Lộ Tĩnh nằm dưới thân, đối diện là ánh mắt âm u thâm thúy chẳng thể rõ suy nghĩ, nụ cười của người đàn ông vang vọng, khiến sự phòng bị dâng lên trong lòng cô gái nhỏ cứ thế dần dần lớn.
Bên ngoài trời đêm âm u, bầu trời trông yên tĩnh chẳng hề có lấy ánh sao.
Duy ánh trăng vẫn treo vằng vặc khuất sau những đám mây, ánh sáng yếu ớt tĩnh mịch.
Như thể tâm tư bất an của cô hiện giờ.
Người đàn ông thu trọn biểu cảm, vươn bàn tay thô ráp vuốt ve nơi gò má.
Đôi mắt tà mị nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn, cô vẫn cứ dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, nhưng tâm tư hiển thị rõ ràng rất chán ghét việc hắn đụng chạm vào.
Nhớ lại việc khi vô tình gặp lại Lộ Tĩnh ở trong khu phòng, nếu không có hắn đưa tay cứu vớt.
Có lẽ thật sự cô sẽ nằm dưới thân lão giám đốc Trần kia.
Nghĩ đến đây, chẳng hiểu vì sao một thứ cảm xúc khó chịu dần hình thành, cứ thế len lỏi trong lòng hắn như muốn bùng lên.
Thế là, động tác người đàn ông vô thức mạnh bạo, tựa hồ muốn khảm hắn vào, để cô nhớ rõ hiện tại người cùng cô là hắn.
Trước kia Mặc Kỳ Dực cũng chẳng mấy quan tâm sự sạch sẽ của một nữ nhân.
Thứ người đàn ông cần là một kẻ có kinh nghiệm, bởi vốn hắn chẳng có sự kiên nhẫn để dỗ dành bất cứ ai dưới thân hắn.
Chung quy những nữ nhân khi hiện diện trước mắt hắn, đều mang hết thứ vốn liếng bản thân có được để cầu mong hầu hạ, trong người sự quyến rũ khiến kẻ nào cũng muốn đổ rạp đem đặt dưới thân.
Trong mắt hắn, cũng chỉ là một sự kết hợp vừa vặn.
Nhưng khi người đàn ông chạm vào lần đầu của người con gái nhỏ trước mặt, chẳng hiểu vì sao vách tường ngăn cách lập ra ban đầu dần bị phá bỏ.
Hắn lại muốn cô chỉ nằm dưới thân hắn, cũng chỉ được một mình hắn biết.
Dẫu sao thứ lần đầu của cô, cũng đã thuộc về hắn rồi.
Mặc Kỳ Dực mang trong người bản tính hiếu thắng kiêu ngạo, cũng vì lẽ đó sự ham muốn chiếm hữu trong người rất lớn.
Chính bản thân hắn cũng tự nhận định rõ được, chẳng có bất kì ai là dám cả gan qua mặt.
Trước kia, khi lần lên giường của Mặc Kỳ Dực và cô gái nhỏ kết thúc.
Người đàn ông cũng chỉ cho rằng đây chỉ là một cuộc vui nhất thời, đi rồi cũng không gặp lại.
Trao đổi đạt được thứ bản thân muốn, dẫu sao hắn cũng không thiếu những thứ đó.
Nhưng mỗi lần thử cùng một nữ nhân khác lên giường, lại chẳng thể tiếp tục nổi, dần dần sản sinh sự chán ghét cực độ.
Cho dù cũng cố thử lại tư vị non nớt khác, nhưng lại chẳng thể mà miễn cưỡng được.
Bất giác, gương mặt nhỏ nhắn của Lộ Tĩnh lại hiện trong trí nhớ hắn, nở rộ như đóa hoa tinh khiết, kiều diễm rên rỉ dưới thân.
Đôi mắt của cô trong vắt sạch sẽ, không mang thứ vẩn đục dơ bẩn như những nữ nhân dùng cách thức để lên giường với hắn, chỉ là, sâu trong đôi mắt nhỏ lại chứa đầy sự chán ghét.
Khi đó Mặc Kỳ Dực còn cho rằng, chỉ là một nữ nhân, cũng chẳng khiến người đàn ông nhung nhớ đến mức đó.
Chính bản thân người đàn ông mới không hứng thú, cũng chính hắn chẳng cần đến người như cô.
Cho đến khi thật sự gặp lại cô nhóc này tại buổi tối đêm hôm, vẫn gương mặt non nớt, tính cách ương ngạnh khôn ngoan như lần đầu.
Lần nữa, người đàn ông đối diện với gương mặt xinh đẹp trong lòng, Mặc Kỳ Dực áp người xuống, cắn mạnh lên vành tai nhỏ khẽ mút lấy.
Ôm chặt cô vào lòng, sự tiếp xúc ma sát đột ngột khiến thứ nam tính kia như càng đi sâu vào nơi tư mật ẩm ướt.
Thân thể mềm mại bất giác co quắp lại, cũng như khối mảnh ghép hoàn chỉnh hòa vào cùng người đàn ông tạo nên sự kết hợp đến mức hoàn hảo.
Mái tóc dài đen nhánh xõa ra, vài lọn vươn nơi gò má, mổ hôi vương vất của cả hai cũng hòa vào.
Da thịt trần trụi cả hai tiếp xúc vào nhau.
Khi Mặc Kỳ Dực đạt được thứ khoái cảm đỉnh điểm, cũng là lúc Lộ Tĩnh đau đớn nhất.
Không phải lần đầu làm chuyện này, nhưng cô vẫn chưa quen, nó lại như nhắc nhở về sự việc hơn một năm trước cũng nằm dưới thân người đàn ông như thế này.
Thanh âm rên rỉ đáng thương, hơi thở đục ngầu, mùi vị tình dục phảng phất khắp căn phòng chẳng hề tiêu tan mà còn đọng lại mỗi lúc một dày đặc.
Đêm đen tĩnh mịch.
Không biết qua bao nhiêu lâu.
Cho dù đã mệt đến ngất đi, nhưng chút sợi lý trí vẫn giữ tỉnh táo.
Gần như đến sáng, người đàn ông mới rời đi, chỉ còn lại thân thể nhỏ đầy rẫy dấu vết ấn ký được điêu khắc trên làn da trắng mịn.
Cô gái nhỏ nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, đôi mắt một tầng ánh nước khi này mới tràn ra thấm đẫm nơi gối, đôi môi nhỏ cắn vào nhau đến mức trắng bệch, như món đồ đã được sử dụng xong, tàn phá là thế, nhưng vẫn xinh đẹp biết bao.
Không hề ngủ được.
Chỉ là, trong đầu lại nhớ đến việc khác.
Đúng rồi, hôm nay cô phải đi gặp cha Lộ để xem bệnh tình.
Không thể để ông thấy cô yếu ớt trông bộ dạng như thế này được.
Lộ Tĩnh được cha dạy, dù tình thế nào cũng phải mạnh mẽ, không chịu khuất phục.
Tiếc là, giờ chẳng thể áp dụng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...