"Chiến" Chiếm Hữu

Nhạc Y Ảnh nghe Chiến Chiến miêu tả về việc bị thương, mắt liếc qua con trai ngồi bên cạnh, bàn tay lập tức vươn ra phía sau, nhặt lên một cái gối ôm mềm mại quay đầu liền đập vào trên người Tùy Nhạc.

"Dì!" Nhạc Kỳ Nhiên thấy thế liền vội vàng đứng lên, vừa cất bước liền ngồi vào bên cạnh Tùy Nhạc, tay sờ lên gò má bị đánh trúng của hắn: "Nhạc Nhạc, không có sao chứ?"

Chiến Chiến bị trạng đột nhiên này làm kinh sợ, sững sờ ở tại chỗ có chút không biết làm sao —— Cô, cô nói sai cái gì sao?

Tùy Nhạc không để lại dấu vết né tránh đụng chạm của Nhạc Kỳ Nhiên, nắm gối ôm nghiêng người ngã ở bên người Chiến Chiến, giọng nói buồn bã không dứt: "Mẹ, tại sao mẹ đánh con?"

Ở góc độ của Nhạc Y Ảnh nhìn sang, Nhạc Kỳ Nhiên ngồi ở chỗ đó hơi lúng túng, biểu hiện trên mặt không mấy trong sáng, con trai của mình lại có vẻ mặt vô lại vùi ở trên đùi Chiến Chiến người ta, mà Chiến Chiến, thì mang bộ mặt kinh hoảng, nhìn tới nhìn lui ở giữa hai mẹ con.

Nhạc Y Ảnh cho Chiến Chiến một ánh mắt trấn an trước, rồi sau đó dùng ánh mắt rất tương tự Tùy Nhạc trừng lại anh: "Đánh con là nhẹ, làm bạn trai mà bảo vệ người ta thế sao, sao con không ở bên cạnh mà chạy đi đâu vậy?"

"A, bác, việc này không liên quan đến anh ấy. . . ." Chiến Chiến vội vàng giải thích thay Tùy Nhạc, lại bị Tùy Nhạc đột nhiên nắm lấy tay. Tùy Nhạc ngồi dậy, thu hồi cợt nhã: "Lần này là con sơ sót, về sau sẽ không như thế nữa."

Chiến Chiến có chút không xác định, lời này rốt cuộc đang nói với mẹ anh, hay là nói với cô, chỉ là trong lòng lại cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua.

Nhạc Y Ảnh cũng không dừng lại quá lâu, sau khi bà và Nhạc Kỳ Nhiên rời đi, Chiến Chiến thở ra một hơi thật dài, xụi lơ ở trên ghế sofa nửa ngày không động đậy. Tùy Nhạc buồn cười đâm đâm mặt cô: "Sao thế, bộ dáng này?"

"Vừa rồi quá khẩn trương. . . . . mệt lả."


Tùy Nhạc ngồi ở bên cạnh cô, để cho cô tựa vào trên vai mình: "Khẩn trương cái gì, mẹ anh cũng không làm gì em."

"Nhưng vẫn khẩn trương!" Chiến Chiến tức giận trừng mắt nhìn anh “Lần đầu tiên em gặp mẹ anh, lo lắng làm không tốt cái gì, ai nha nói ra anh cũng không hiểu”

Chiến Chiến nói xong, lại không tự chủ lẩm bẩm: "Cũng không biết mẹ anh có ấn tượng gì với em. . . . Sao em cứ thấy trong lòng phập phồng bất an."

Nhạc Y Ảnh từ đầu đến cuối đều ôn hòa với cô, còn thêm vào mấy phần thân thiết, thậm chí khiến Chiến Chiến hơi thụ sủng nhược kinh —— Đối mặt một người bạn gái đột nhiên xuất hiện của con trai, còn ở trong nhà con trai mình, thái độ Nhạc Y Ảnh tốt đến khiến Chiến Chiến bất an.

Tùy Nhạc nhàn nhã sờ tóc của cô, không để ý đến sự bất an của cơ, trong lòng thậm chí hơi vui vẻ: nếu mẹ ra tay, có vài vấn đề không cần anh quan tâm.

Bên kia, Nhạc Y Ảnh ngồi ở trong xe Nhạc Kỳ Nhiên, tâm tình khoái trá nhìn phong cảnh lóe lên ngoài cửa sổ. Nhạc Kỳ Nhiên lái xe, liếc thấy khóe miệng Nhạc Y Ảnh luôn nhếch lên, nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Dì, dì thật thích Chiến Chiến?"

Nhạc Y Ảnh cười cười: "Đúng vậy, đứa trẻ rất ngoan."

"Gia cảnh của cô như thế nào cũng không biết. . . ." Nhạc Kỳ Nhiên giống như lơ đãng nói “Trình độ học vấn cũng bình thường, kết hợp với Nhạc Nhạc sợ rằng không ổn."

"A? Thế nào, cháu biết cái gì?"

Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhiên chợt lóe, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Cũng không có, chỉ là nhìn cách cô nói năng thôi."


"Dì thấy cũng không tệ, rất đơn thuần đáng yêu, còn có sự nghiệp của mình, hiện tại cô gái có thể độc lập dựa vào chính mình như vậy cũng không nhiều rồi."

"Có phải độc lập hay không cũng không xác định, cháu cảm thấy phải quan sát nhiều hơn."

Nhạc Y Ảnh nghe lời cô nói, hơi nheo mắt lại: "Nhi nhiên, dì thấy cháu hình như không thích Chiến Chiến lắm."

". . . . . . Không có, chỉ hơi lo lắng Nhạc Nhạc."

Trong mắt Nhạc Y Ảnh chợt lóe lên xem kỹ: "Cháu đó, quá thương em trai! Nó lớn như vậy, thật khó khăn mới nguyện ý giới thiệu một người bạn gái cho dì, nó không phải đùa giỡn ."

Tay Nhạc Kỳ Nhiên nắm tay lái cương lên, không biết nên nói gì, Nhạc Y Ảnh lại nói: "Nó có thể quên chuyện của hai đứa lúc trước, dì cũng không còn cầu mong gì khác. Chỉ là sau khi trở về, dì sẽ tìm hiểu rõ cô bé kia, cháu cũng đừng lo lắng."

******

Mấy người vây đánh Chiến Chiến, đến nay còn chưa có tung tích, vì bảo đảm an toàn của Chiến Chiến, mặc dù cô nóng nảy không dứt, lại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà, coi như đi ra ngoài cũng nhất định có Tùy Nhạc đi cùng. Mấy ngày nay Tùy Nhạc cũng không còn bận rộn như lúc trước, những lại nhận được nhiều cuộc điện thoại hơn, thỉnh thoảng còn có mấy người cố định tới nhà, bàn bạc ngay mặt một số chuyện với Tùy Nhạc.

Chuyện Chiến Chiến bị thương, cũng không có nói cho cha mẹ ở vùng khác biết, vì không muốn khiến bọn họ lo lắng. Mà bên ông nội, bởi vì còn đang giận nhau, cho nên chỉ cần Tề Tễ theo phe Chiến Chiến, cô cứ yên tâm ở trong nhà Tùy Nhạc.

Hôm nay Chiến Chiến tắm xong đang tựa vào trên giường xem ti vi, Tùy Nhạc cũng mặc quần áo nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng tắm đi ra. Chung sống lâu rồi, Chiến Chiến cũng rất ít thẹn thùng, cho nên vào lúc này Tùy Nhạc hơi lộ ngực ra đứng ở một bên, Chiến Chiến vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, vui vẻ cười to vì tiết mục hài kịch trên TV.


Tùy Nhạc đột nhiên hơi ảo não, vừa rồi mình còn cố ý ở trong phòng tắm loay hoay khiến tóc ướt có vẻ xốc xếch hơn để càng thêm anh tuấn, áo choàng tắm cũng rộng mở, nhưng một phen ăn mặc "Tỉ mỉ" lại không lấy được chút chú ý nào —— Đây đối với Tùy Nhạc cấm dục vài ngày mà nói, thật sự là đả kích.

Cánh tay Chiến Chiến đã khôi phục gần hết, mấy ngày gần đây khi tắm đều không cần anh giúp một tay, Tùy Nhạc dù sao cũng là người mới nếm thử thịt, mỗi ngày ôm lấy hương thơm mềm mại đầy cõi lòng, quả thật không nhịn nổi.

"Ha ha ha ha!" Chiến Chiến lại cười to bởi vì vở hài trên TV, thật sự nhịn không được ngã lệch ở trên giường cười khanh khách không ngừng. Ra giường mềm mại rất thoải mái, Chiến Chiến ngủ nhiều lần như vậy cũng quyến luyến xúc cảm của nó, cứ tiếp tục nằm nghiêng xem TV.

Đột nhiên, phía trên có một bóng đen đè xuống, rồi sau đó phần giường kế bên rõ ràng lún xuống, Chiến Chiến chỉ chớp mắt, quả nhiên mặt của Tùy Nhạc đã ghé vào trước mắt.

Tùy Nhạc nhổm lên, hai cánh tay chống hai bên Chiến Chiến, ôm chặt cô vào trong ngực mình, hai cái chân dài vừa hoạt động, liền vững vàng kìm ở hai bên đùi Chiến Chiến. Chiến Chiến duy trì tư thế nằm nghiêng lại lắc lắc cổ, nhìn thấy dục vọng trong mắt Tùy Nhạc thì không tự chủ run lên: "Anh, anh làm gì thế, em không thể cử động!"

Tóc Tùy Nhạc bởi vì tắm, mà mềm nhũn rũ xuống trước mắt, khiến anh giống như một bé trai nghịch ngợm, nhưng tay sờ lên eo Chiến Chiến, lại nói rõ đây là một người đàn ông đói khát. Tùy Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, vài giọt bọt nước rơi vào trên mặt Chiến Chiến, Tùy Nhạc cúi người hôn mặt của cô, thuận thế liếm sạch những giọt nước kia, giọng nói trầm thấp: "Anh đói bụng."

Đôi môi mềm mại hoạt động trên mặt Chiến Chiến, đầu lưỡi nghịch ngợm thỉnh thoảng vươn ra khẽ liếm gò má mịn màng của cô, Chiến Chiến cảm thấy lông tơ nhỏ nhất trên mặt mình cũng bị động tác thân mật mà mập mờ này làm run rẩy.

"Đói, đói bụng phải đi ăn cơm, cũng không phải là chó sao lại cắn người!" Chiến Chiến rúc cổ ẩn núp anh, nhưng bàn tay siết tại bên hông không cho cô nhúc nhích chút nào, còn ác liệt nhẹ nhàng gãi ở chỗ nhạy cảm sợ nhột của cô, thân thể Chiến Chiến lập tức mềm nhũn ra.

"Bây giờ, anh chỉ muốn ăn điểm tâm ngọt”

Tùy Nhạc giống như cố ý đối nghịch với cô, vừa gặm vừa cắn trên mặt cô, đột nhiên cánh môi tiếp xúc đến một phần da hơi có cảm giác khác khác, Tùy Nhạc dừng động tác lại, kéo khoảng cách ra xem, quả nhiên là vết thương lúc trước, anh khẽ cau mày: "Có phải lại quên thoa thuốc hay không?"

Dứt lời thân thể dò lên phía trước, lấy thuốc ở đầu giường, theo động tác của anh, cổ áo choàng tắm mở lớn hơn, cơ ngực sáng loáng đang lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt Chiến Chiến, khiến mặt cô hơi đỏ.


Bởi vì lúc trước Tùy Nhạc thoa thuốc cho cô luôn mượn cơ hội chấm mút, Chiến Chiến mới mãnh liệt yêu cầu tự làm. May mắn chỗ bị thương không quá nghiêng, một tay của Chiến Chiến cũng có thể hoàn thành, mà Tùy Nhạc quả thật cũng bởi vì mỗi lần thoa thuốc bị chọc đến toàn thân phát nóng, cũng miễn cưỡng đáp ứng.

Hôm nay, Chiến Chiến tắm rửa xong ra ngoài liền bị TV hấp dẫn lực chú ý, quên mất chuyện này, đang suy nghĩ, Tùy Nhạc đã mở hộp thuốc ra, lấy ra một chút trong lòng bàn tay, híp mắt ý vị sâu xa cắn một cái ở môi cô: "Cởi quần áo."

Mặc dù đã khỏi như Chiến Chiến nói, nhưng bàn tay to của anh đã sớm không kiên nhẫn giở trò dưới quần áo rộng của Chiến Chiến, Chiến Chiến đỏ mặt tránh né: "Không cần cởi quần áo! Vết thương chỉ ở trên mặt và cánh tay!"

Tùy Nhạc mới không để ý tới phản kháng của cô, áo ngủ chính anh chọn lựa, anh cởi ra cực kỳ thuận buồm xuôi gió: "Phải cẩn thận kiểm tra, nói không chừng có chỗ bỏ sót."

Chiến Chiến còn muốn nói, nhưng đã bị môi rơi xuống của Tùy Nhạc chặn miệng, anh bỏ tất cả nhiệt tình của mình vào trong nụ hôn này, đẩy lý trí của Chiến Chiến cách xa vạn dặm, đôi môi ma sát chặt chẽ, thanh âm mút vào mắc cỡ khiến gương mặt Chiến Chiến đỏ bừng.

Tùy Nhạc buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, cảm thấy toàn thân mình đều đang nóng lên, thuốc trong lòng bàn tay tựa hồ sắp được chưng chín, anh liếm môi một cái, thoáng ngồi thẳng lên, một tay ngăn động tác của Chiến Chiến, cởi mấy cái nút trên xốc xếch của cô ra, híp mắt nhìn ngực trắng nõn của cô: "Anh tới kiểm tra một chút."

Mấy chỗ vốn bị thương cũng được tỉ mỉ thoa thuốc, nhưng công việc kiểm tra của Tùy Nhạc vẫn chưa kết thúc, anh nhìnáo lót mà mình thích trên người Chiến Chiến, ngón tay vừa động liền cởi nó ra, Tùy Nhạc lại gần, nhìn chằm chằm hai điểm đỏ trên ngực Chiến Chiến, bộ mặt hài hước hỏi: "Đây là cái gì"

Chiến Chiến vốn bởi vì ngượng ngùng mà nhắm mắt lại, vào lúc này rõ ràng cảm thấy đỉnh nhạy cảm của mình bị nhẹ nhàng búng, cô mắc cỡ hận không thể chui vào kẽ đất, tức giận rống anh: "Anh đừng lộn xộn!"

Nhưng nghe vào trong lỗ tai Tùy Nhạc, thanh âm cô phát ra căn bản là lời yêu muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào giữa người yêu, Tùy Nhạc càng thêm ác liệt nằm trên ngực cô, từng cái hôn rơi vào trên ngực trắng nõn: "Anh biết rõ đây là cái gì, nhưng sao nó đỏ thế? Chẳng lẽ cũng bị thương. . . ."

Chiến Chiến đã bị anh loay hoay là không biết làm sao, cô không biết cũng căn bản không muốn đáp lại trò đùa của người ghê tởm này, mím môi không nói thêm gì nữa, nhưng thân thể lại bởi vì động tác của anhmà kịch liệt run rẩy.

"Ưm, xem em run như vậy, sợ là bị thương không nhẹ" Thanh âm khàn khàn của Tùy Nhạc thổi qua ở ngực “Anh thoa thuốc giúp em. . . ."

"Tùy, Tùy Nhạc, anh đi chết đi!" Khi bộ phận nhạy cảm bị ẩm ướt bao phủ, Chiến Chiến nặn ra một câu mắng vô lực từ cổ họng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui