Hội quán xa hoa Hoa Sắc Viên, bên ngoài là một khu tụ hợp của người giới thượng lưu, nhưng bên trong không khác gì đang thực hiện mua bán các loại giao dịch ngầm, sa hoa trụy lạc.
Nói trắng ra không khác gì một mặt trái của hộp đêm
Lộ Tĩnh mặc giản đơn chiếc váy trắng đơn thuần như một nữ sinh, đi theo phía sau Phùng Hạ.
Còn cô ả không ngừng nói về những cái lợi, cứ thế lọt vào tai cô như dụ dỗ.
“Lộ Tĩnh à, em muốn đứng vững hoặc có vai diễn trong cái giới này thì trước tiên phải gặp mặt những nhà đầu tư đã.
Chị thấy em sắc vóc xinh đẹp lại tài năng, không muốn bỏ phí nhân tài mà chỉ làm diễn viên đóng thế.
Nên muốn dẫn em đến nơi đây.”
Lộ Tĩnh im lặng, thỉnh thoảng gật đầu hoặc nở nụ cười.
Dù gì trong mắt cô gái nhỏ, Phùng Hạ chính là một nữ diễn viên xuất sắc lại có tiếng, một bậc tiền bối lớn, nên hiện tại cô cũng phần nào tin tưởng.
Chỉ là, ngay khi mở cánh cửa.
Khung cảnh bên trong nhất thời khiến cô khựng lại một chốc.
Tới đây cô gái nhỏ đã biết, mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Làm gì có cái việc nào mà chỉ đơn giản lại dễ thành như thế.
Phía trong không khác gì nơi hộp đêm trước đây Lộ Tĩnh từng hầu rượu vậy, sương khói thuốc cứ mờ ảo khắp nơi, khi mà các nhà đầu tư ngả ngớn bên tay đầy những nữ nhân xinh đẹp, ai cũng đều trong trạng thái ngà ngà say vùi vào lòng, thậm chí bàn tay của họ còn đang sờ soạn khắp người những nữ diễn viên đó.
Căn bản đều là những diễn viên có tiếng trên màn ảnh.
Trông bộ dáng Phùng Hạ bước vào, bên tay còn dẫn theo Lộ Tĩnh vẻ mặt non nớt.
Tên giám đốc Trần ngồi trong góc chờ đợi nãy giờ liền vẫy tay, trên cằm râu lún phún.
“Đem người tới rồi à?”
Phùng Hạ gật gật đầu, liền đưa tay muốn nắm bàn tay Lộ Tĩnh kéo đến.
Nhưng tức khắc cô đã giật ra, gương mặt nhăn nhó lại, giọng điệu tức giận chẳng hề che giấu.
“Chị Phùng Hạ, tôi tin tưởng chị như vậy.
Không nghĩ chị lại muốn đem tôi vào cái nơi này.
Rốt cuộc cái danh tiếng kia của chị, căn bản cũng đều là mua mà có được.
Bại hoại không thôi.”
Bị chửi, gương mặt Phùng Hạ chẳng vui vẻ là mấy.
Nhưng đó căn bản là sự thật chẳng hề chối được.
Lộ Tĩnh vẫn chưa hai mươi, cô cũng không quá ngây thơ khi mà mùi đời cứ thế mà dạy dỗ.
Nhất là khoảng thời gian làm trong hộp đêm, cô mới biết thế giới này không đơn giản như cái vẻ bề ngoài của nó.
Cái gì cũng có hai mặt đen tối.
Phùng Hạ buông tay, gương mặt thách thức, dẫu sao cô ả biết hôm nay Lộ Tĩnh bước vào thì không thể bước ra được.
Vừa được buông, bóng dáng cô gái nhỏ chạy đến phía cửa, nhưng khi mở phút chốc đã trông thấy dàn vệ sĩ chặn lại, cứ thế lôi cô một cách mạnh bạo như món đồ ném về hướng lão già giám đốc Trần ngồi trên ghế.
“Ngoan ngoãn một chút, không chừng con đường sau này thành công quay lại cảm tạ tôi còn chưa muộn đâu.”
Bàn tay to lớn của giám đốc Trần vuốt ve gương mặt nhỏ, nhưng tức khắc đã bị Lộ Tĩnh nắm lấy rồi bẻ mạnh ra.
Hành động bạo gan khiến lão ta đau đớn hét lên một tiếng, biểu cảm không vui liền tát lên mặt cô một cái.
“Con nhỏ to gan.”
Bị tát, gương mặt nhỏ chốc lát ửng hồng.
Nhưng ánh mắt vẫn quật cường nhìn, cô loạng choạng muốn đứng dậy thì giám đốc Trần túm ngược mái tóc lại, dường như vẫn rất ham muốn đối với cô.
“Chơi nữ nhân tốt nhân là phải có một chút kích thích.”
Một cách khẳng định, đêm nay lão ta nhất định phải đem loại nữ nhân to gan này lên giường, để ở dưới thân lão mà phục vụ.
Chỉ là ngay lúc này, cánh cửa phòng lại được mở ra.
Một thân người đàn ông cao lớn bước vào, gương mặt tuấn tú, ngũ quan góc cạnh sắc nét khiến đám nữ nhân trong phòng đứng lặng.
“Ngài Mặc.”
Giám đốc Trần thích thú kêu lên một tiếng, không khác gì một con chó vẫy đuôi với người đàn ông trước mặt.
“Tôi đã đem người tới, ngài xem, đây là Phùng Hạ, nữ diễn viên hàng đầu thế giới.”
Phùng Hạ vừa trông thấy gương mặt người đàn ông, nhất thời bị thu hút trước cái vóc dáng tuấn tú mê người đó.
Cô ta đã nghe qua không ít về người trước mặt, không nghĩ hôm nay bản thân lại có cơ hội diện kiến.
Thế là Phùng Hạ bước từng bước lại gần người đàn ông, không nghĩ ngợi nhiều nắm lấy bàn tay thân mật.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, nhìn vào người phụ nữ bên cạnh, gương mặt vẫn lạnh tanh từ đầu đến cuối không có một cảm xúc.
Ánh mắt nhìn khung cảnh xung quanh, tầm mắt bất chợt rơi vào nữ nhân đang quỳ trên nền sàn bên cạnh giám đốc Trần.
Sâu trong đôi mắt kiên cường vươn lên.
Giám đốc Trần đưa tay, muốn kéo Lộ Tĩnh ngồi cạnh, bàn tay không nhân nhượng muốn sờ mó xuống làn váy.
Tức khắc cô gái nhỏ cũng phản kháng bạo gan đưa tay đẩy mạnh ra, còn lấy ly rượu hất hết vào người lão.
“Ông cút ra!”
Hiển nhiên hành động này chọc tức tên giám đốc Trần, sau bao lần nhẫn nhịn cuối cùng cũng không chịu được, thẳng hai bạt tai giáng xuống gương mặt nhỏ, thanh âm “bốp” vang lên khắp cả căn phòng.
Mái tóc Lộ Tĩnh rũ rượi, khóe môi vươn máu, ánh mắt toàn tia căm phẫn.
Sau khi thực hiện hai cú tát trời giáng xong, giám đốc Trần bất lực nhìn lên Mặc Kỳ Dực đứng lặng một góc.
Khí thế người đàn ông áp bức, sâu thẳm một tia lạnh lẽo tỏa ra.
Đôi con người đen nhánh lại.
Lão ta cười trừ, rồi lên tiếng.
“Ngài Mặc, đối với loại nữ nhân không biết nghe lời như này, cần phải dạy dỗ.”
Người đàn ông nhướng mày, nhìn về đầu tóc Lộ Tĩnh buông thả bù xù, cô không ngẩng mặt chỉ cúi gằm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm lại trên mặt đất.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi buông ra một câu.
“Dạy dỗ?”
Âm thanh người đàn ông trầm thấp, từ tính lại mê người, nhưng lời nói vừa cuồng ngạo khiến kẻ khác bất giác mà quy phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...