Lưu Bình Bình đứng trước cửa nhà Âu Thần, lúc đầu khi mở cửa nhà ra, khi gặp cô anh còn rất vui vẻ
" ủa em đến đây làm gì? nhớ anh à?" Âu Thần trêu Lưu Bình Bình
Lưu Bình Bình đưa tấm hình lên trước mặt Âu Thần " là anh chụp đúng không?"
Âu Thần cầm lấy điện thoại lúc đầu còn tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng anh lại không nghĩ nhiều lắm, anh mỉm cười trả lời " anh không có chụp, mà nhìn hình này trông chúng ta đẹp đôi ấy nhỉ?"
Lưu Bình Bình nghe thấy anh nói vậy cô vô cùng tức giận, không suy nghĩ nhiều tán anh 1 cái thật mạnh " đồ bỉ ổi "
Âu Thần bị đánh thì ngây người ra, anh chả hiểu chuyện gì xẩy ra, sau khi đánh xong Lưu Bình Bình đi 1 nước, Âu Thần đứng nhìn cô rời đi mà không biết làm sao
Sáng hôm sau, Âu Thần đến tập đoàn như mọi ngày, nhưng đều anh không thể ngờ là Lưu Bình Bình đã viết đơn xin nghĩ việc để trên bàn
anh không hiểu chuyện gì nêm đã gọi cho cô, nhưng gọi mãi cũng không thấy ai bắt máy, Thế Anh bước vào phòng, khuôn mặt vô cảm nhìn Âu Thần
" tìm người à?" Thế Anh nói
Âu Thần không mấy quan tâm lắm, anh vẫn cầm điện thoại gọi cho cô
" không bắt máy đâu, thật đấy" Thế Anh nói chắc chắn
Âu Thần nhìn Thế Anh hình như hiểu ra vấn đề gì đấy, Thế Anh ra hiệu bảo Âu Thần đi theo mình, cả 2 sau đó rời khỏi tập đoàn
ở công ty, Du Hạo bị dính kiện tụng vì đã cạnh tranh không lành mạnh, rõ ràng là gậy ông đập lưng ông mà, tên Dương Quang đã tố cáo hết mọi chuyện cho cảnh sát
Du Hạo bị bắt đến đồn cảnh sát để tra hỏi, Thiên Thiên nghe tin anh như vậy cô hối hả chạy đến, nhìn thấy Du Hạo ngồi ủ rũ cô vô cùng sót thương
Du Hạo nhìn thấy cô, lòng anh vô cùng thương xót, anh nhìn cô 1 lúc lâu rồi đưa 2 tay lên lau nước mắt cho cô, anh cố giữ bình tĩnh nói
" đừng khóc, không tốt cho con đâu"
Thiên Thiên nghẹn ngào không nói nên lời
" có lẽ anh sẽ ở đây vài tháng, trong thời giang này em hãy đến ở cùng mẹ, dù sao nếu lỡ em sinh con thì cũng có người giúp đỡ" Du Hạo căn dặn
" em sẽ đi tìm chị 2, chắc chắn chị 2 sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu Thiên Thiên khóc nức nở nói
" đừng cố làm mọi chuyện vô ích nữa, lỗi là do anh gây ra, anh không thể trốn tránh những lỗi lầm của mình, đây cũng coi như là bài học của anh, em sống thật tốt, chờ anh về nhà" Du Hạo nói
" không, em không muốn, em không muốn mà" Thiên Thiên vừa khóc vừa lắc đầu
sau khi nói xong thì cô lập tức về nhà dọn đồ đến Thượng Hải, mẹ của cô thấy cô như thế thì lập tức ngăn cản
" nè con bị điên hay sao mà đến đó tìm nó giúp đỡ hả?" Bà Ngô nói
" không thì sao hả mẹ, chồng con đang đứng trước án tù đấy mẹ, chỉ có chị 2 mới có thể giúp chồng con thôi mẹ" Thiên Thiên nói
" bộ con quên là mẹ con mình đã từng đối xử với mó ra sao hả? con nghĩ nó sẽ giúp đỡ con sao?" Bà Ngô nói
" con biết, con biết con đã gây ra rất nhiều tổn thương cho chị, con biết con đã tàn nhẫn như thế nào, nhưng mà con không còn cách nào khác nữa mẹ à" Thiên Thiên nói
" sao lại không còn cách nào khác chứ, Du Hạo nó ngồi tù, công ty phá sản, sau này khi ra tù con nghĩ nó có thể gầy dựng lại sao? " Bà Ngô nói
" mẹ đang nói gì vậy hả mẹ?" Thiên Thiên nhìn bà Ngô nói
" chi bằng bây giờ con li dị với nó, đứa con sinh ra có thể bỏ đi, con làm lại cuộc đời" Bà Ngô nói
" mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời như thế hả?" Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi
" vậy chứ con muốn sao? mặt dày đi năn nỉ nó à?" Bà Ngô quát lớn
" mẹ à, sao mẹ có thể tàn nhẫn nhưng vậy hả? đây là con là chồng của con, cũng là cháu là con rể của mẹ đấy" Thiên Thiên nói
" vậy con nghĩ con năng nỉ nó nó sẽ giúp con à? nếu đổi lại con là nó con có đồng ý giúp không?" Bà Ngô nói
" đương nhiên là con không giúp rồi" Thiên Thiên nói
" nhưng mà!.
đó là chị chứ không phải là con hay là mẹ" Thiên Thiên nói rồi lấy vali đi
Thiên Thiên nhanh chóng đến Thượng Hải cô lo lắng khi đứng trước cổng nhà Bảo Vy
" cô đến tìm ai vậy?" Tiểu Châu hỏi
" tôi là em của Dương Bảo Vy là phu nhân của ngôi nhà này" Thiên Thiên nói
" vậy cô ở ngoài này đợi tôi 1 lúc, tôi đi tìm phu nhân" Tiểu Châu nói
Thiên Thiên gật đầu, cô nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi, tay cô ôm lấy bụng, nhìn bào thai trong bụng mình, cô nắm chặt lấy tay nuôi hy vọng sẽ có thể cứu chồng mình ra khỏi nơi ngục tù ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...