Tần Thư tuy rằng chưa yêu đương bao giờ, nhưng hắn đọc qua nhiều truyện yêu đương. Hắn không thiên vị công hay thụ, thích nhất là hai bên yêu thương lẫn nhau, đây là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến gu truyện của hắn.
Tình yêu dị tính thì không biết, nhưng một đôi đồng tính, hai người đều là nam, không có chuyện một người phải luôn dỗ một người khác. Hắn là bạn trai của Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi cũng là bạn trai hắn, hai người là bình đẳng. Hắn tức giận, Tạ Lan Chi nhất định sẽ dỗ hắn; vậy lúc Tạ Lan Chi tức giận, hắn đương nhiên cũng phải dỗ.
Tạ Lan Chi cong khóe môi, lần này hắn cười nhìn rõ ràng một chút. "Em muốn dỗ anh thế nào?"
Tần Thư nghĩ nghĩ, nghiêm trang mà nói: "Anh, anh...... anh là mối tình đầu của em."
Tạ Lan Chi chao đảo.
Hai người đi về phía toilet, một ông chú đầu trọc mới đi ra từ bên trong, khi đi ngang qua bọn họ còn ợ một cái —— nhìn thế nào nơi này cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, nhưng Tần Thư không rảnh lo nhiều vậy, hắn không muốn Tạ Lan Chi không vui, đặc biệt là bởi vì hắn mà không vui.
"Ngày đó ở nhà anh, ở trước tủ lạnh với anh......" Tần Thư nói nói, màu đỏ lan dần lên mặt lên tai hắn, "Là nụ hôn đầu tiên của em."
Tạ Lan Chi: "......"
Tần Thư đã không dám nhìn thẳng Tạ Lan Chi, hắn cúi đầu, thấp thỏm chờ đợi Tạ Lan Chi đáp lại.
Tạ Lan Chi nhẹ nhàng cười: "Ra là nụ hôn đầu tiên."
Tần Thư chịu đựng cảm thấy thẹn nói: "Ừm, đúng vậy."
Tạ Lan Chi đi về phía trước một bước, một tay đặt ở trên vai hắn, cúi đầu nói bên tai hắn: "Anh cũng vậy."
Tần Thư: "......" Hắn lại lại lại lại bị bạn trai ghẹo đến đại não chết máy, nói không ra lời. Khi nào mới có thể đến giai đoạn vợ chồng già quen thuộc đây a a a, hắn thật sự chịu không nổi chính mình ngu như vậy!
"Kỳ thật em không cần nói anh biết," thanh âm Tạ Lan Chi vừa thấp vừa trầm, "Anh không nên để ý em trước đây từng thích ai, đây là anh sai, anh nhất thời không nhịn được. Thực xin lỗi học đệ, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Tần Thư ngốc. Đã nói hắn tới dỗ Tạ Lan Chi đâu, sao lại thành Tạ Lan Chi dỗ hắn? Hắn bắt lấy tay Tạ Lan Chi: "Em chưa từng thích người khác. Anh là người đầu tiên em thích, cũng là duy nhất."
Tạ Lan Chi gật gật đầu, "Anh biết, trước đây em thích gương mặt kia của Từ Ninh, chưa tới mức thật sự thích."
Tần Thư đỏ mặt tía tai mà phản bác: "Em không phải em không có!"
Tạ Lan Chi hỏi: "Em cảm thấy hắn không đẹp?"
"Sao có thể!" Tần Thư nói năng lộn xộn, "Ninh Ninh quả thật đẹp, nhưng em cũng không phải bởi vì mặt mà thích cậu ấy...... Không không không, em căn bản không thích cậu ấy! Hoặc là nói tình cảm em dành cho cậu ấy không phải loại đó, càng không phải cái thích như với anh."
Thấy Tần Thư gấp thành như vậy, trong lòng Tạ Lan đã tan hết ghen tuông. Hắn nén cười, hỏi: "Đó là loại thích nào?"
Tần Thư nghĩ nghĩ, "giống như em thích Sở Thành vậy đó."
Tạ Lan Chi nhướng mày, "Còn không phải là thích nhan sắc?"
"Không phải! Chính là cái loại này, cái loại này anh biết mà?" Tần Thư cảm xúc quá mức kích động, một chốc không thể tưởng được từ ngữ hình dung thiện cảm với Sở Thành Từ Ninh, bất chấp tất cả nói: "Nếu em nói em coi bọn họ như con trai con dâu, anh tin không?"
Tạ Lan Chi trầm mặc ba giây, "Cho nên trước đây em theo đuổi con dâu của mình?"
"......" Giết hắn đi.
Tạ Lan Chi nhìn Tần Thư hít thở không thông, lại nói: "Anh tin."
Tần Thư thật vất vả lấy lại một hơi, dở khóc dở cười: "anh đang qua loa dỗ em."
Tạ Lan Chi dừng chuyện này: "rửa tay nhanh rồi về đi, bọn họ còn đang đợi chúng ta."
Tần Thư không tình nguyện mà nói: "Được rồi." Hắn cảm thấy cần phải làm sáng tỏ một chút lời đồn mình là hải vương, nhưng hiện tại không phải thời điểm. Chờ hắn chuẩn bị xong từ ngữ, buổi tối lại tìm thời gian nói rõ ràng với Tạ Lan Chi.
Trở lại cửa hàng cá nướng, hai phần cá nướng đã mang lên bàn, Lữ Nho Luật vừa ăn cá vừa làm mặt quỷ với Tần Thư: "Thấy được chưa?"
Tần Thư đổ ly nước mơ chua cho chính mình và Tạ Lan Chi, "Nhìn cái gì?"
Tạ Lan Chi nâng mí mắt, liếc Lữ Nho Luật mắt một cái, "Có bệnh?"
Lữ Nho Luật làm bộ không nghe thấy Tạ Lan Chi nói, tặc hề hề mà nói: "Chẳng phải em vừa mới đi WC với anh Lan sao? Chẳng lẽ cái gì cũng chưa thấy?"
"Phốc ——" Tần Thư một ngụm nước mơ chua phun lên mặt Sở Thành đối diện. Sở Thành hô to một tiếng đuma: "con mẹ mày, nay tao mặc áo trắng!"
"Khụ khụ —— thực xin lỗi nhãi con. Nhưng mà trước đây tao nói rồi, mày mặc đồ trắng xấu lắm, bây giờ bị bẩn, vừa hay đổi thành đồ tối màu đi." Tần Thư rút tờ giấy lau lồng ngực Sở Thành, lại đối Lữ Nho Luật nói: "Em chỉ rửa tay, cái gì cũng chưa thấy."
Lữ Nho Luật tấm tắc lắc đầu: "Đáng tiếc."
Tần Thư tức giận nói: "đừng có nói bậy."
"Không có việc gì, cứ để nó nói." Tạ Lan Chi không chút để ý nói, "Dù sao nó cũng chỉ có thể dùng miệng lái xe."
Tần Thư mày nhăn lại, tổng cảm thấy lời này Tạ Lan Chi không đúng lắm.
Cơm nước xong, Sở Thành về trường học, hắn muốn làm bộ không có việc gì, từ trường học cùng Từ Ninh tới quán bò, thuận tiện còn có thể thay bộ quần áo. Tần Thư và Tạ Lan Chi mang theo đứa con ghẻ dư thừa về quán, ngồi xuống không bao lâu người của hội Nhiếp Ảnh đã lục tục tới.
Hòa Hòa nhìn thấy Tạ Lan Chi cùng Tần Thư ngồi ở trên sô pha chơi ps4, mỉm cười hạnh phúc —— nếu bên cạnh không có cái bóng đèn kia ồn ào nàng cười sẽ còn hạnh phúc hơn một chút nữa.
Hòa Hòa đi qua đi chào hỏi bọn họ: "Nghe nói các cậu đến sớm nhất?"
Tần Thư không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, "Đúng vậy."
"Nhưng mà, sao lại là ba người?" Nói, Hòa Hòa dùng ánh mắt ghét bỉ nhìn kẻ dư thừa kia.
Lữ Nho Luật tự nhiên thục địa tiến hành tự giới thiệu: "chào bạn học, tôi là bạn cùng phòng của Tạ Lan Chi -Lữ Nho Luật, đi theo nó tới ăn ké uống ké chơi ké."
Hòa Hòa: "Không ——!"
Lữ Nho Luật: ""
"Tạ Lan Chi giải thích một chút, đây là chuyện gì?" Hòa Hòa phát điên nói, "Cậu sao lại cho người khác danh phận!"
Tần Thư lỗ nhĩ giật giật, "Cái gì cái gì? Danh phận?"
Tạ Lan Chi nói: "Tôi không quen biết bạn học Lữ này. Không biết hắn với ai tới —— cậu đợi lát nữa hỏi một chút Từ Ninh."
Hòa Hòa cảm thấy mỹ mãn: "Vậy mới đúng."
Lữ Nho Luật: "Đậu mé?"
"Bạn học Lữ biết chơi mạt chược không," Hòa Hòa nói, "Bên kia chơi mạt chược ba thiếu một, cậu qua cho đủ một bàn?"
"được thôi."
Hòa Hòa nghĩ dời bóng đèn đi, "Lan Thư" liền có thể hưởng thụ thời gian hai người. Nhưng không nghĩ tới Lữ Nho Luật chân trước mới vừa đi, phía sai Vương Du Dư liền tới.
Vương Du Dư sắc mặt nhìn qua không tốt lắm. "Tần Thư, có thể cùng tôi nói chuyện riêng không."
Tạ Lan Chi nheo lại đôi mắt.
Tần Thư kinh ngạc nói: "Hả?"
Vương Du Dư nói: "Là chuyện của Từ Ninh."
"......" Không phải đâu Vương sir, không thấy bạn trai ở bên cạnh tôi sao, tôi và cậu có thù oán gì, cậu muốn đơn độc tìm tôi nói chuyện của Từ Ninh?
Tần Thư kinh sợ mà nhìn về phía Tạ Lan Chi: "Anh, em......"
"Đi đi." Tạ Lan Chi nói, "Trở về nói cho anh nghe hắn nói gì."
Tần Thư vội vàng gật đầu: "Sẽ sẽ."
Tần Thư đi theo Vương Du Dư đi vào ban công, nói như đòi mạng: "Mau mau mau, có việc nhanh bẩm báo, không có việc gì bãi triều."
Vương Du Dư hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Từ Ninh đã có người mình thích."
Tần Thư trừng lớn đôi mắt: "chỉ vậy?"
"Cậu ấy ngày hôm qua nói với tôi, nói tôi đừng phí thời gian với cậu ấy nữa." Vương Du Dư cười khổ nói, "cậu ấy còn nói, cậu ấy rất thích người kia."
"Đây là chuyện vui mà."
"Người kia không phải Tạ Lan Chi."
"Vô nghĩa, đương nhiên không phải!"
Vương Du Dư ánh mắt phức tạp: "Tôi nhớ rõ cậu trước kia từng nói Từ Ninh và Tạ Lan Chi là một đôi mệnh trung chú định."
"Đúng vậy, nhưng mà nhân định thắng thiên, bọn họ đã không phải." Hiện tại Tạ Lan Chi và hắn mới là mệnh trung chú định kia, không cho phép phản bác, phản bác cũng là hắn thắng.
Vương Du Dư nắm chặt song quyền, "Vô luận người kia là ai, tôi cũng sẽ không từ bỏ."
Tần Thư thở dài: "Cậu tội gì phải vậy."
"Chỉ cần bọn họ không kết hôn, chúng ta liền còn cơ hội."
Tần Thư đại kinh thất sắc: "Đừng đừng đừng, tự cậu muốn làm, đừng kéo tôi theo."
Vương Du Dư không thể lý giải: "Cậu không phải cũng rất thích Từ Ninh sao? Thích của cậu rẻ mạt như vậy, nói bỏ liền bỏ?"
Tần Thư đầu óc đau nhức, đỡ trán nói: "Tôi không có......"
Vương Du Dư "Ha hả" mà cười, hiển nhiên không tin hắn nói.
Tần Thư thật muốn xuyên trở về bóp chết chính mình trong quá khứ. "Con mực à, có một loại yêu gọi là buông tay," Tần Thư lời nói thấm thía mà nói, "Kỳ thật chỉ cần Từ Ninh hạnh phúc, ở bên ai có quan trọng không?" Vô nghĩa đương nhiên quan trọng, nếu Tạ Lan Chi và người khác ở bên nhau, hắn chắc chắn sẽ tức giận, nhưng ai mà chẳng không đứng nói chuyện nên eo không mỏi* đâu.
* không đứng nói chuyện nên eo không mỏi: thành ngữ chỉ " không phải việc của mình nên không quan tâm"
"Tôi thấy hiện tại Từ Ninh còn coi cậu là bạn, nhưng nếu cậu tiếp tục dây dưa không thôi, về sau sẽ có thể bạn cũng không thể làm."
Vương Du Dư trầm mặc không lên tiếng, Tần Thư cho rằng hắn hiểu được lời mình, tiếp tục nói: "Yêu đương là phép nhân, không phải toán cộng, chỉ cần có một bên là không, kết quả vĩnh viễn là không......"
Tạ Lan Chi vốn dĩ muốn chơi trò chơi chờ Tần Thư trở về, nhưng mà Tần Thư mới vừa đi, liền có một nữ sinh ngồi xuống bên cạnh. "Đàn anh, cho em chơi cùng với."
Tạ Lan Chi buông trò chơi: "Tôi đi lấy nước uống."
Tạ Lan Chi đi vào quầy bar, Hòa Hòa và ông chủ đang nói chuyện vui vẻ. Hòa Hòa hỏi hắn: "Ai, người nhà của cậu đâu?"
"Bị người khác gọi đi rồi."
Hòa Hòa: "!!!" Hắn không có phản bác, Tần Thư thật là người nhà của Tạ Lan Chi! Đây đây... hai người khẳng định đã lãnh chứng!
Ông chủ cười nói: "Cậu đẹp trai muốn uống cái gì?"
"Nước chanh."
Hòa Hòa trong lòng vừa động, hỏi: "Chua vậy sao?"
Tạ Lan Chi cười cười, "Đúng vậy."
Hòa Hòa sắp vui đến phát khóc: mẹ ơi, con làm được rồi! Nàng cố nén xúc động muốn thét chói tai, nói: "Đúng rồi hotboy, tôi vừa mới nghe ông chủ nói cậu và đám người Tần Thư sáng sớm đã tới quán, nói muốn bố trí hiện trường tỏ tình, là ai tỏ tình với ai vậy?"
Tạ Lan Chi chỉ nói: "Đây là việc riêng của họ."
Bọn họ? Vậy xem ra không phải Lan Thư. Hòa Hòa vô cùng thất vọng, "Chắc là Sở Thành tỏ tình với Từ Ninh chứ gì."
Tạ Lan Chi: "......"
Hòa Hòa hài hước nói: "Cậu còn giúp họ che giấu làm gì, Từ Ninh không phải ở trong group nói cậu ta chỉ mang theo Sở Thành sao. ' Thành Ninh ' trở thành sự thật, Tần Thư chắc là vui muốn chết."
Tạ Lan Chi nhíu mi, "' Thành Ninh '?"
"' Thành Ninh ' chính là Sở Thành x Từ Ninh, Tần Thư đu cp này đã lâu, ẻm là fan lâu năm của ' Thành Ninh ', nhớ tới trước đây ẻm vì tác hợp hai người, quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn nào...... Tuy rằng tôi cũng không nhường một tấc ha ha ha."
Tạ Lan Chi hiếm khi được gặp tri thức mới mẻ, "' đu cp' là có ý gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...