Tuyết rơi dày đặc suốt mấy ngày liền không hề có dấu hiệu dừng lại, Ryan ra khỏi trấn rồi một mình đi về phía trời băng đất tuyết kia.
Vương quốc Nord được bao phủ bởi rừng rậm, trong đó phần lớn là rừng lá kim xứ lạnh.
Vào những ngày tuyết rơi như vậy, rừng lá kim phủ rất nhiều tuyết, cần phải hết sức cẩn thận.
Chỉ cần một cử động mạnh thì có thể sẽ khiến phần lớn tuyết trên cây rơi xuống rồi gây ra tiếng động lớn.
Tuy Ryan không sợ nhưng hắn cũng không muốn gặp rắc rối.
Hắn rảo chân từng bước đi về phía mục tiêu.
Trong khu rừng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Nghĩ tới đây, Ryan không khỏi thở dài một hơi thật sâu.
Ban đầu khu rừng không phải như thế này.
Ban đầu khu rừng rất đẹp và tràn đầy sức sống, nhưng sau khi có sự xuất hiện của Hỗn Độn hàng trăm năm trước, những Dã Thú Nhân biến dị bị ô nhiễm bởi Hỗn Độn cũng xuất hiện.
Ở những nơi mà bộ lạc Dã Thú Nhân này đi qua thì cây cối sẽ mục nát rồi chết héo, và các loài động vật cũng sẽ biến dị rồi trở thành Dã Thú Nhân Hỗn Độn mới.
Đất đai và nguồn nước sẽ bị ô nhiễm bốc mùi hôi hám, dòng chảy ngược, sa mạc hóa thỉnh thoảng xảy ra.
Vì vậy Dã Thú Nhân Hỗn Độn và những Thi pháp giả luyện kim gây ô nhiễm là hai loại đối tượng bị Tự Nhiên Giáo hội ghét nhất.
Chỉ cần những thứ này xuất hiện trong tầm mắt của họ là Tự Nhiên Giáo hội sẽ không ngần ngại xông ra để giết chúng.
Vương quốc Nord ở đây còn khá tốt, bởi vì khí hậu quá lạnh nên ngay cả Dã Thú Nhân cũng không muốn ở lại lâu làm gì.
Ở Britannia hoặc Đế quốc phía nam, bộ lạc Dã Thú Nhân hùng mạnh gần như là một quốc gia bị hoại tử, giòi bò rúc trong xương.
Các bộ lạc Dã Thú Nhân này thường có số lượng lên tới hàng trăm hoặc thậm chí hàng nghìn, nơi mà chúng đi qua không hề có lấy một cọng cỏ.
Bọn chúng sẽ giết sạch tất cả những thứ có sự sống.
Đế quốc đã tiến hành nhiều cuộc chiến với Dã Thú Nhân.
Ngay cả hoàng đế cũng đích thân chỉ huy Vệ binh hoàng gia để chiến đấu chống lại bộ lạc Dã Thú Nhân ở khu rừng gần thủ đô.
Nhờ ơn của những Dã Thú Nhân Hỗn Độn này mà bây giờ khu rừng đã trở thành một nơi vô cùng nguy hiểm.
Trừ khi có thể đảm bảo an toàn trong rừng sâu, nếu không ở đó lúc nào cũng sẽ có những con quái vật cường đại thoắt ẩn thoắt hiện cả.
Hầu hết các lãnh chúa sẽ quy định thợ săn không được phép vào rừng quá hai ngày.
Nhưng cho dù như vậy thì cũng vẫn có một, hai thợ săn ở vô số thị trấn chết trong mỗi tháng.
Sau khi tiến vào rừng được khoảng hai giờ, khóe miệng Kỵ Sĩ Vương Quốc hơi giật giật.
- Một xác chết à?
Mặt trời đã lặn, dưới một gốc cây lớn cách đó không xa có một lão Liệp Ma Nhân đã bị nát bét cả bụng.
Lão Liệp Ma Nhân này nhìn có vẻ khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt xám xanh và vết máu khô đọng lại đã cho thấy hắn chết khá lâu rồi.
Thanh kiếm bạc đáng lẽ được đeo trên lưng đã biến mất không còn, thanh kiếm thép cũng bị gãy rồi ném sang một bên.
Bụng của hắn bị chọc thủng rồi xé rách, trên ngực có nhiều vết thương chí mạng.
Dưới ánh trăng mờ, Ryan nhận ra một điều, dù đã chết nhưng lão Liệp Ma Nhân vẫn cầm một con dao sắc bén trên tay.
Chiếc áo khoác da trên người đã rách rưới khắp nơi, rõ ràng là hắn đã trải qua trấn chiến khốc liệt.
Ryan tính đến gần hơn để xem thử có chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng hắn chỉ mới bước tới gần vài bước thì Ryan bỗng nhiên cảm thấy mình đã dẫm phải thứ gì đó, nó phát ra tiếng “xoạt xoạt”.
Không ổn rồi! Có cơ quan!
Mười mấy chiếc chùy gỗ nhọn hoắt lập tức bắn xuống từ cành cây phủ đầy tuyết phía trên.
Cùng lúc đó, một trận tuyết lớn rơi trên mặt đất gây ra tiếng động.
Một thân cây hình trụ tròn bị cành cây kéo xuống rồi ngã lên một cái cây đại thụ, nó đang lao về phía Ryan.
Ánh mắt ôn hòa của Ryan bỗng trở nên sắc bén, hắn nắm chặt chiếc chiến chùy trong tay.
“Hưu hưu hưu~ “
Chùy gỗ bắn ra trong không trung, Ryan lắc lắc tay phải một cái, chiếc chiến chùy lập tức được nâng lên trên đầu hắn.
Dưới sự chuyển động của Ryan, chiếc chiến chùy cán dài xoay tròn trong không trung với tốc độ cực nhanh.
Trong rừng cây giá lạnh bỗng nổi lên cơn gió lốc, chùy gỗ phóng ra giữa không trung nhanh chóng bị đánh bay, giải trừ mối nguy hiểm từ trên không trung.
Sau đó, Kỵ Sĩ Vương Quốc đổi chiếc chiến chùy sang tay trái, dùng tay phải còn lại tung nắm đấm và đánh thẳng vào thân cây đang đung đưa.
Rầm một tiếng, thân cây vỡ thành nhiều mảnh rồi rơi xuống mặt đất.
- Bị tập kích rồi chạy trốn đến đây dưới tình trạng sắp chết.
Dù mất gần hết năng lực hành động nhưng ngươi vẫn trốn ở nơi này chờ cứu viện, thậm chí ngươi còn làm một cái bẫy.
Nhưng cuối cùng ngươi vẫn chết vì vết thương quá nặng phải không?
Sau khi Ryan kiểm tra lão Liệp Ma Nhân đã chết này thì hắn đã đoán được đại khái những chuyện đã xảy ra rồi.
- Bị trọng thương rồi chạy trốn đến đây à?
Sau khi lão Liệp Ma Nhân bị trọng thương rồi chạy trốn đến đây, hắn đã tạo ra một cái bẫy rồi trốn ở đây nghỉ ngơi với hy vọng có thể đợi được cứu viện.
Có thể hắn đã bắn một mũi tên lệnh nhưng có thể hắn vẫn chưa bắn.
Nhưng mà đây cũng chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Sự thật cho thấy hắn là một lão Liệp Ma Nhân xui xẻo không chờ được cứu viện.
Dựa vào cơ thể bị thương nặng của hắn mà nói, hắn không thể nào chống đỡ nổi dưới thời tiết trời băng đất tuyết như vầy.
Cho nên hắn đã chết vì chảy máu quá nhiều trong thời tiết giá lạnh này.
Tử vong luôn diễn ra hằng ngày cho nên Ryan đã quen với việc đó.
Trước kia hắn từng chứng kiến đầu của đồng đội bị Hùng Tinh cắn đứt, nên giờ đây, một cái xác lạnh ngắt cũng không thể khiến hắn cảm thấy dao động tí nào.
Nhưng vì lễ độ, hắn đã vội vàng chôn cất đơn giản cho lão thợ săn đáng thương này và lấy đi những món đồ quý giá của hắn ta làm tiền công cho riêng mình.
- ???
Đây là...!Ryan chú ý tới thứ mà lão Liệp Ma Nhân đang bảo vệ trong tay.
Sau khi hắn cất đi mười đồng vàng Dinar của lão Liệp Ma Nhân, Ryan lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay hắn ta ra.
Đồng hồ bỏ túi là thứ vô cùng quý giá trong thế giới này, nó không phải là thứ mà người lùn hay ngành công nghiệp quân sự của đế quốc có thể chế tạo được.
Do chức nghiệp của họ cho nên các Liệp Ma Nhân rất coi trọng thời gian.
Đa số người sẽ bỏ ra rất nhiều tiền để mua một chiếc đồng hồ quả quýt.
Ryan mở chiếc đồng hồ quả quýt ra.
Trong đó là ảnh chân dung của gia đình lão Liệp Ma Nhân, bao gồm hắn, thê tử của hắn, còn có hai đứa con gái của hắn cũng đang nở một nụ cười thật to nhìn Ryan.
Ryan hít một hơi thật sâu, hắn dùng sức nắm chặt nắm tay khiến xương cốt trong bàn tay phát ra tiếng răng rắc thật vang.
- Belt!!! Ta chắc chắn sẽ bắt được ngươi!!!
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...