nghỉ lễ.
Người đàn ông ngừng công việc làm mộc trên tay mình rồi cười nói.
- Mục Sư đại nhân thường sẽ chữa bệnh cho chúng ta và giải phóng Thần Thuật cho các Mạo Hiểm Giả.
Cho nên ở đây có rất nhiều người tin vào Thần Hi Chi Chủ và Đại Địa Mẫu Thần hơn.
- Được rồi, ta hiểu rồi, cảm ơn nhé!
- Không có gì đâu thưa đại nhân, chúc may mắn sẽ đến với ngài.
Ryan đi về phía Sinh Mệnh Giáo Hội.
Giáo Hội trong trấn nhỏ này cũng không quá lớn, nó chỉ là một tòa nhà nhỏ có kiến trúc giống vậy.
Vách tường trắng bóc và cửa lớn bằng gỗ.
Trước cổng còn có hai Chiến Sĩ đang giữ cửa.
Ryan chỉ nhìn sơ qua liền cảm thấy khá thất vọng rồi.
Dựa vào kinh nghiệm du hành khắp đại lục của hắn mà nói, thật ra chỉ cần dựa vào những người giữ cửa này là đã có thể nhìn được thực lực của một Giáo hội có lớn mạnh hay không.
Mà hai Chiến Sĩ này cùng lắm cũng chỉ là những binh lính có trình độ bình thường.
Ryan nghĩ rằng, nếu mình đập mạnh một búa xuống thì chắc bọn họ sẽ đến gặp Thần Hi Chi Chủ và Đại Địa Nữ Thần mất thôi.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...