Trời về đêm, nơi hộp đêm vui chơi của người giới thượng lưu.
Khói thuốc mờ ảo phảng phất khắp nơi, thanh âm nhạc xập xình đến đinh tai, phía bên ngoài người không ngừng lả lướt.
Bên trong khoan phòng bao hạng nhất, mọi thứ lại vô cùng yên ắng cách biệt.
Tiếng nhạc dương cầm du dương từ phía trong góc của người nghệ sĩ cất lên trầm lắng.
Người hiện diện nơi đây, cũng đều là nhân vật máu mặt của thành phố lớn.
Trên chiếc bàn dài, những người đàn ông ngồi dựa trên ghế sofa sang trọng.
Phía bên cạnh vài người đều có một nữ nhân xinh đẹp hầu rượu.
Những người phụ nữ trạng thái ngả ngớn dựa cả thân hình lên bọn họ.
Không gian yên ổn quá cũng không được.
Khi mà cảm nhận trong sự vui sướng xa xỉ của tiền bạc, nhưng chẳng mấy ai là đang có vẻ mặt thụ hưởng.
Đặc biệt khi mà bọn họ dồn sự tập trung vào người đàn ông thân phận cao lớn nhất ở đây.
Trình Thâm tay xòe xấp bài, lặng lẽ đánh xuống một lá, môi mỏng hơi kéo cao, tức khắc góc cạnh gương mặt đều bị thu trọn vào tầm mắt của người phụ nữ trong lòng.
Cô ả ưỡn ngực muốn dựa vào, cảnh xuân phơi bày lồ lộ nhưng đều không được Trình Thâm đặt vào mắt.
Anh liền cất tiếng trêu ghẹo nhìn về hướng Mặc Kỳ Dực.
“Lão đại, lại thêm một cánh nhà báo đồn anh với cô minh tinh mới nổi.
Xem qua cô ta cũng có tí nhan sắc.”
Xung quanh Mặc Kỳ Dực nhiều nữ nhân, ai cũng đều rõ.
Mặc Kỳ Dực dựa vào ghế, hôm nay trái ngược lại không tùy tiện kiếm một nữ nhân, ở nơi đây người đàn ông là thân phận cao lớn nhất.
Mọi người tôn trọng đều gọi lấy một tiếng lão đại.
Vài con người cao quý hiện diện, nhưng đều là chú tâm vào cuộc vui.
Những lá bài trên tay cứ thế được đánh xuống.
Mãi sau người đàn ông lạnh lùng thốt ra một câu, vẻ mặt điềm nhiên.
“Tin rác.”
Người đàn ông không quá quan tâm bởi vấn đề đó hắn vốn không đặt vào mắt.
Người xung quanh hắn rất ít khi đưa lên tin đồn bởi vì sợ uy quyền.
Còn về mặt tin tức này, vừa nhìn đã biết có người cố tình đưa lên.
Nhậm An chẳng qua đang nhận thấy hắn không hành động nên cho rằng bản thân có giá trị, muốn dựa vào hắn để nâng tầm lên.
Trình Thâm giao du với Mặc Kỳ Dực tương đối lâu, hai người có mối quan hệ mật thiết.
Vì thế với tính cách Mặc Kỳ Dực như nào, anh cũng phần nào rõ.
Nữ nhân mà, chẳng qua cũng chỉ là thứ dùng tiền mua được.
Trình Thâm nhấp cạn ly rượu, đầu óc anh hơi chếnh choáng.
Nói là thế, nhưng sâu trong thâm tâm, luôn tồn tại một bóng hình khác.
Cho dù có thử lên giường với nhiều loại phụ nữ, thử qua nhiều thứ kích tình, nhưng nữ nhân đó mãi vẫn cứ tồn đọng trong tâm trí anh.
Anh ghét nhất thứ cảm giác này.
Rõ là ở trên cao, muốn loại nào chẳng có, vậy mà trong lòng vẫn cứ ghim sâu thứ bóng hình khác.
Mà bóng hình đó, có muốn cũng chẳng thể nào mà tiêu tan được.
Như nhắc nhở rằng, cô gái đó sẽ mãi hiện diện trong tâm trí.
Cũng hơn tám năm rồi Trình Thâm không thể quên được.
Đây có lẽ là thứ thất bại nhất trong cuộc đời anh.
Trên bàn lớn, Cẩn Nghiêm đưa tay nhấp rượu.
So với hai người còn lại, nữ nhân trong lòng cậu ta đều rất tận hưởng.
Cũng không trông bộ dạng đa sầu đa cảm như thế.
“Mặc thiếu, hay là anh muốn thử tư vị mới không?”
Mặc Kỳ Dực nâng ly rượu, chất rượu sóng sánh trong ly.
Đôi mắt sắc bén nhìn trầm ngâm vào một góc.
Khoảng thời gian này, cô nhóc kia cũng không đoái hoài.
Hắn không ngó ngàng là một chuyện, nhưng cứ thử lên giường với kẻ khác lại không thể.
“Tư vị mới của cậu như nào?” Người đàn ông nhấp rượu, cứ thế lên tiếng.
“Anh muốn loại nào, sẽ có loại đó.”
Cẩn Nghiêm nói với vẻ mặt am hiểu cực độ.
Nữ nhân ấy mà, muốn ai mà chẳng được.
Mặc Kỳ Dực ngẫm nghĩ một lúc lâu, chẳng hiểu sao lại nhớ đến gương mặt non nớt của Lộ Tĩnh.
Mãi sau mới thốt ra một câu.
“Vẫn còn trẻ, trông đơn thuần một chút, tốt nhất là còn.”
Chữ “còn” này, tuy nói ẩn ý nhưng ai cũng đều hiểu được.
Cẩn Nghiêm lẫn Trình Thâm nghe thế, căn phòng bất giác vang lên tiếng cười thích thú vang vọng.
Lão đại của họ, nay lại muốn nếm thử mùi vị một cô gái non nớt sao? Xem ra càng lớn tuổi, thú vui lại càng khác biệt.
Có lẽ đã quá ngán ngẩm với những nữ nhân dày dặn kia rồi.
“Được, đợi em một lát.”
Cẩn Nghiêm đắc ý, đưa tay rà soát điện thoại.
Dẫu sao đều là thứ thú vui của bọn họ.
Hộp đêm nơi đây, cũng đều do cậu ta làm chủ.
Nên việc kiếm người chẳng qua đều là việc dễ như trở bàn tay.
Mặc Kỳ Dực tay rít điếu thuốc, cảm giác không gian hơi ngột ngạt.
Người đàn ông đưa tay cởi đi vài nút áo trên áo sơ mi, ánh mắt đôi chút lơ đãng nhìn sự xa xỉ nơi đây.
Không lâu sau, cửa phòng được gõ, nhận sự cho phép liền bước thẳng vào.
Đối diện chỉ vài ba nữ nhân, nhưng hầu hết đều trông cũng rất non nớt.
Quản lý hộp đêm ngẩng nhìn ba con người thân phận cao lớn, lập tức cúi đầu.
“Thưa, người đã được đưa đến.
Đúng như yêu cầu, năm cô gái này đều là xử nữ và đã đủ tuổi.”
Đối diện với bọn họ, những nữ nhân ăn mặc đều tương đối giống nhau.
Chiếc váy trắng phủ lên, gương mặt với đôi mắt thơ ngây, thỉnh thoảng ngước nhìn.
Đến khi nhìn rõ xác định các nhân vật lớn trong căn phòng, gương mặt bọn họ lại bày ra trạng thái e thẹn.
Mặc Kỳ Dực buông điếu thuốc xuống, đưa đế giày giẫm nát đi tàn thuốc.
Ánh mắt lạnh nhạt ngẩng nhìn, không ngần ngại quét qua những nữ nhân trước mắt.
Một vài nữ nhân gương mặt phiếm hồng ngượng ngùng, dẫu sao đối diện với những người sắc vóc thu hút như thế.
Hơn hết sợ hãi vẫn là muốn được phục vụ.
Vẫn là cái trạng thái e thẹn, chỉ hận không thể cùng người đàn ông như bọn họ lên giường.
Mặc Kỳ Dực tâm trạng buồn bực.
Cô nhóc kia đối diện với hắn, đều hết lần này đến lần khác phản đối.
Nếu cho thời gian yên ổn xuất hiện không tự giác, thì chỉ có thể nặng tay mà thôi.
Trình Thâm lẫn Cẩn Nghiêm đều nhìn ra, tâm trạng Mặc Kỳ Dực hôm nay rất tệ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...