Chiếm Lấy Ánh Trăng


Tim Triệu Ngọc Nhi bỗng giật thót, ả run như cầy sấy: "Không, chắc chắn là có hiểu lầm ở đây, chúng ta quy thuận! Chúng ta nguyện ý thần phục tân đế! Ta muốn gặp ca ca ta!"

Mạnh Dụ càng chán ghét, đá ả ra: "Người đâu, mang Triệu Ngọc Nhi đi, còn lại chấp hành theo khẩu dụ của bệ hạ.

"

Hai binh lính mang người bị nhốt trong viện đến, toàn bộ nữ quyến đều khóc lóc kêu ta, chỉ có nàng yên tĩnh đứng trong góc như không biết vận mệnh của mình sẽ ra sao.



Trông nàng băng thanh ngọc khiết, đôi mắt sáng ngời như hồ thu, lúc ánh mắt hai người giao nhau, không hiểu sao Mạnh Dụ lại đỏ mặt, bỗng có cảm giác không nỡ, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi nhiều: "Cô là tỳ nữ của Thuỵ vương phủ sao?"

Nếu là nô tỳ thì có thể nhận giấy chuộc thân rồi rời đi, cũng đỡ bị người trong quân lăng nhục, Mạnh Dụ thương tiếc cho cô nương tựa tiên nữ này nên cũng có ý muốn tha cho nàng.


Ai ngờ nàng còn chưa kịp trả lời, Triệu Ngọc Nhi đã hét lớn: "Người đó không phải là tỳ nữ, là nữ nhân của ca ca ta! Bình thường giỏi hầu hạ nam nhân nhất, cho làm quân kỹ là thích hợp nhất!"

"Cái gì?" Dù Lục Vân Tích có bình tình đến mấy thì cũng gần như đứng không vững, đôi mắt mỹ lệ không ngăn được dòng lệ tuôn trào, "Không, ta bị Triệu Tĩnh An nhốt ở đây!"

Triệu Ngọc Nhi nào chịu tha nàng: "Các ngươi chỉ cần đi hỏi những người khác sẽ biết ai đang nói dối.


"

Cái ác trong bản chất của con người thể hiện rất rõ ràng vào giờ phút này, những người còn lại tự biết không thể thoát được nên muốn kéo người khác xuống chết cùng, bọn họ mồm năm miệng mười phụ hoạ cho Triệu Ngọc Nhi, nói Lục Vân Tích là trắc thất của Triệu Tĩnh An, đã ở vương phủ được mấy năm rồi.


Cho dù Mạnh Dụ có ý ngầm bảo vệ nàng thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vung tay: "Mang đi hết đi"

Sau sự ồn ào như vỡ tổ là sự im lặng chết chóc, cuối cùng quan binh dán giấy niêm phong lên cửa phủ, Thuỵ vương phủ thịnh vượng một thời cứ như vậy bị đóng cửa vĩnh viễn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận