Đến lúc trở ra ngoài, thời điểm khi này đã vô cùng khuya, phía ngoài khu vực tương đối nhiều chiếc xe sang trọng đỗ lại. Lộ Tĩnh chậm rãi theo sau Mặc Kỳ Dực, bóng dáng người đàn ông cao lớn cường đại.
Cô thở dài một hơi, nghĩ về việc nếu đêm nay người đàn ông này thật sự muốn, thì có lẽ ngày mai phải trở về lại khu bệnh viện sớm nhất để cha không phải lo nghĩ.
Đến tận lúc bước lên xe, tâm trạng vẫn chưa thể ổn định, trạng thái Lộ Tĩnh cứng ngắc vô cùng. Không khí trên xe áp bức, trong lúc chưa định thần giọng nói trầm ổn vang lên.
“Lại gần tôi, ngồi cách xa thế làm gì.”
Lộ Tĩnh căng thẳng di chuyển, cô biết được rằng từ giờ phút này bản thân đã không còn yên ổn nữa. Ngay khi áp sát, một lực tay đã dứt khoát kéo khiến cơ thể mất đà ngã nhào vào lòng người đàn ông.
Trường hợp này, cô chỉ muốn thoát khỏi.
Không gian trên xe đã vốn không rộng, lại dồn ép Lộ Tĩnh ngồi trên đùi hắn, đối diện là gương mặt gần trong gang tấc. Cô không thích bị Mặc Kỳ Dực áp sát, bởi khí thế trên người hắn mang sự cường đại dễ dàng kìm hãm người khác đến mức sợ hãi. Có lẽ, đây chính là tính đặc thù riêng của người đàn ông này.
Ngay khi chưa thể định thần, động thái Lộ Tĩnh phát hoảng thì Mặc Kỳ Dực vẫn rất chăm chú ngắm nhìn biểu cảm của cô. Trong xe ánh sáng tương đối tối, nương theo chút ánh đèn đường mờ nhạt phảng phất vào rọi lên gương mặt nhỏ vẻ sợ hãi kèm lúng túng. Hắn vươn tay, liền kéo cô lại rất gần. Như thể muốn chiêm ngưỡng cái dáng vẻ mê hoặc này.
Lộ Tĩnh muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng Mặc Kỳ Dực đã nhận thấy, càng ôm lấy cơ thể nhỏ thật chặt để cô không thể trốn thoát. Gương mặt người đàn ông vùi vào phần cổ trắng mềm, thoang thoảng dư vị ngọt ngào.
Đêm nay Mặc Kỳ Dực hắn muốn cô.
Phía trước, mãi lâu sau trợ lý Quang sắp xếp mọi thứ xong mới ổn định bước vào xe. Dù không ngoái đầu, vì theo tính chất công việc mọi thứ cậu đã sớm học được cách làm ngơ. Nhưng ban nãy khi nghe những người trong phòng thuật lại, nữ nhân này dám tát Mặc Kỳ Dực. Ngay khi nghe xong, cậu cũng phát hoảng, bình thường chỉ cần một kẻ nào mang ý tính công kích, ông chủ đã lập tức xử lý. Vậy mà đối với Lộ Tĩnh, lại có thể bình thản như thế.
Chiếc xe khởi động.
Lộ Tĩnh bị gương mặt người đàn ông vùi vào phần cổ, cơ thể hắn tuy nặng lại cứng rắn, nhưng sự chống đỡ đến từ lực tay đặt phía sau lưng. Càng khiến dáng ngồi của cô gái nhỏ khó coi, muốn cử động cũng bất thành.
Trong lúc Lộ Tĩnh thất thần, Mặc Kỳ Dực đã thoát khỏi, người đàn ông vươn tay, rất nhanh đã kéo gương mặt cô xuống, bao phủ lấy cánh môi nhỏ yếu ớt bằng hơi thở mạnh mẽ mang tính công kích.
Cứ thế mút mát lấy mà chiêm ngưỡng, bàn tay từ lâu không yên phận lần mò lấy vòng eo nhỏ, mân mê trên cơ thể mềm mại. Cảm tưởng như dù trên người đã mặc đồ, nhưng ngón tay người đàn ông lại nóng rực, những nơi đi qua đều khiến cô trở nên yếu thế.
Ngay khi cảm nhận bàn tay men theo đôi chân thon dài, tiến thẳng vào bên trong mỗi lúc một sâu. Lộ Tĩnh vội vàng bất lực đưa tay ngăn lại, trên xe còn người trợ lý kia, hiển nhiên cô chẳng muốn, mặc dù bản thân biết nếu đã chấp nhận cái thứ giao dịch này, mấy chuyện như thế chẳng là gì. Có lẽ chỉ vì đơn giản bản thân muốn giữ lại một chút sự tự tôn cuối cùng.
“Không được… tôi không muốn ở đây.”
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy dục vọng chẳng hề che giấu, cơ thể nhỏ này mềm mại, cũng chẳng quá nóng bỏng như những người phụ nữ khác hắn từng tiếp xúc qua, nhưng sự ngây ngô cùng mùi hương thanh thuần cứ như muốn kích thích hắn đến với thứ dục vọng nguyên thủy sâu nhất bên trong của một dã thú. Càng chỉ muốn chiếm lấy làm của riêng mà tận hưởng thứ mật ngọt từ cô.
Bên dưới, Lộ Tĩnh ngồi trên đùi người đàn ông cũng cảm nhận thấy thứ vật nóng vô cùng đang mãnh liệt vươn lên, chạm vào nơi bắp đùi mềm mại. Mà Mặc Kỳ Dực cũng chẳng muốn che giấu, để cho cô biết được hiện giờ hắn như nào.
Người đàn ông im lặng, dường như không muốn thỏa hiệp. Nhưng Lộ Tĩnh đã vội vã nghiêng đầu, ngón tay nhỏ nhắn bất lực bấu víu nơi hai bả vai người đàn ông.
“Có thể làm ở chỗ khác mà đúng không…”
Đối diện sát gần, mùi hương nhẹ nhàng từ cô gái nhỏ phả ra, đôi mắt long lanh đến mức động lòng, cuối cùng cũng có thể khiến Mặc Kỳ Dực đè nén thứ dục vọng căng trướng kia. Hắn quả thật thuận theo ý của cô.
“Được.”
Người đàn ông cất tiếng, không nhận ra sự dịu dàng trong lời nói của hắn. Để rồi nói tiếp, lần này giọng nói đã thành ngữ điệu ra lệnh.
“Lái xe trở về biệt thự nhanh một chút.”
Trợ lý Quang im hơi lặng tiếng, lúc này mới đáp “vâng”.
Nữ nhân này vậy mà có thể thỏa thuận được với ông chủ của cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...