Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Bọn hộ vệ lại bắn chết thêm vài con Chiến Khuyển.

Khoảng cách giữa Dã Thú Nhân và bọn họ ngày càng gần.

Fake đưa ra quyết định ngay lập tức và yêu cầu những hộ vệ khác vứt nỏ của họ đi rồi rút kiếm và khiên ra để chuẩn bị chiến đấu.

Hắn vừa hét lớn.

- Ông chủ, mau chạy đi, chúng ta sẽ ở đây giữ chân chúng.

- Ông chủ, lên ngựa!

Hộ vệ Mather dùng trường kiếm đâm vào bụng một con Chiến Khuyển rồi thuận tay chặt nó ra làm đôi.

Ruột và máu của con Chiến Khuyển Hỗn Độn rơi vãi khắp đất, máu me đầm đìa.

Oliver cố gắng kìm nén cảm giác muốn nôn mửa rồi tranh thủ thời gian chạy về phía con ngựa của mình.

Càng ngày càng có nhiều Chiến Khuyển xuất hiện.

Ngoài ra, có một con dã thú với thân hình đầy răng nanh, gai nhọn, lông xù xì, hình dáng trông giống như một con lợn khổng lồ bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.

Tốc độ của nó không nhanh bằng đám Chiến Khuyển nhưng nó đã đánh bật tất cả những con Chiến Khuyển cản đường đó.

Những con Chiến Khuyển đập mạnh vào chiếc khiên của một tên hộ vệ.

Dù khiên không bị nứt nhưng tay hộ vệ lại không thể chống đỡ nổi sức nặng khổng lồ kia.

Hắn la lên đau đớn rồi ngã xuống đất.

Sau đó con dã thú kia bỗng vồ lấy hắn ta.

Kết cục ngã xuống đất trong lúc hoảng loạn thật là đáng sợ.

Vài con Chiến Khuyển lập tức vồ lấy, bổ nhào về phía trước.

Từng miếng thịt nát bị đám thú dữ này cắn nuốt vô cùng thỏa mãn.

Khi hai tên hộ vệ Fake và Mather thấy thế, tranh thủ lúc con dã thú kia còn đang tập trung sự chú ý trên người tên hộ vệ đã chết thì bọn họ đã nhanh chóng lùi lại.


Fake quay lại nhìn, thấy Oliver đã lên ngựa.

Hắn cắn răng rồi nói với Mather.

- Nhanh lên, chúng ta cũng rút lui thôi, bỏ đồ hết đi.

- Được!

Tranh thủ đám dã thú đang bận rộn dành thịt sống thì hai tên hộ vệ đã nhanh chóng lên ngựa.

Bọn họ cũng thầm nói lời xin lỗi trong lòng rồi quay đầu ngựa định trốn thoát.

“Gào gào gào!!!”

Những tiếng gầm lớn vang lên từ sâu trong khu rừng khiến đàn chim bay giật mình tán loạn.

“Hí hí hí!”

Ngựa hoảng sợ kêu lên.

Ba người ngồi trên ngựa cùng nhau ngã xuống đất.

- Không xong rồi, có Thú Vương? Chúng ta chết chắc rồi!

Fake ngã xuống ngựa, miệng lấm đầy bùn.

Nhưng hắn chẳng nghĩ nhiều đến như vậy, hắn đỡ Oliver đang mơ mơ màng màng lên rồi tuyệt vọng nói.

- Đó...!Đó là Thế Đao Thú, là kết quả của nhím biến dị.

Ta đã từng thấy nó ở đế quốc, chúng ta không thể trốn thoát được nữa rồi.

Một chiếc túi lớn rơi xuống trên đầu Oliver.

Khi hắn quay đầu nhìn lại thì không biết con ngựa kia đã chạy đi đâu mất rồi.

Tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng.

Con người hai chân vốn không thể chạy nhanh hơn dã thú bốn chân được.

Quả thật là vậy, sau khi nghe được tiếng gầm lớn này, đám Chiến Khuyển và Thế Đao Thú đang giành giật bận rộn ăn thịt tươi bỗng ngẩng đầu lên.

Bọn chúng ngừng việc ăn uống điên cuồng rồi lao về phía ba người còn lại.

“Tút tút tút tút.”

Trong khi đám thương nhân đang chuẩn bị liều mạng thì một tiếng kèn vang lên.

Âm thanh hùng hậu vô cùng uy áp làm đám dã thú đang xông đến bỗng nhiên ngừng lại giữa chừng.

Bọn chúng dáo dác nhìn xung quanh bốn phía.

- Ông chủ, là Dong binh đoàn.

Là kèn lệnh của Dong binh đoàn.

Chúng ta được cứu rồi, chúng ta có thể được cứu rồi.

Fake hưng phấn kêu lên.

Hắn nhanh chóng kéo Oliver lại.

Nhưng sắc mặt của thương nhân lại không được tốt cho lắm, hắn gắt gỏng rồi phàn nàn nói.

- Có trời mới biết mấy mấy tên dong binh tham tiền kia sẽ moi bao nhiêu tiền của một thương nhân nghèo khổ như ta nữa đây?

Sau khi oán trách xong thì Oliver mới thở phào một hơi.

- Thôi kệ đi, vẫn còn sống thì xem như cũng được Nữ Thần May Mắn quan tâm lắm rồi.

Càng lúc càng có nhiều người xuất hiện trong rừng rậm.


Những bóng người này trong khá giống con người.

Bọn chúng cầm chiếc rìu đơn giản trên tay, trên đầu có những chiếc sừng sắc nhọn, ngoài ra không có gì khác với người bình thường cả.

Cơ bắp trên người lộ ra từng khối, từng nhóm từng nhóm một tràn ra khỏi rừng rậm.

Sau khi nghe thấy tiếng kèn, những bóng người này dường như có hơi do dự, không hề chủ động tấn công.

Bọn chúng xếp thành nhiều hàng với chiều dài và chiều cao khác nhau, dường như đang đề phòng thứ gì đó.

- Đó là Liệt Giác Thú, là binh lính bình thường trong bộ lạc Dã Thú Nhân, chúng có trách nhiệm chế tạo và sửa chữa vũ khí.

Oliver nuốt nước bọt nói.

- Có lẽ đây là một chiến bang Dã Thú Nhân hoàn chỉnh rồi.

Không biết Dong binh đoàn này có thực lực ra sao, nếu không thì chúng ta vẫn có thể mất mạng tại đây.

Ở nơi khác, những người mặc đồng phục dong binh, trang bị lộn xộn cũng ra khỏi rừng rậm.

Bọn họ giơ cao lá cờ có chiếc rìu lớn đẫm máu trên tay.

Có khoảng năm mươi đến sáu mươi người, mỗi người mỗi vẻ.

Trong đó thủ lĩnh là người khoảng tầm ba mươi tuổi, dáng người vô cùng cường tráng, mái tóc dài màu vàng óng và ánh mắt hung ác.

Hai tay hắn đang cầm chiếc rìu chiến khổng lồ, mặt áo giáp được làm từ vảy sắc.

Hắn cũng là người có trang bị tốt nhất trong Dong binh đoàn này.

Phần lớn dong binh đều mặc áo giáp da hoặc giáp ngực được may đơn giản.

Thậm chí có người còn mặc quần áo vải lanh bó sát có may một ít lông thú mà thôi.

- Đó là Cuồng Chiến sĩ cấp Tinh Anh.

Oliver thì thầm một câu, trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười.

- Cảm ơn ngài rất nhiều, vị tiên sinh này.

Cảm ơn ngài và Dong binh đoàn của ngài đã cứu ta.

- Ta là Boris, là thủ lĩnh của Dong binh đoàn Huyết Phủ.

Đừng nói nhảm nữa, nếu người của ngươi còn có thể chiến đấu thì hãy gia nhập với chúng ta.

Nếu không thì hôm nay tất cả chúng ta sẽ chết ở đây đấy!

Đương nhiên thủ lĩnh Dong binh đoàn không có thời gian tám chuyện với thương nhân, sắc mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.


Dã Thú Nhân là kẻ thù của loài người.

Và hắn biết rất rõ Dong binh đoàn của mình có thực lực như thế nào.

- À, vâng, vâng, Fake, Mather các ngươi đi theo thủ lĩnh Boris để chiến đấu cùng họ đi!

Tuy Oliver nói nhiều là thế, nhưng hắn lại lén lút làm một động tác trên tay.

Tỏ ý là làm cho có là được, đừng có liều mạng.

Hai tên hộ vệ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng gật đầu, gia nhập vào Dong binh đoàn.

Dong binh đoàn có rất nhiều loại vũ khí, bao gồm cả kiếm và khiên, trường mâu, trường thương, dao găm và đại đao.

Có người cầm rìu, có người cầm búa, có người lại cầm cả ná cao su, thứ gì cũng có cả.

Bọn họ xếp thành hai hàng rồi cận chiến phía trước.

Những Liệt Giác Thú ở phía xa xa kia dường như đang đợi gì đó, mà đám Chiến Khuyển và Thế Đao Thú cũng án binh bất động như đã được hẹn trước vậy.

Một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi đám dong binh.

Oliver quay đầu nhìn lại thì bỗng sửng sốt.

Đây là một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, dáng người cao gầy.

Nàng đang mặc một chiếc áo lông chồn màu trắng như tuyết có hơi rộng, mái tóc đen tuyệt đẹp rủ xuống bên vai và lưng.

Trên mái tóc không ngừng có ánh sáng lóe lên trông như có sự sống vậy.

Bên trong là áo da màu đen ôm lấy thân hình quyến rũ của nàng.

Chiếc quần da không rõ chất liệu đang bó sát ôm chặt lấy đôi chân dài thon thả của nàng.

Chân nàng lại mang ủng da nặng trịch.

Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui