Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ba sư đoàn của Cứu quốc quân đi chiến đấu ở Triều Dương, người tình mới của Ngu Tư lệnh là Đỗ Khởi Minh đang dưỡng thương tại bộ tham mưu còn chính Ngu Côn Sơn thì tự điều trị cổ họng mình tại nhà.
Dù Ngu Côn Sơn thường không nói chuyện lớn tiếng, rất tiếc rẻ âm thanh, nhưng một khi bắt đầu nổi trận lôi đình gào thét thì lực sát thương vô cùng lớn.
Tiếc là lại không có sức bền, hét được vài câu nhẹ thì vỡ giọng, nặng thì không nói được, nghỉ ngơi dưỡng sức bốn năm ngày mới có thể bình phục lại.
Bác sĩ quân y chỉ quen với vết thương bị đạn bắn hay gãy xương, động đến cổ họng của Ngu Côn Sơn thì lại lúng túng như gà mắc tóc.
Mỗi lần như thế họ chỉ biết kê thuốc chống viêm và ngâm một ít trà hoa cúc.
Phó quan Phương cũng để ý Ngu Côn Sơn có vấn đề nghiêm trọng với cổ họng.
Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng chú ý, Ngu Tư lệnh cũng không phải ca sĩ gì, không cần phải giữ giọng, mà bản thân Ngu Côn Cơn cũng không mấy quan tâm cho nên chuyện này nhắc tới một hai lần rồi lại quên mất.
Nhưng lần này thật sự nghiêm trọng, đã ba ngày rồi Ngu Côn Sơn không nói được lời nào, uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng.
Đau đớn quá nhiều, y chợt có chút hối hận: Dù sao Đỗ Khởi Minh cũng đã như vậy rồi, mình gào to thét lớn có được gì đâu? Tự đày đọa bản thân, chỉ để bày tỏ cảm xúc của mình cho mọi người biết? Hay là để giải thích mối quan hệ giữa y và Đỗ Khởi Minh cho người khác?
Ngu Côn Sơn nghiêm túc suy xét, quyết định sau này sẽ trân trọng bản thân nhiều hơn, không còn hành động theo cảm tính như vậy nữa.
Lúc Vương Râu xách một túi la hán quả đến thăm, thấy Ngu Côn Sơn đang bưng một tách trà hoa cúc ngẩn ngơ ngồi trên sô pha.
Gã nhìn trái nhìn phải không thấy ai, liền ngồi xuống bên cạnh thò tay ôm Ngu Côn Sơn, “Nghe nói em thét to quá đến nỗi mất giọng? Sao rồi, có nghiêm trọng không?”
Giờ ta còn không thể nói được, anh nghĩ nghiêm trọng hay không? Ngu Côn Sơn lườm gã một cái, tiếp tục uống trà.
Vương Râu cười hì hi hôn mạnh lên má y một cái, “Bé à, em im lặng thế này ta không quen chút nào.”
Ngu Côn Sơn đặt tách mạnh trà lên bàn trừng mắt hung dữ nhìn gã: Anh làm cái quái gì ở đây, đến chọc tức ta đấy à?
“Ô, giận à? Ta từng bảo em cẩn thận rồi mà, bây giờ đã thấy hối hận chưa, vì thằng nhãi mặt trắng vô dụng kia mà mất cả tiếng, không biết em xót không chứ ta thì xót muốn chết…”
Ngu Côn Sơn không thèm nghe gã nói xấu Đỗ Khởi Minh, cảm thấy mình không còn gì để nói với tên cầm đầu thổ phỉ này, y vùng ra khỏi vòng tay gã, mặt lạnh băng bước lên lầu.
Vương Râu mặt dày lon ton đuổi theo, kịp lỉnh vào phòng ngủ trước khi Ngu Côn Sơn đóng cửa.
Nửa giờ sau, Tiểu Tôn đến gọi Tư lệnh xuống lầu dùng cơm trưa, gõ một hồi, dưới cửa chỉ có ghi một mảnh giấy viết nguệch ngoạc luồn ra: Đi!
Mãi đến hơn ba giờ chiều, Ngu Côn Sơn mới lười nhác xuống lầu, nhắm mắt ngồi trên sô pha như xương cốt đã rã rời, hai má vẫn còn hây đỏ, sắc mặt trông rất tốt.
Vương Râu chạy tới cửa phòng cần vụ thò đầu vào gọi Tiểu Tôn đang ngồi xếp bằng ở mép giường cắn hạt dưa: “Này, kêu đầu bếp lấy cho chỉ Tư lệnh của chú mày gì đó ăn đi.”
Tiểu Tôn giật bắn mình nhảy xuống chào: “Trưởng đoàn Vương! Ngài còn ở đây sao?”
Vương Râu bực bội, “Thằng lỏi này, muốn ta đi về nhanh à?”
“Dạ đâu dám!” Tiểu Tôn nhanh chóng cười trừ, “Trưa nay không gặp tôi còn tưởng ngài đã về rồi.”
Cậu nhóc lê giày đi vào phòng bếp, Vương Râu suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: “Làm cái gì mềm mềm dễ nuốt đấy.”
Ngu Côn Sơn bảo dưỡng thêm bốn năm ngày nữa, cổ họng dần lành lại, cố gắng cũng có thể nói được nhưng âm lượng không to hơn tiếng muỗi là mấy.
Nói chung toàn là các phó quan làm cái loa sống, kề tai lên sát miệng y để nghe rồi truyền đạt lại.
Trong khoảng thời gian này, dù bị Vương Râu xoắn xít nhưng y vẫn dành thời gian đến thăm Đỗ Khởi Minh vài lần.
Dù sao cậu ta cũng là thanh niên, tuy rằng thương tích không nhẹ nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, hồi phục nhanh chóng, đã có thể vịn đồ đạc chậm rãi đi lại trong phòng.
Chỉ là đồn cảnh sát không thể bắt được mấy tên côn đồ.
Băng nhóm xã hội đen không rõ động cơ như một làn sương mù đến rồi đi không dấu vết, sạch sẽ chỉ trong một đêm.
Ngu Côn Sơn cảm thấy mình để tình nhân bị chịu thiệt, muốn tìm kiếm thứ gì đó đền bù.
Đỗ Khởi Minh nắm tay y: “Anh ở cùng em nhiều hơn nữa là đủ rồi.”
Ngu Côn Sơn cảm động rất nhiều, ngồi bên giường cậu ta cả buổi chiều.
Đỗ Khởi Minh nắm lấy tay Ngu Côn Sơn áp lên má, thở dài nói: “Lúc đó em nôn ra máu, rất đau.
Thấy những người đó có súng lục trong eo, em nghĩ xong đời rồi.
Tưởng tượng mình thể chết trong một con hẻm tối tăm, em vừa sợ hãi vừa hối hận”.
“Em hối hận cái gì?” Ngu Côn Sơn hỏi, dùng một tay khác vuốt tóc mái trên vầng trán đầy đặn của cậu ta.
“Hối hận vì đã không kịp nói lời này với anh.
Nếu chết đi như thế này, em sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra câu đó.”
Đỗ Khởi Minh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Ngu Côn Sơn, rõ ràng nói: “Em yêu anh, Côn Sơn.”
“……Cái gì?”
“Em yêu anh.
Còn anh, anh có yêu em không?”
Ngu Côn Sơn kinh ngạc nhìn cậu ta, vẻ mặt như không hiểu.
Em yêu anh.
Ba chữ này tuy rằng rất đại chúng nhưng chưa từng có ai nói với y như vậy.
Y giống như đột nhiên được người khác đưa cho một báu vật nhưng chỉ biết tên, không biết hình dáng thế nào, chợt không biết nên phản ứng ra sao.
Đỗ Khởi Minh im lặng nhìn y, cố chấp chờ câu trả lời.
Ngu Côn Sơn do dự suy nghĩ, nếu như xác định mình yêu cậu ta – thì hai người sẽ là tình nhân, mà nếu là tình nhân nhưng không thể nói yêu thì con ra thể thống gì? Vì vậy y gật đầu.
Đỗ Khởi Minh không bằng lòng, “Em muốn nghe anh nói.”
“Ta yêu em.” Ngu Côn Sơn máy móc nói, giống như sao chép lại ba từ mà y vừa nghe được trong cơ thể rồi trả lại nguyên dạng như cũ.
Đỗ Khởi Minh cười rất vui vẻ, “Vài ngày nữa em khỏe lại, em sẽ đưa anh đến nơi đó – lúc trước chúng ta đã hẹn ấy, anh nhớ không.”
“Ta nhớ.” Ngu Côn Sơn cười nhẹ, “Ta hơi mệt, em cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.” Y vỗ vai Đỗ Khởi Minh rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trong sân viện y gặp Tham mưu trưởng Thôi.
Sau khi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cấp trên, Thôi Thượng Như cảm kích nói: “Thằng nhóc Khởi Minh này chuyên gây chuyện, làm tổng tọa nhọc lòng rồi.”
Ngu Côn Sơn xua tay, “Cậu ấy rất tốt.”
“Nếu Tổng tọa cảm thấy cần thiết, tôi sẽ dặn dò bảo nó ở lại làm việc cho Cứu quốc quân, để đỡ phải chạy lung tung gây rối quanh năm.
Chao ôi, Khởi Minh mồ côi từ nhỏ, sau khi mẹ nó chết không còn ai chăm lo … “
Cảm xúc còn chưa dứt, Ngu Côn Sơn đã kiên quyết ngắt lời: “Không cần.”
Thôi Thượng Như kinh ngạc: “Tại sao ạ?”
“Cậu ấy không thích hợp với sự hay chính trị.” Ngu Côn Sơn từ từ cong lại những ngón tay đeo găng trắng của mình, nắm siết rồi sải bước đi.
Chỉ còn Thôi Thượng Như đứng tại chỗ, tiếc nuối khó hiểu cố gắng ngẫm nghĩ câu nói này.
Hơn nửa tháng sau, Ngu Côn Sơn nhận được một bức điện thông báo rằng ba sư đoàn y phái đi đã đánh được nhiều trận thắng liên tiếp ở Triều Dương, khiến hai sư đoàn của Canh Lệ Mẫn chạy tán loạn.
Tin tức này nâng cao tinh thần của toàn quân, cũng làm cho y cảm thấy sảng khoái trong niềm vui phục thù.
Vết thương của Đỗ Khởi Minh đã được cải thiện rất nhiều, băng trên người đã được tháo ra, chỉ để lại một miếng gạc nhỏ trên trán.
Cậu ta đi dạo trong vườn hơn mười phút, cảm thấy cơ thể đã ổn định nên quay sang nói với Ngu Côn Sơn đang tản bộ cùng mình: “Côn Sơn, vết thương của em gần như đã lành.
Em muốn ra ngoài đi dạo.
Ở mãi trong nhà chán quá.”
Ngu Côn Sơn dừng lại, đưa tay sờ nhẹ lên trán cậu ta: “Không sao chứ?”
Đỗ Khởi Minh kéo ngón tay lên môi, lưu luyến hôn qua đôi găng tay trắng, “Không sao đâu.
Ngày mai chúng ta đi chơi, hẹn với anh mãi mà không làm được, em thấy khó chịu trong lòng.”
Ngu Côn Sơn lơ đãng rút tay về, cười nhạt nói: “Được.”
Rạng sáng ngày hôm sau, một chiếc xe jeep được lau chùi bóng lưỡng đi ra khỏi cổng thành dưới sự quan sát của nhóm vệ binh.
Ngoại trừ đôi uyên ương chỉ có thêm tài xế, không có cảnh vệ quân, hiển nhiên bóng đèn không được chào đón trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Đêm hôm đó, Ngu Côn Sơn không trở về nhà, Đỗ Khởi Minh cũng không quay lại bộ tham mưu.
Phó quan Lý nói với Phó quan Trần: “Không biết Tư lệnh đi đâu, ở khách sạn nào.
Tư lệnh có gọi điện cho anh không?”
Phó quan Trần lắc đầu: “Không có.”
“Vậy chúng ta có cần cử người đi tìm không?”
Phương Kim Thủy nghiêng người nghe xong, cười cười ẩn ý nói: “Tìm cái gì mà tìm? Địa bàn của mình mà sao xảy ra chuyện gì được? Hơn nữa Tư lệnh cũng không đi ra ngoài một mình, biết cái gì gọi là hoạt động về đêm không… túm lại là hai người có muốn quấy rầy Tư lệnh thì nhớ đừng kéo tôi vào!”
Bị anh ta giải thích như thế, hai người kia không nói được gì nữa, đành phải phân công cảnh vệ binh túc trực nghe điện thoại rồi quay vào phòng ngủ.
Đến tối ngày hôm sau, trời tối dần nhưng Ngu Côn Sơn vẫn chưa gửi tin tức gì về, chuyện này chưa từng có! Các phó quan cũng hơi bối rối, họ đang thảo luận xem có nên thông báo cho Tham mưu trưởng Thôi và Sư trưởng Du hay không – những chỉ huy khác vẫn đang chiến đấu trên tiền tuyến, nước xa không kịp cứu lửa gần.
Đang định gọi điện cho Bộ Tổng tham mưu thì bên ngoài có một người không hề báo trước đạp bay cửa xông vào, thấy phó quan đang cầm ống nghe trên tay, gã lao đến giật lấy, gằn giọng hỏi: “Ngoài ba người các anh còn ai biết chuyện này nữa không?”
Phó quan Phương nhìn Đoàn trưởng Độc lập đoàn đang xanh mét mặt mày: “Chuyện gì vậy?”
Vương Râu chỉ ước có thể đấm anh ta một cái: “Ngoài hầu hạ Tư lệnh các người còn gì có thể làm không?!”
Phó quan Phương quay cuồng đầu óc, lập tức linh cảm có điềm dữ, “Không, tôi vẫn chưa kịp thông báo cho người khác…”
“Nghe đây!” Vương Râu nhe răng như con sói già hung tợn, “Không ai được tiết lộ chuyện này ra ngoài, kể cả bộ tham mưu! Nếu không Cứu quốc quân sẽ đại loạn!”
Phó quan Phương ngây người đến gần chục giây, đột nhiên mở to miệng, thốt ra âm thanh lạc giọng: “Ý anh là…tư …tư lệnh…”
Một tràng tiếng gót giày quân đội gõ dồn dập trên sàn nhà, bóng người sải bước nhanh vào phòng khách, ngay sau đó cánh cửa đóng sầm lại.
Ánh mắt đen kịt của Du Sư trưởng lướt qua khuôn mặt của mọi người như một con dao thép, giọng lạnh lùng cứng rắn dị thường: “Tư lệnh đã bị bắt cóc!”
Trong phòng im lặng chết chóc, Vương Râu nhìn chằm chằm Du Đĩnh, từ từ nheo mắt lại: “Làm sao cậu biết?”
“Tư lệnh và em họ của Thôi Thượng Như, Đỗ Khởi Minh, rời thành phố lúc 9h35 sáng hôm qua.
Tư lệnh mất liên lạc đã 34 giờ 27 phút.
Đến giờ vẫn không có tin tức, khả năng lớn nhất là bị bắt cóc.
Ngoài ra…” Du Đĩnh vẫn giữ nguyên gương mặt vô cảm, “Làm sao anh biết?”
Phái người đi theo Ngu Côn Sơn là để sau này không bị cắm sừng – đây là lý do Vương Râu chết cũng không chịu khai.
Gã muốn lợi dụng Ngu Côn Sơn sơ suất, dọn dẹp tận gốc thằng oắt mặt búng ra sữa Đỗ Khởi Minh, nhưng còn chưa kịp ra tay thì chuyện lớn đã xảy ra.
Đàn em được phái đi theo dõi vốn là một tên thổ phỉ chuyên đi tuần tra canh gác, theo đuôi chiếc xe jeep của Ngu Côn Sơn ra ngoài trăm dặm.
Thấy xe mấy tiếng đồng hồ không dừng lại mà cứ phóng nhanh về hướng đông bắc nó đã rất khôn khéo nhận ra có chuyện.
Nó tự làm theo ý mình, bí mật cưỡi ngựa theo đuôi chiếc xe được nửa ngày, nhưng người trong xe có lẽ đã chú ý tới, đột nhiên rút súng bắn xối xả.
Đạn trúng thắt lưng, nó lật người ngã ngựa, hôn mê cả đêm, ngựa thì hoảng hồn bỏ chạy, đành phải lùi đến tối ngày hôm sau mới trở về tỉnh báo cáo với trưởng quan.
Vương Râu rành mạch kể lại sự việc, không khí càng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Làm sao bây giờ?” Phó quan Trần hoang mang hỏi.
Vương Râu rút khẩu súng giắt trong thắt lưng đập xuống bàn, vẻ mặt đen kịt: “Ta sẽ đem Độc lập Đoàn đuổi theo Tư lệnh.
Các anh ở lại phải ổn định tình hình.
Chế ngự Thôi Thượng Như đừng để hắn ta bỏ trốn, chuyện này liên quan đến em họ hắn, hắn cũng không thoát khỏi dính líu.
Tóm lại, trước khi Tư lệnh quay lại, các anh phải giấu cho kín như bưng chuyện này! Còn ai dám dao động thì nhìn rõ khẩu súng này, ông đây sẽ dùng nó bắn kẻ đó thành cái sàng!”
–
Urg mỗi lần edit tới mấy đoạn Khởi Minh là lại nổi da gà vì ghê tởm.
Vì điệu bộ của nó và ảo tưởng tình yêu của anh Ngu làm mình khó chịu đến mức tạm drop, hai năm sau mới mần tiếp được.
May là nó chỉ diễn trò tình ái có hai chương, diễn 5 chương khéo mình drop đủ 5 năm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...