Chiếm Hữu Cực Độ

Nuôi con là một việc khó khăn.

Cho ăn, thay tã và ru bé ngủ.

Lâm Hiểu chưa có nhiều kinh nghiệm nên tay chân còn vụng về, mỗi lần con khóc cậu cũng muốn khóc theo. Mặc dù Đỗ Duẫn đã bảo với cậu là trẻ con đều như vậy, không ngủ thì cũng khóc nên đừng quá lo lắng mà hãy dành thời gian chăm sóc bản thân thật tốt.

Nhưng người mới lên chức ba như cậu thực sự quá hoảng loạn, cậu sợ bản thân vụng về sẽ làm con bị thương nên thường lên mạng xem cách chăm sóc trẻ em, cố gắng chăm sóc con mình tốt hơn.

Người đang ngủ say vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, dưới mắt đã có một quầng thâm đen.

Đứa trẻ ban ngày ngủ quá nhiều nên vẫn mở đôi mắt to tròn, nằm trong lòng Lâm Hiểu lặng lẽ mút đôi bàn tay nhỏ bé, con không buồn ngủ chút nào mà trông còn rạng rỡ hơn cả người ba nhỏ của mình gấp trăm lần.

Tống Diêm liếc nhìn cậu một cái, lấy điện thoại ra khỏi tay Lâm Hiểu rồi cúi người bế đứa bé lên.

Rời khỏi vòng tay ấm áp nên con vùng vẫy không vui, kêu la hai tiếng. Tống Diêm cũng không dỗ dành mà chỉ vén chăn mỏng lên che đến tận cằm Lâm Hiểu, sau đó ôm cậu nhóc không vui đi ra khỏi phòng.

Trong màn đêm tĩnh lặng, ngoại trừ đứa trẻ không ngủ được, một người ba khác với khuôn mặt lạnh lùng cũng không hề ngủ. Tống Diêm thành thục sờ vào tã lót phát hiện vẫn còn khô ráo nên đặt con lên ghế sô pha, kê vài chiếc gối quanh con sau đó tiếp tục dọn đồ trên bàn, để yên cho con chôi một mình trên ghế sofa.

Đây là một đứa trẻ không cần dỗ dành.

Con chỉ dựa dẫm duy nhất vào Lâm Hiểu, cũng chỉ khi ở trước mặt Lâm Hiểu mới ngang ngược chiếm lấy ôm ấm áp của cậu, thỉnh thoảng khóc lên cũng chỉ để làm Lâm Hiểu luống cuống xoay quanh mình.

Tống Diêm đã nhận ra từ lâu nhưng Lâm Hiểu chỉ lo quan tâm đến con, luôn sợ mình không nuôi con được nên ngày nào cũng mặt ủ mày chau, rất nhanh đã gầy đi rõ rệt.

Đứa trẻ nhỏ bé bám người không hiểu được sự vất vả của Lâm Hiểu, chỉ biết không ngừng đòi lấy rồi dần dần lớn lên từng ngày.

Tống Diêm liếc nhìn cánh cửa còn chưa đóng hẳn, bóng dáng đang bận dỗ dành đứa trẻ đang khóc hiện lên trong đầu hắn, giờ cậu cũng không còn cảm thấy xấu hổ khi cởi quần áo cho con bú trước mặt người khác.

Trong mắt cậu chỉ còn mỗi đứa con do mình sinh ra, ngay cả lúc ôm vào lòng cũng sợ làm con đau. Cái người rụt rè đi theo đuôi hắn trong ký ức dường như đã trưởng thành. Rõ ràng chính cậu vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng đã vụng về học cách chăm sóc một đứa trẻ khác đang chờ mình nuôi nấng.

Thật khó để biết có bao nhiêu sức mạnh vô hình tiềm tàng trong cơ thể gầy gò đó, dù có đi đến đâu vẫn có thể tồn tại một cách ngoan cường, cứng cỏi như cỏ dại.

Người đàn ông liếc nhìn đứa trẻ đang chơi đùa với những ngón tay của mình, nhìn vẻ ngoài vô tư của con mà thầm nghĩ vẫn nên cai sữa càng sớm càng tốt.

Thân hình gầy gò như vậy, nên để cậu được nghỉ ngơi thật tốt.


Còn con à?

Uống chút sữa bột cũng không chết.

***

Đề nghị cai sữa bị Đỗ Duẫn phản đối kịch liệt, y nấu một nồi canh cá trích thơm ngon hớn hỗ dỗ dành Lâm Hiểu uống, sau đó quay lại quở trách Tống Diêm.

"Hiện giờ nuôi con cũng phải khoa học. Sữa mẹ có thể giúp tăng cường khả năng miễn dịch của trẻ nhỏ, nếu cho con uống được thì tốt chứ sao."

Tống Diêm ngồi nhìn Lâm Tiêu đang uống canh, vẻ mặt của hắn nhất thời khiến người ta cảm thấy khó đoán.

Lâm Hiểu hớp một ngụm canh, hậm hực buông thìa xuống: "Hơi nhạt..."

Đỗ Duẫn dịu dàng sờ đầu cậu, nhưng chưa được bao lâu đã phải ủ rũ rút tay lại trước ánh mắt u ám của Tống Diêm.

"Giờ nên ăn uống thanh đạm thôi nhé."

Về phần tại sao lại phải ăn uống thanh đạm thì y lại không nói rõ. Lâm Hiểu ngơ ngác ừ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa mà ngoan ngoãn ăn hết bát canh.

Nãy giờ cậu vẫn chăm chú lắng nghe hai người họ nói về vấn đề cho con uống sữa. Lúc mới đầu nghe đến từ sữa mẹ còn khiến cậu cảm thấy ngại ngùng, ngay cả khi cho con uống sữa cũng phải tránh mặt mọi người, lần nào xong mặt cũng đỏ bừng.

Nhưng nhiều ngày trôi qua cậu cũng dần quen với việc đó, chỉ là nhìn hai người bàn luận về "cách nuôi con khoa học" vẫn khiến cậu thấy xấu hổ liếc đi chỗ khác.

Đầu ngón tay móc vào góc ga trải giường, đôi mắt cụp xuống thỉnh thoảng lại lặng lẽ ngước lên, liếc nhìn người đàn ông có vẻ mặt điềm tĩnh đang ngồi trên ghế sô pha.

"Dù gấp đến mấy thì bây giờ cũng đừng vội, để Lâm Hiểu bồi bổ xong rồi tính. Đứa nhỏ cũng cần hắn." Đỗ Duẫn vỗ tay kết luận, sau đó cầm cái bát rỗng rời đi.

Trước khi đi y vẫn không quên trêu chọc Lâm Hiểu: "Tôi không làm phiền gia đình ba người nữa, buổi chiều tôi đi ra ngoài một chuyến, không cần đợi tôi nhé."

Lâm Hiểu ngồi ở bên giường nghe Đỗ Duẫn nói như vậy, lỗ tai nhanh chóng nóng bừng.

Một nhà ba người?

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên lén nhìn hắn, chỉ thấy người đàn ông cũng đang nhìn mình.


Đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh và tối tăm đã nhìn cậu được một lúc. Lâm Hiểu nhìn thấy đôi mắt xanh đối diện với mình, hốt hoảng vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Trong đôi mắt của hắn dường như ẩn chứa một con dã thú, mỗi khi bị hắn nhìn chằm chằm luôn khiến cậu có cảm giác con thú đó sẽ lao vào tấn công mình trong giây tiếp theo.

Nhưng lần này, ánh mắt lặng lẽ nhìn cậu đã bớt vài phần sát ý mà thay vào đó là bảo vệ. Giống như một con thú đang canh giữ kho báu duy nhất của mình, theo dõi cậu và không để cậu rời khỏi tầm mắt.

Lâm Hiểu kinh ngạc trước ý nghĩ bất chợt của mình. Khi nhìn lại người đàn ông đó, tim cậu đập nhanh đến mức gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

"Ngài ơi, em muốn nghỉ ngơi."

Cậu bất lực nắm lấy tấm trải giường bên dưới, không dám nhìn người đàn ông mà chỉ nói ấp úng.

"Được rồi, đi ngủ đi." Giọng nói của người đàn ông cũng rất lạnh lùng.

Lâm Hiểu mím môi, biết hắn sẽ không ra ngoài nữa nên hậm hực rúc vào trong chăn mỏng, nằm nghiêng vùi nửa mặt vào trong chăn.

Tống Diêm nhìn đôi mắt ươn ướt đang lén nhìn hắn, có vẻ ngượng ngùng xen lẫn chút lo lắng. Rõ ràng hắn còn chưa làm gì hết, nhưng người nọ lại ngước mắt nhìn sang hết lần này đến lần khác như đang trêu chọc hắn.

Người đàn ông đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Hiểu, ngồi xuống bên cạnh dưới ánh mắt hốt hoảng của cậu. Hắn nâng khuôn mặt đang vùi trong chăn mỏng của cậu lên, lúc cậu khẩn trương mở miệng thở dốc bỗng nhẹ nhàng hỏi.

"Em có biết tại sao cho em uống canh cá không?"

Lâm Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Người đàn ông thảnh thơi cong môi mỉm cười.

Đầu ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cậu, sau đó đi theo chiếc cổ thon dài duyên dáng dời xuống cổ áo hơi hé mở. Lòng bàn tay to dừng lại ở bộ ngực hơi nhô lên, vuốt ve đường cong đã nở nang ra rất nhiều.

"Bởi vì canh cá giúp tiết sữa nhiều hơn."

Ánh mắt Lâm Hiểu dại ra, cậu cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp bao phủ ngực mình. Loại động chạm quyến rũ không hề có chút dục vọng nào, ngược lại khiến toàn thân cậu nóng bừng như có lửa đốt.


Qua một hồi lâu.

Tống Ngôn nghe được một tiếng kêu sợ hãi, bộ ngực mềm mại rời khỏi tay hắn. Người nọ tránh né hắn nhanh chóng lùi đến tận mép giường, cậu nơm nớp nhìn như một con thú bị sợ hãi, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, đôi mắt ươn ướt và thậm chí giọng nói cũng run rẩy.

"Ngài, các người..."

Tống Diêm nhìn cậu rồi khóe miệng hiện lên một nụ cười, hắn thu lại bàn tay đang đưa ra của mình.

Hắn liếc nhìn người còn đang "xù lông", nhàn nhạt nói: "Ngủ đi."

Sau đó hắn đứng dậy rời đi.

Chỉ còn lại người nọ vẫn còn trong trạng thái thảng thốt, co ro một mình trong góc giường cố gắng tiêu hóa những gì người đàn ông nói mà vẫn chưa thể hoàn hồn được.

Hơi nóng trên mặt truyền thẳng vào tim.

Một lúc lâu sau, cậu thì thầm điều gì đó.

"Thiệt, thiệt đáng ghét..."

***. ngôn tình hay

Lâm Hiểu nằm co ro trên giường không thèm để ý đến ai. Cậu thầm thề rằng nếu tối nay hắn không đến xin lỗi thì... Nghĩ một lúc lâu cũng chưa biết phải làm gì, cuối cùng cậu nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ, cậu vẫn vùng vẫy nhưng đáng tiếc đều vô ích.

Trong phòng trống rỗng, đồ đạc rất ít nên dù chỉ có một tiếng động nhỏ cũng dễ dàng nghe thấy.

Gần như ngay lập tức, Tống Yến đang đếm thiết bị trong phòng khách chợt khựng lại. Hắn khẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc như đao nhìn cánh cửa phòng chỉ mở một khe hở nhỏ.

Đó là phòng của Lâm Hiểu.

Không gian im ắng, con chó chạy đi đâu đó cũng không phát ra âm thanh nào. Tiếng ồn vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh, chỉ trong chốc lát sự im lặng đã quay trở lại căn phòng.

Nhưng ánh mắt của người đàn ông càng ngày càng đen tối.

Giống như biển sâu trước cơn bão, sấm sét ầm ầm giáng xuống và gió mạnh đang đến gần.

Không chút do dự hắn rút khẩu súng lục giấu sau lưng ra, chậm rãi đi về phía phòng Lâm Hiểu.

Đầu súng đen ấn vào đẩy cánh cửa ra một cách lặng lẽ.


Một cơn gió thổi qua cửa.

Hắn nhớ cửa sổ phòng Lâm Hiểu đã lâu không mở.

Một tia sáng lạnh loé lên từ đôi mắt xanh. Trong chớp nhoáng hắn lập tức bóp cò, trước khi tầm mắt kịp xác định vật thể hắn đã bắn một phát vào cửa sổ.

Tại thời điểm này, mọi khoảnh khắc yên bình đều tan biến.

Người trong phòng phản ứng nhanh chóng bắn thêm một phát nữa.

Đôi mắt xanh của hắn nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, và khi nhìn thấy chiếc giường trống đôi mắt lập tức nheo lại.

Một phát súng nữa và có người ngã xuống.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ nở một nụ cười đắc thắng. Gã chẳng màn tiến lên, sau khi bắn một phát về phía Tống Diêm lập tức khiêng người đang bất tỉnh nhảy ra khỏi cửa sổ.

Căn phòng bừa bộn, ga trải giường thì rối tung.

Người vừa nằm đó ngủ say đã bị bắt đi mà hắn không hề hay biết.

Tống Diêm từng bước đi đến bên cửa sổ, cụp mắt xuống.

Cách đó không xa gã đàn ông đang khiêng người nọ bất tỉnh trên vai, gã quay lại nhìn Tống Diêm, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt tà ác cũng tràn ngập ý đồ xấu xa.

Gã không vội rời đi mà đặt súng lên trán Lâm Hiểu, nhìn Tống Diêm rồi từ từ lui về phía sau.

Như đang ra oai, cũng như đang thử nghiệm.

Tống Diêm thản nhiên nhìn gã, tuy rằng cách mấy mét nhưng ánh mắt của hắn tựa như gió lạnh giữa mùa đông lạnh lùng chém vào người kia.

Khẩu súng trong tay hắn lại không thấy giơ lên ​​nữa.

Gã đàn ông bật cười như chợt phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ, trong mắt lóe lên tia sáng điên cuồng.

Gã nhìn thẳng vào Tống Diêm và mở miệng.

'Lần này mày sẽ chọn gì đây? '


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận