ở trong quán cafe
" ba tìm con có chuyện gì không ạ?" Bảo Vy e dè hỏi
" ba tìm con là có chuyện quan trọng muốn nói với con" Ông Lục Thành quan trọng nói
" ba có chuyện gì sao?" Bảo Vy hỏi
" có phải Lục Tư Phàm đang gặp kiện tụng đúng không?" Lục Thành nói
" kiện tụng?" Bảo Vy khó hiểu
" à cũng đúng, thằng bé có lẽ là không muốn cho con lo lắng nên mới nói vậy" Lục Thành nói
" kiện tụng? mà kiện tụng gì chứ?" Bảo Vy lo lắng hỏi
Lục Thành kể hết cho cô ấy nghe, Bảo Vy rất lo lắng, nhưng mà cô vẫn không hiểu tại sao ông lại nói cho cô nghe
" nhưng mà tại sao ba lại kể cho con nghe" Bảo Vy dè chừng hỏi
" chuyện là!.
" Ông Lục Thành kể
chuyện cách đây 30 năm về trước
tại thành phố Tứ Xuyên, 1 quán bar lớn đang hoạt động, khách ra vào nườm nượp
mẹ của Lục Tư Phàm là Ngôn Mẫn Nhi, lúc đấy mẹ của Lục Tư Phàm chỉ mới 18 tuổi, do hoàn cảnh gia đình nghèo khổ nên phải nghỉ học để đến quán bar làm
tại đây Lục Thành đã yêu phải ánh mắt của Ngôn Mẫn Nhi, 2 người như có dòng điện chạy qua nhau
cả 2 cứ thế bắt đầu yêu nhau, yêu nhau được 1 5 tháng thì Lục Thành phải quay lại Thượng Hải để đi công tác
trong đêm mưa tại thành phố Tứ Xuyên, 2 người yêu nhau đang sắp phải xa lìa nhau tại tàu điện ngầm
" anh thật sự sẽ rơi xa em sao?" Ngôn Mẫn Nhi rưng rưng nước mắt nhìn Lục Thành
" anh sẽ về, sau khi thành công nhất định anh sẽ về đây đón em" Lục Thành nắm lấy tay Ngôn Mẫn Nhi chắc chắn nói
" chờ anh" Lục Thành lại nói thêm
rồi 2 người ôm nhau, nước mắt đầm đìa rồi chia cắt
khi Lục Thành đi không được bao lâu thì Ngôn Mẫn Nhi có mang, cô muốn tìm kiếm Lục Thành để báo tin cho anh nhưng lại không có cách nào
cô muốn đến Thượng Hải, nhưng Thượng Hải đất chật người đông biết tìm anh ở nơi nào, cũng không thể bỏ lại 1 mình mẹ của cô trong căn nhà hiu hắt ấy
Ngôn Mẫn Nhi cứ thế vẫn chờ vẫn đợi Lục Thành quay về đón cô như lời anh đã hứa, cô đợi 1 năm, 2 năm, rồi 3 năm, khi Lục Tư Phàm lớn lên thành 1 đứa trẻ hiếu động cô vẫn không thấy Lục Thành quay về
bản thân cứ nghĩ anh đã gặp chuyện gì không mai nên không thể quay về, cô vẫn cứ đợi, 1 mình cô lo cho con nhỏ, lo cho mẹ già yếu ớt, mãi đến 7 năm sau, lúc Lục Tư Phàm đã là đứa bé 10 tuổi
trong khi cô đang rửa chén trong quan ăn thì nghe thấy tin tức, hóa ra Lục Thành đã thành 1 ông chủ lớn của 1 tập đoàn Lục gia, ông là người quyền lực nhất tại Thượng Hải lúc bấy giờ
nghe thấy tin Lục Thành đã thành công, cô vô cùng hạnh phúc cứ nghĩ anh ấy sẽ quay về đón cô sớm thôi, nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy anh đâu
5 năm lại trôi qua, mẹ cô mất, ở Tứ Xuyên này ngoài Lục Tư Phàm ra chẳng còn ai là thân thiết với cô nữa, cô chôn cất mẹ chu đáo rồi 1 mình nắm lấy tay Lục Tư Phàm đến Thượng Hải
cô tìm theo tin tức trên TV đến được nhà của Lục Thành, Ngôn Mẫn Nhi nhìn tòa biệt thự trước mắt lòng cô đầy hạnh phúc
" mẹ đây là nơi cha sống sao?" Lục Tư Phàm ngây ngô hỏi
" đúng đấy" Ngôn Mẫn Nhi vui vẻ nói sau đó thì bấm chuông
nhưng 1 điều không hay lại xẩy ra, khi bước vào bên trong nhà, người được cho là Lục phu nhân lại là 1 người phụ nữ khác
bà ta không chấp nhận chồng mình có con riêng như vậy, bởi vì ông Lục có được như ngày hôm nay là do tiền của Bà ta cho để gầy dựng
Thái Liên tức giận sỉ nhục, mắng chửi Ngôn Mẫn Nhi " cái thứ nghèo hèn như mấy người mà giám đến đây sao? đúng là thấy sang bắt quàng làm họ, đỉa mà lại muốn đeo chân hạt"
không chịu đựng việc mẹ mình bị sỉ nhục như vậy Lục Tư Phàm tức giận lau đến cắn lấy tay của Thái Liên
" ahhhh" Thái Liên đau đớn rồi táng thật mạnh vào mặt Lục Tư Phàm khiến anh lăn xuống đất
con, con có sao không?" Bà Ngôn Mẫn Nhi vô cùng xót xa
" đúng là những con người nghèo hèn không có văn hóa mà, người đâu lôi mẹ con họ ra, đánh cho họ 1 trận" Bà Thái Liên tức giận nói
lúc đó anh cũng rất muốn bảo vệ mẹ nhưng mà anh còn quá nhỏ để chống lại bọn họ, mẹ anh muốn bảo vệ anh nên mới ôm lấy anh, che chở cho anh, bị họ đánh còn không bằng cả 1 con chó
sau khi Lục Thành biết chuyện thì tìm đến mẹ con Lục Tư Phàm, nhưng điều ông ta làm không phải là cho mẹ anh 1 danh phận như đã hứa mà là muốn bắt Lục Tư Phàm đi
bà Ngôn Mẫn Nhi đương nhiên là không đồng ý, bà ta vô cùng thất vọng đối với người đàn ông bội bạc này
Lục Tư Phàm cũng vô cùng câm thù ông, từ cái ngày ông xuất hiện đã giếng cuộc đời anh sang trang khác, anh không còn vui vẻ lạc quan nữa, giờ đây anh trở thành con người khác, vô cáo gắt
thấy dùng lời nói Ngôn Mẫn Nhi vẫn không chịu giao con ra, Lục Thành không thể ngồi yên được nữa, nhân lúc mắt của Lục Tư Phàm trở nên trầm trọng, ông ta ra điều kiện với Ngôn Mẫn Nhi
nếu giao Lục Tư Phàm cho ông, ông sẽ dùng kĩ thuật tốt nhất để chửa trị cho đội mắt anh, còn đưa cho bà 1 khoảng tiền lớn
Ngôn Mẫn Nhi vì không muốn đứa con của mình mất đi ánh sáng mãi mãi, dù sao ước mơ lớn nhất của anh cũng là Họa Sĩ, nếu mất đi ánh sáng anh sẽ phải khổ sở đến mức nào
bà đành chấp nhận nhượng quyền nuôi dưỡng anh lại cho Lục Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...