Chiếm Lấy Ánh Trăng


Nói là nghe diễn nhưng lại không dựng sân khấu, lầu một có không gian trống hình tròn, bên ngoài dựng hàng rào sắt, đối diện có một số nam tử thấy họ, ra hiệu chào hỏi Triệu Tĩnh An từ xa.

“A, đó không phải là tiểu hầu gia sao, không ngờ y cũng tới góp vui.

” Triệu Ngọc Nhi cười nói chuyện phiếm với ca ca, Lục Vân Tích mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, muốn hỏi Triệu Ngọc Nhi rốt cuộc hôm nay có tiết mục gì nhưng không thể chen ngang vào được.

Ánh đèn xung quanh chợt tắt hết, tiếng hò reo cổ vũ từ lầu dưới truyền lên, một lúc sau, lầu một lại sáng lên, tất cả ngọn đuốc quanh hàng rào sắt cũng được thắp sáng.

“Hay!”
“Mau ra đi!”


Trong tiếng hò reo của đám đông, chiếc lồng sắt nhốt mãnh hổ được kéo vào trong, sau đó một thiếu niên ở trần bị đưa vào, gã trung niên đứng ngoài hàng rào sắt nói với mọi người: “Trận đấu đầu tiên hôm nay là lực sĩ với mãnh thú, sau một nén nhang để cược sẽ bắt đầu.


Lục Vân Tích càng thấy quỷ dị, nàng kéo tay áo Triệu Ngọc Nhi: "Quận chúa, rốt cuộc là diễn gì vậy?"
“Vân Tích cược ai thắng?” Rõ ràng đây không phải lần đầu Triệu Ngọc Nhi đến đây, nàng quen thuộc gọi tôi tới đang chờ ngoài cửa, móc một túi bạc ném vào tay hắn, “Cược đi, thua thì ta bù cho tỷ.


Lục Vân Tích lắc đầu, Triệu Ngọc Nhi cũng không ép, nàng ta nhìn mãnh hổ rồi nhìn thiếu niên kia, chậc lưỡi nói: “Vậy mà cũng được coi là lực sĩ sao? Ta thấy mãnh thú kia lợi hại hơn.


Chờ Triệu Ngọc Nhi quyết định xong, tên hầu lấy một xấp giấy từ trong túi ra, đưa cho nàng mấy tờ màu vàng rồi lui ra ngoài.


“Nếu tối nay mà thắng sẽ mời mọi người đến Lâm Giang Lâu ăn món phật nhảy tường.

” Nàng vỗ mạnh tờ giấy lên bàn.

Sau một nén nhang.

Lục Vân Tích nhìn xuống đài, không khỏi thở dài.

Cửa lồng vốn đang khép hờ, tên hầu ném vào trong mấy miếng thịt sống, mãnh hổ đang nằm lặng lẽ ngửi thấy mùi máu tanh lập tức xông ra khỏi lồng!
Mấy miếng thịt sống đó cũng chỉ là thức nhắm, con hổ bị kích thích vị giác, lè lưỡi liếm láp tiếp tục tìm kiếm thức ăn, đi từ từ quanh mép hàng rào sắt, mũi ngửi ngửi bốn phía.

Lục Vân Tích lo lắng nắm chặt váy áo, thiếu niên thân trên trần trụi, làn da lúa mạch loang lổ vết thương, tuy nhìn cường tráng nhưng cũng có tay không, không phải là đối thủ của mãnh hổ.

Không ngờ ngày nay mạng sống của con người lại bị đem ra làm trò vui!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận