Bé con bị Tống Diêm ép cai sữa khi vừa tròn 5 tháng tuổi.
Khi đó bọn họ đã đến thành phố khác và bắt đầu một cuộc sống mới, Lâm Hiểu phải cho con uống sữa mấy lần trong ngày nên cũng hơi bị choáng ngợp, ban đêm cậu cứ lo con sẽ bị đói nên sáng hôm sau tỉnh dậy cũng không còn sức sống nữa.
Tống Diêm không nói một lời cắt sữa của con rồi bắt đầu cho con uống sữa bột, cho dù Lâm Hiểu buồn ngủ đến không dậy nổi thì vẫn có hắn pha sữa bột. Ban đầu con quấy khóc nhất quyết không chịu uống, một khi đã quen uống sữa mẹ thì ai mà chịu đổi qua sữa bột chứ, con cứ như vậy bướng bỉnh không chịu mở miệng ra uống sữa.
Nhưng dù có ngoan cố đến đâu cũng không ngoan cố hơn ba ruột của mình được, con quậy một trận lớn, giọng nói cũng khàn khàn mà Tống Diêm vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Cuối cùng con vẫn không cưỡng lại được cơn đói nên đành phải chịu cảnh sữa bột, vẻ mặt vẫn còn ấm ức chưa cam tâm cho lắm, thỉnh thoảng lại muốn nhào vào ngực Lâm Hiểu.
Dù không uống được nhưng sờ mấy cái cũng được.
***
Lúc đặt tên cho con, Lâm Hiểu lật tới lật lui quyển từ điển mới viết ra được mấy cái tên có ý nghĩa hay ho.
Cậu băn khoăn suốt mấy ngày mà vẫn chưa chọn xong, ngay cả lúc ngủ cũng còn suy nghĩ đến. Sau lần đó cậu bị Tống Diêm lột đồ đè trên giường làm suốt cả đêm, rên rỉ đến nỗi giọng nói cũng khàn đi nên cũng không còn nghĩ đến chuyện đặt tên nữa.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, cậu nhìn thấy hai chữ Quang Dã được khoanh tròn trên tờ "giấy vẽ bùa" của mình.
Lâm Hiểu bối rối.
Cậu chỉ vào chữ "Dã" và nói: "Ngài à, chữ này do em viết lung tung thôi, không tính đâu..."
Tống Diêm liếc nhìn một cái, nói: "Đã nói thì phải giữ lời."
Lâm Hiểu cau mày nhìn chằm chằm hai chữ kia, lặp đi lặp lại: Quang Dã, Quang Dã...
Nghe cũng khá xuôi tai nên cậu quay lại trêu chọc đứa trẻ trong nôi, cười nói: "Tiểu Dã, Tiểu Dã, con có tên rồi đó!"
***
Tống Quang Dã đã bị cai sữa mẹ nên chỉ có thể ngoan ngoãn uống sữa bột, nhưng sữa của Lâm Hiểu vẫn còn rất nhiều, bây giờ không có con uống nên ngực của cậu hay bị trướng đau suốt đêm.
Mới chạm vào một cái đã cảm thấy đau như bị kim đâm, khiến Lâm Hiểu không thể ngủ ngon suốt mấy đêm qua.
Lúc đầu, cậu vụng về dùng khăn nóng chườm nhưng được một lúc thì chườm nóng không còn tác dụng nữa, cậu vẫn nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Cậu trốn trong chăn rơi nước mắt chẳng được bao lâu đã bị người đàn ông phát hiện, hắn thuần thục vén áo cậu lên ngậm núm vú vào trong miệng liếm mút.
Lâm Hiểu xấu hổ đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt.
Cho con uống sữa thì thôi, sao ngài còn uống sữa nữa?
Cậu ngượng ngùng không dám nhìn người đàn ông, nhưng cuối cùng cũng không ngăn nổi cơn sung sướng nên không đẩy hắn ra nữa, mà nhẹ nhàng hừ một tiếng đưa ngực mình lại gần miệng hắn hơn.
Có hắn giúp giải tỏa nên cậu cũng không còn quan tâm đến cảm giác xấu hổ nữa, chỉ muốn cho hắn mút thêm mấy hơi. Cảm giác được thông tia sữa khiến toàn thân cậu nhẹ nhõm, ngực không còn sưng đau nên ngủ cũng ngon giấc hơn.
Sau nhiều lần như thế Lâm Hiểu không còn thấy ngại nữa, mỗi lần ngực trướng đau cậu sẽ đỏ mặt, chủ động đến gần người đàn ông nhờ hắn giúp đỡ.
"Ngài ơi..."
Lâm Hiểu mím môi đi về phía người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, cậu vừa mới tắm xong nên trên người còn có hơi ấm ẩm ướt, mái tóc ướt dầm dề còn đang nhiễu nước, đôi mắt long lanh và khuôn mặt đỏ bừng.
Người đàn ông thậm chí còn không quay qua nhìn lấy một cái, chỉ lo cúi đầu bận rộn với công việc trước mắt.
Mùi sữa tắm thoang thoảng và mùi sữa vương vấn bên mũi.
Lâm Hiểu nũng nịu dựa vào người hắn, đầu ngón tay vuốt ve những hoa văn trên quần áo của hắn.
"Ngài ơi, chỗ đó lại bị sưng rồi..."
Giọng cậu nhỏ nhẹ, cơ thể mềm mại áp sát vào người hắn, ngượng ngùng nói.
Tống Diêm ngước mắt lên liếc nhìn cậu, ánh mắt đảo qua cổ áo hơi hé mở khiến xương quai xanh mảnh dẻ trắng nõn hiện ra, dụ dỗ người ta đến để lại dấu vết trên đó.
"Không phải hôm qua anh đã mút rồi sao?"
Đôi mắt Lâm Hiểu ươn ướt, cúi đầu xoa xoa ngón tay vì ngượng ngùng trước câu hỏi, rầm rì trả lời.
"Nhưng... Lại có nữa."
Cậu cũng không biết phải nói thế nào chỉ biết đang cảm thấy khó chịu mà thôi, cậu được người đàn ông chiều chuộng đến mức không muốn chịu đựng bất kỳ cảm giác khó chịu nào, chỉ cần đến xin hắn là sẽ được dễ chịu ngay.
Tống Diêm nhướng mày ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn từ gò má đỏ bừng đến xương quai xanh lộ ra một nửa cho đến bộ ngực được che phủ trong chiếc áo.
Hắn hừ một tiếng, đưa cằm về phía bàn làm việc.
"Em lại đây."
Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn hắn sau đó nhanh chóng cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống, cậu vẫn ngoan ngoãn đi tới chen vào giữa hai chân người đàn ông.
"Tự cởi đồ ra."
Lâm Hiểu từ từ cởi cúc áo, chiếc áo cởi xuống để lộ núm vú màu đỏ tươi cương lên sưng tấy, vừa nhìn đã biết núm vú thường xuyên được liếm mút vì sưng to như một loại trái cây căng mọng.
Cậu run rẩy ưỡn ngực đưa đầu v* đến gần miệng người đàn ông, ánh mắt chăm chú của hắn khiến toàn thân cậu run lên, nhưng vẫn rướn người về phía trước thúc giục: "Ngài... mút nó đi mà."
Không biết đang cầu xin hay đang làm nũng nữa.
Khuôn mặt người đàn ông thản nhiên nhìn cậu, thờ ơ với núm vú còn thơm mùi sữa được đưa lên bên miệng.
Lâm Hiểu bồn chồn đến mức muốn bật khóc, vừa xấu hổ vừa khó chịu. Cậu đưa tau nâng bộ ngực hình bán nguyệt của mình lên, đầu v* đỏ tươi dựng đứng nằm giữa các ngón tay cọ xát vào đôi môi không chịu mở ra của hắn.
"Ngài... em khó chịu quá."
Khóe mắt cậu đỏ bừng, cậu bĩu môi đặt tay lên vai người đàn ông, đầu tựa vào hắn đáng thương lẩm bẩm.
"Ngài hôn em đi..."
Đôi mắt của người đàn ông càng lúc càng tối sầm, hắn cụp mắt xuống nhìn núm vú nhỏ màu đỏ bên miệng lè lưỡi liếm một cái.
"Dâm."
Vừa dứt lời người đàn ông đã ngậm núm vú vào miệng, còn xấu xa cắn nhẹ một cái khiến toàn thân Lâm Hiểu mềm nhũn ra. Cậu kêu lên một tiếng, đặt hai tay lên vai hắn thở gấp gáp.
"Nhẹ chút..."
Dù đã được liếm mút rất nhiều lần nhưng núm vú của Lâm Hiểu vẫn là bộ phận nhạy cảm nhất. Hồi trước bị con mút mạnh cũng khiến toàn thân cậu run lên, cảm giác như bị điện giật tê dại và ngứa ngáy khó tả.
Người đàn ông chỉ cắn một cái rồi ngừng, đầu lưỡi quanh lấy núm vú rồi mút một cái đã khiến dòng sữa phun nồng nàn bắn hết vào trong hắn.
Ngay khi dòng sữa đầu tiên phun ra, phần sữa còn lại cũng tuôn ra như được mở được khoá.
Lâm Hiểu sảng khoái thở dài, trên ngực có cảm giác ươn ướt đồng thời còn có cảm giác bị liếm mút mãnh liệt. Trong lòng cậu vui sướng, đôi mắt mê ly, vô tình phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
"Ưm..."
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn cậu một cái, nhìn đôi mắt mê ly và vẻ mặt không chịu nổi của cậu, yết hầu chuyển động nuốt hết số sữa trong miệng xuống.
Lâm Hiểu đặt tay lên vai hắn, áo ngủ trượt xuống treo lủng lẳng giữa hai cánh tay khiến toàn bộ vùng ngực trắng nõn lộ ra hết.
Trong lúc lồng ngực phập phồng bầu vú tròn cũng khẽ đung đưa, người đàn ông há to miệng ngậm hơn phân nửa bầu vú vào trong miệng.
"A ối..."
Lâm Hiểu ngẩng cổ lên phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, cảm giác toàn thân như sắp tan chảy. Giờ phút này cậu ước gì mình có thể sà vào vòng tay của người đàn ông, được hắn xoa bóp, được hắn liếm mút, để hắn khống chế hết thảy của mình.
Bàn tay to nắm lấy vòng eo thon gọn của cậu, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua một lớp vải khiến Lâm Hiểu cũng cảm thấy nóng bức.
Bàn tay vuốt ve chiếc eo thon gọn của Lâm Hiểu rời từ từ dời xuống hõm eo sâu, sau đó luồn vào trong quần đi thẳng xuống cặp mông căng tròn. Cậu không chịu nổi nữa phát ra một tiếng kêu khàn khàn: "Ngài ơi..."
Cậu mở đôi mắt to ươn ướt nhìn hắn, khóe mắt đỏ bừng.
Người đàn ông mò mẫm tìm thấy hoa huy*t đã ướt lênh láng, cậu run rẩy co rúm người lại. Tống Diêm buông núm vú đã ướt đẫm trong miệng ra, nhỏ giọng nói: "Lúc cho con bú cũng ướt thế này sao?"
Lâm Hiểu có vẻ hoang mang, nhìn người đàn ông với ánh mắt tủi thân.
"Không có..."
Chỉ khi bị hắn mút mới có cảm giác như thế, vừa mút vừa liếm khiến cậu khó thể chống đỡ nổi. Người đàn ông nhìn cậu rồi đút thêm một ngón tay khác vào, hai ngón tay mang theo chất nhầy trơn trượt đút vào trong hoa huy*t.
"Á..."
Lâm Hiểu nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, không chạm vào thì không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng khi một ngón tay đút vào nơi đó bắt đầu co rút không ngừng, không chỉ nghênh đón hắn tiến vào mà còn khao khát lấy lòng hắn.
Lâm Hiểu bỗng dưng cảm thấy hơi buồn rầu.
Phản ứng của cơ thể chắc chắn không phải là giả, dù cậu cũng nóng lòng muốn ngài đi vào nhưng ngực vẫn sưng tấy, sao ngài không chịu mút chứ? Cơn đau từ hai phía đánh úp lại khiến Lâm Hiểu nhanh chóng bị tra tấn tơi tả, không còn cách nào khác đành phải ôm cổ hắn cầu xin.
"Ngài mút vú cho em trước được không ạ?"
Cậu đưa núm vú chưa được liếm mút lên phía trước, "Em thấy khó chịu quá..."
Những ngón tay đang đút trong cơ thể không có ý định dừng lại, thay vào đó chúng chậm rãi cọ xát vào một chỗ nào đó, khuấy động thêm nhiều nước dâm chảy ra.
Cả khuôn mặt Lâm Hiểu đỏ bừng, vừa hôn lên trán người đàn ông hết lần này đến lần khác vừa nũng nĩu.
Nghe thấy tiếng nói nên hắn đành phải ôm cậu lên, kéo hai chân của cậu kẹp quanh eo mình rồi ôm cậu đứng dậy.
"Nhõng nhẽo."
Hắn lạnh lùng nói rồi bế người lên giường.
Khi cơ thể đã nằm trên giường, Lâm Hiểu mới ngẩng đầu liếc nhìn chiếc nôi mong không làm phiền đến con.
Nhưng chẳng lâu sau cậu đã không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến đứa trẻ nữa, bị người đàn ông đè lên giường ngậm núm vú mút liên tục, sau đó hắn không muốn uống nữa nên trực tiếp ngậm sữa trong miệng hôn lên môi cậu.
Sữa trắng chảy xuống từ khóe môi, làm Lâm Hiểu cũng nếm được vị sữa của chính mình.
Trong nôi, đứa trẻ vài tháng tuổi đã nhắm mắt ngủ ngon lành mà không biết rằng hai người ba đã ăn hết khẩu phần ăn của mình, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt trông vừa ngây thơ vừa non nớt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...