Chiếm Hữu H


Tối hôm đó, trời đổ tuyết.

Trong màn đêm và ánh đèn đường, Khương Hà Nhi che ô, ôm theo một bịch khoai lang chiên.

Cô vừa từ tiệm hoa về, nhân tiện mua luôn.
Bất ngờ có một bóng người chạy vào ô của cô.

Là Quách Phong.

Trên tóc và quần áo còn bám tuyết, anh ta vội phủi sạch.
"Lạnh thật đó!"
"Đừng nói là anh chạy bộ trong tuyết đấy nhé?" Khương Hà Nhi nhìn bộ dạng của Quách Phong mà suy đoán.
"Tôi từ công ty về, Tiểu Tần mang xe đi bảo dưỡng, trời lạnh quá, không nên gọi Tiểu Lý mang ô tiếp tế"
Khương Hà Nhi im lặng gật đầu, cả hai cùng về.

Quách Phong có phải cao quá rồi không? Chỉ là cao hơn một cái đầu, cô cầm ô phải giơ lên cao chút, đến độ mỏi tay rồi.

Hình như nhìn ra sự khó khăn, Quách Phong giành lấy ô trong tay Khương Hà Nhi.
Đi qua tiệm bánh kem, thấy những chiếc bánh được trưng bày trong tủ kính, Quách Phong bất giác dừng chân, nhìn đến ngẩn ngơ.
"Sao thế?" Khương Hà Nhi tò mò xem Quách Phong đang nhìn gì
"Trước đây chưa từng ăn bánh kem"
Khương Hà Nhi cho là hắn nói đùa, cười lên.

Đến cả cô còn ăn nhiều lần rồi, mà tên họ Quách này già như vậy mà chưa từng ăn.
"Thật đó, hồi nhỏ chưa từng tổ chức sinh nhật.

Khi rời khỏi Quách gia cũng không có thời gian ăn"
Khương Hà Nhi cũng từng nghe Tiểu Lý kể qua một chút về quá khứ của Quách Phong.

Cô thở ra, kéo tay hắn vào tiệm bánh, chọn một cái thật đẹp:
"Vậy bây giờ ăn.


Đem về cho Tiểu Lý cùng dì Chu nữa.

Chắc chắn bọn họ thích"
Thấy bộ dạng tỉ mỉ chọn bánh kia, Quách Phong khẽ cười.
Thế là trên đường về Quách Phong vừa giữ ô, vừa cầm hộp bánh kem lớn.

Từ bên ngoài hộp nhìn vào có thể thấy một cái bánh lớn trang trí cầu kì, bên trên có hai con gấu nhỏ.

Lúc nói chuyện cô mới biết, thì ra trợ lý Tiểu Tần sắp kết hôn rồi.

Dù thời gian qua ít tiếp xúc, nhưng quan hệ của Khương Hà Nhi với Tiểu Tần cũng tốt:
"Tốt rồi, được chia kẹo hỉ là gặp may đó" Khương Hà Nhi cười: "Phụ nữ thật ra cũng không mơ ước gì cao sang đâu, chỉ cần một cuộc sống hạnh phúc, một người chồng tốt, một đám cưới nhỏ và một đứa con ngoan ngoãn"
"Cô cũng vậy?"
Khương Hà Nhi gật đầu, hai tay càng giữ chặt túi đồ, nghe giọng điệu có vẻ đó là một điều cô mong muốn:
"Thử tưởng tượng xem, một cô gái mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, nắm tay người yêu bước vào lễ đường, trao nhẫn cưới cho nhau.

Sau này có một đứa trẻ, hạnh phúc đến mức nào chứ? Mà thôi, anh là đàn ông.

Nói anh cũng không hiểu"
Thật ra Quách Phong đều hiểu, hắn tự biết bản thân không thể cho người hắn yêu những thứ đó.
Khương Hà Nhi không nghĩ đến cuộc sống lại đầy bi kịch, đám cưới không có, không có váy cưới, con cũng không có khả năng.
Nực cười thật đấy, cô ngưỡng mộ tình yêu của Lê Tử Trung, nhưng cô không muốn tiếp nhận loại tình cảm này.

Chờ đợi 1 năm, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống thoải mái.
Quách Phong nhìn Khương Hà Nhi, không biết cô đang nghĩ cái gì.
***
Ở nước Y, mùa đông đến.

Lúc này tuyết đã rơi phủ kín cả mặt đường.

Căn biệt thự lớn tại ngoại ô thành phố S đã nhuốm sắc trắng.
Lê Tử Trung giơ tay, đón lấy bông tuyết đang rơi.

Thời gian qua, anh vẫn luôn tìm Khương Hà Nhi, nhưng thế giới rộng lớn, không có chút tin tức nào.

Mỗi ngày trôi qua với anh đều rất dài, như là một loại tra tấn.

Tuy vậy công việc anh vẫn không quên.
Lăng Diệp gặp cảnh tượng hiếm hoi, sau nhiều ngày cuối cùng thiếu chủ cũng chịu ra ngoài.

Ông biết nhiều năm trước thiếu chủ lạc mất cô bé đó, khi gặp lại trở nên điên cuồng.

Ông vừa mong Khương Hà Nhi sớm trở về, vừa không muốn cô trở lại.

Không hiểu sao thấy tội nghiệp cô, nếu lần này bị bắt về, không biết thiếu phu nhân sẽ lại trải qua điều tồi tệ gì.
Có thể là tệ hơn bẻ hai chân.
Lê Tử Trung nhìn tuyết, ánh mắt sắc lạnh:
"Hà Nhi, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi"
***
Khương Hà Nhi thức đêm làm bài, cuối cùng cũng ra thành quả, sáng nay cô mang bài luận đến lớp, nộp cho giáo viên.
Nhưng không ngờ lúc cô cùng Tiểu Kiều đi mua đồ ăn sáng, quay lại đã mất.

Kết quả Tôn Ngưng Di thuận lợi nộp bài cho giáo viên, còn Quách Hà không có gì.

Giáo viên tức giận muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại cô là em gái Quách Phong nên cũng kiềm chế lại.
"Cô biết bài này quá khó, em không làm được có thể từ chối.


Thế nhưng em lại không làm"
"Thưa cô, rõ ràng em đã làm rồi.

Sáng nay còn mang đến lớp"
Nhưng dù cô nói gì cô giáo cũng không tin.

Tôn Ngưng Di đắc ý cười khinh một cái.
Chính lúc nhìn vào bài luận trên tay Tôn Ngưng Di, Khương Hà Nhi mới nhận ra hình như đó là bài của cô.

Cô vội giành lấy:
"Tôn Ngưng Di, đây là bài của tôi.

Cậu đã trộm nó"
"Cậu nói bừa.

Bài này rõ ràng là do tôi làm ra, có tên của cậu sao?" Tôn Ngưng Di đầy tự tin.
Khương Hà Nhi không sai, câu chữ từ đầu đến cuối đều là của cô.

Do cô làm mấy ngày, còn thức đêm để làm.

Sao có thể không nhận ra
Theo yêu cầu của giáo viên, bài làm được in ra mới có thể nộp.

Trong giờ nghỉ giải lao 30 phút, Tôn Ngưng Di vốn có khả năng lục cặp cô, lấy cắp bài rồi đi in ra bản khác.

Trên đó không hề có vết mực mà cô vô tình để lại.
"Quách Hà, em đừng quá đáng.

Về việc em không làm bài, cô không truy cứu, nhưng em đừng có thái độ đó" Tôn Ngưng Di vốn là học sinh tiêu biểu, cô giáo cũng không cần tìm hiểu đã nói giúp cô ta.
Tôn Ngưng Di cực tự tin mà cười châm biếm:
"Cậu làm bài, bài là do cậu làm ra hay nhờ ai khác làm ra?"
"Cậu có ý gì?" Chân mày Khương Hà Nhi khẽ động.
"Không phải cậu dùng thủ đoạn và nhan sắc này để nhờ người khác làm bài giúp đó chứ? Đến cả người yêu của Tiểu Vân cũng bị cậu mê hoặc"
Khương Hà Nhi hoàn toàn không biết Tôn Ngưng Di có ý gì, nhưng rõ ràng là đang nói cô không đứng đắn.

Nhưng càng lúc cô ta càng quá đáng:
"Dùng sắc đẹp hồ ly tinh quyến rũ đàn ông.

Thảo nào bọn con trai đều mê mẩn cậu! Người anh trai đó của cậu cũng là bị cậu tính kế à? Hai người không có chút gì giống nhau, vì sao anh ta lại giúp cậu? Là dùng cơ thể trao đổi?"
Khương Hà Nhi cuộn chặt tay.


Từ trước tới giờ chưa từng có ai sỉ nhục cô nặng đến mức này.
***
Quách Phong vừa họp xong, hắn vươn vai một cái.

Cuộc họp kéo dài hẳn 50 phút cuộc đời.
"Đại ca, có chuyện lớn rồi!" Tiểu Lý hớt hải chạy lại
Quách Phong nhìn cậu nhóc đang thở hồng hộc, nói không thành tiếng:
"Bình tĩnh chút.

Từ từ kể, có chuyện gì?"
"Khương tiểu thư đánh nhau với người ta, nhà trường gọi anh đến xử lí đó"
"Cái gì?" Quách Phong không ngờ Khương Hà Nhi lại ra tay đánh người, tuy cô nhịn không giỏi nhưng bình thường cũng biết suy nghĩ.
***
Khương Hà Nhi và Tôn Ngưng Di mình đầy thương tích ngồi trên phòng hiệu trưởng chịu trận.

Rất nhiều giáo viên ở đây.
Đầu tóc và đồng phục cả hai đều đã không ra gì.

Khuôn mặt Khương Hà Nhi đỏ một bên vì bị đánh, khóe miệng chảy máu, hai cánh tay cô bị cào đến rỉ máu.
Nhưng cũng may thân thủ Khương Hà Nhi tốt hơn, Tôn Ngưng Di một mắt thâm tím, khuôn mặt bầm giập sưng vù, tay và chân của Tôn Ngưng Di dường như đều bị đánh đến thâm tím, không động nổi.

Trông cực thảm hại.

Cô ta ở trong lòng mẹ không ngừng khóc lóc, nói mình bị oan.

Còn Khương Hà Nhi không có ai cả, chịu bị mẹ Tôn Ngưng Di chỉ trích:
"Đúng là thứ không ra gì, sao có thể ra tay đánh người!"
Hừ, hai mẹ con đúng là giống nhau y hệt.

Khương Hà Nhi cũng không thấy tủi thân, đã sớm quen rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận