Chiếm Hữu Cực Độ

Vừa dứt lời, Lâm Hiểu cảm giác được vòng tay đột nhiên siết chặt lấy vòng eo đã không còn thon gọn của mình.

dương v*t trong cơ thể khẽ cử động, cậu há miệng phát ra tiếng rên rỉ như mèo.

"Ưm... Ngài..."

Hai má cậu đỏ ửng như ánh nắng buổi hoàng hôn, đôi mắt ươn ướt ngượng ngùng nhìn qua như vẫn muốn nói rồi lại thôi.

Người đàn ông nhéo vào phần thịt mềm mại trên eo cậu, khàn giọng nói: "Cơ thể của em không hợp vận động mạnh."

Trên miệng nói lời này nhưng hắn lại nâng eo Lâm Hiểu lên khiến phân nửa dương v*t rút ra ngoài, giây tiếp theo lại cắm thật sâu vào khiến hoa huy*t bị lấp đầy hoàn toàn, phát ra âm thanh nhớp nháp.

Lâm Hiểu cắn môi dưới hừ một tiếng, đỏ mặt đặt tay lên vai người đàn ông.

"Làm nhẹ một chút là được..."

Đôi mắt Tống Diêm nhìn thẳng vào cậu, dục vọng sắp bùng nổ bị quấn chặt trong hoa huy*t, một giây cũng không chịu thả lỏng.

Tên nhóc không biết tự lượng sức mình, rõ ràng chả biết gì hết nhưng làm gì cũng vô thức quyến rũ người ta.

Chiếc váy ngủ mỏng manh bị kéo lên đến thắt lưng, quần lót chẳng biết đã bị xé thành hai mảnh vải vụn rồi vứt xuống đất cùng với miếng gạc dính máu từ lúc nào.

Đôi chân dài thon dài dang rộng ngồi trên cặp đùi rắn chắc và cường tráng của người đàn ông, mắt cá chân gầy gò lơ lửng trên không khẽ đung đưa, dưới ánh sáng vàng ấm áp lộ ra một vẻ đẹp yếu đuối như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ gẫy ngay. Những ngón chân tròn trịa căng chặt sau khi bị kích thích, giống như chủ nhân của mình cuộn tròn và đong đưa theo từng cú nhấp.

Cánh tay của Tống Diêm rất vững chắc, cho dù bị thương cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn ôm eo cậu, nhìn cậu lắc lư thân thể nhỏ nhắn và phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào trước mắt hắn.

"Ha... Ngài ơi..."

"Á!" Cậu đột nhiên mím môi, hai mắt trợn to, ngơ ngác nhìn xuống chỉ thấy một khối lồi nhỏ trên cái bụng tròn trịa của mình.

Đứa trẻ dường như đã bị hai người cha vô trách nhiệm đánh thức, đạp đôi chân nhỏ bé trong bụng cậu. Lâm Hiểu đang đắm chìm trong dục vọng đột nhiên đỏ mặt, đôi bàn tay nhỏ bé đẫm mồ hôi nắm chặt lấy người đàn ông để lại vài vết xước không quá sâu trên cổ hắn.

"Ngài...con...con..."

"Con tỉnh rồi." Tống Diêm bình tĩnh trả lời: "Cho nên em đừng có hét to quá."


Lâm Hiểu do dự không nói nên lời, đôi mắt ươn ướt nhìn người đàn ông như đang ấm ức và lên án lời nói của hắn.

"Sao có thể không kêu được…"

"Đừng có làm nũng."

Tống Diêm nhướng mày nhìn cậu, bàn tay nhéo nhéo làn da mềm mại như thay cho sự trừng phạt.

Lâm Hiểu vừa tức giận vừa xấu hổ, cắn môi dưới không nói một lời, giữa hai chân ướt đẫm vẫn còn dương v*t to lớn của người đàn ông, nhưng ánh mắt lại ngây thơ như một đứa trẻ.

"Không có làm nũng..."

Cậu bị dương v*t chậm chạp không chịu di chuyển tra tấn đến khó chịu, bất giác duỗi thẳng lưng.

Đôi mắt của người đàn ông lập tức trở nên tối sầm, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua đôi vai vô tình lộ ra của cậu, lòng bàn tay to nóng hổi nâng lên hạ xuống cặp mông trắng nõn tròn trịa.

"A…"

Lâm Hiểu bất ngờ bị đâm vào điểm nhạy cảm nên mở miệng thốt ra một tiếng rên nhẹ, tiếng kêu ngọt ngào quyến rũ vang vọng khắp căn phòng trống khiến cậu giật mình, cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.

"Hừ."

Nghe được tiếng cười cợt của người đàn ông càng khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, vùi cả khuôn mặt vào vai hắn.

Trước mặt cậu là một cái cổ nổi gân xanh và hơi thở vững vàng khiến cậu cảm thấy yên tâm, cậu chớp chớp mắt tự nhiên thè đầu lưỡi ra liếm...

Một giây tiếp theo bàn tay đang ôm eo chuyển sang nhéo chặt, mười ngón tay bấu vào da thịt mềm mại khiến cậu không khỏi kinh ngạc hét lên.

Không khí ấm áp phả vào cổ, cậu nhỏ giọng cầu xin.

"Nhẹ chút... Ngài nhẹ chút đi..."

Tống Diêm cụp mắt nhìn, nhếch môi cười lạnh: "Em có gan dụ dỗ lại không có gan chịu trách nhiệm?"

Vừa nói dương v*t trong cơ thể đột nhiên chuyển sang đâm vào chỗ khác, bắt đầu đâm vào điểm nhạy cảm của Lâm Hiểu lúc mạnh lúc nhẹ. Nguyên cây dương v*t cương cứng gần như chưa bao giờ rời đi mà cứ cọ xát vào bên trong cơ thể, thậm chí cả âm vật nhạy cảm cũng bị cọ xát đến mức sưng lên giống như một viên ngọc trai đầy đặn màu đỏ tươi.


"Ha... Không được đâu... Ngài..."

"Chỗ đó nhạy cảm quá...ahhhh..."

Tiếng khóc nức nở của Lâm Hiểu vang vọng, cậu lắc lư qua lại muốn cọ vào cổ lấy lòng nhưng lại bị người đàn ông tránh né, cuối cùng cậu cắn vào vai hắn một cái như để hả giận.

Động tác dừng lại một chút, sau đó trở nên cuồng nhiệt hơn.

"Bao nhiêu ngày không gặp đã học được cách cắn người rồi?"

Tống Diêm để cậu tùy ý cắn, hắn nhẹ nhàng nhéo eo một cái đã đủ khiến Lâm Hiểu lập tức mất đi hết sức lực, chỉ có thể nhẹ nhàng ngồi vào trong ngực người đàn ông, cơ thể lắc lư theo động tác của hắn cho đến khi dần dần mất đi ý thức.

"A ha..."

Hơi thở hai người đan xen vào nhau nóng rực như dung, mỗi lần thở đều khiến lồng ngực Lâm Hiểu phập phồng kịch liệt. Một lúc sau khuôn mặt hồng hào ướt đẫm mồ hôi, đầu lưỡi hồng hồng lộ ra ở khóe môi hé mở giống như đang mời người nếm thử.

Tống Diêm bình tĩnh nhìn hồi lâu, cho đến khi người nọ rưng rưng nước mắt tiến lại gần hôn lung tung lên môi hắn, cuối cùng hắn cũng mở miệng để môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau.

Trong những lúc làm tình Lâm Hiểu có vẻ luôn là người chủ động, còn hắn giống một thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, canh me con mồi duy nhất của mình, chỉ chờ cậu đến gần sẽ lập tức nuốt vô bụng. Hắn có thể dễ dàng khiến người trước mặt khóc thút thít vì mình, hét lên vì mình, nhìn thấy cậu run rẩy trong vòng tay khiến hắn chỉ muốn chìm đắm trong cơ thể mềm mại này mãi mãi.

Hai người thân mật hòa quyện vào nhau trong màn đêm tĩnh mịch.

Đứa trẻ trong bụng thỉnh thoảng lại đá tay đá chân, Lâm Hiểu đang đắm chìm trong làn sóng nhục dục không hiểu sao lại có cảm giác yêu đương vụng trộm.

Còn đang mang cái bụng bầu to tướng, mà lại trơ tráo quan hệ với đàn ông ở đây.

Thực, thực sự rất dâm đãng...

Không có cú đâm mãnh liệt, chỉ nhẹ nhàng như vậy thôi vẫn khiến toàn thân cậu nóng bừng.

Cậu ôm lấy vai người đàn ông, lơ đãng nghiêng cái cổ thon dài, cau mày cảm nhận được hoa huy*t thít chặt bị kéo căng ra hết lần này đến lần khác, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng quá trình bị chiếm hữu. Cảm giác này khác với cảm giác lần đầu mất trinh, cơ thể nhạy cảm thậm chí còn có thể cảm nhận được khoảnh khắc các nếp gấp bị hoa huy*t căng ra lấp đầy từng chút một, cảm giác châm chích nhẹ khiến cậu càng hưng phấn hơn.


Nhưng bởi vì cái bụng to nên cậu lại có thêm cảm giác sai trái, dưới sự tấn công của hai cảm xúc trái ngược Lâm Hiểu nhanh chóng bị đánh bại, toàn thân run rẩy siết chặt dương v*t của người đàn ông, lại bị hắn không chút thương tiếc tiếp tục **.

"Ưm...ngài, đừng, đừng cử động..."

Cậu thút thít áp vào ngực người đàn ông, nhưng nhìn thấy những lớp băng bó cũng không nỡ đành lòng nên phải vùng vẫy nhẹ nhàng như không.

"Em, em không được nữa...hức..."

Tống Diêm hừ một tiếng: "Yếu ớt."

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhớ tới người trước mặt là người đang mang thai, người đàn ông cọ xát mạnh vào điểm đó một lúc, đến khi Lâm Hiểu nức nở thét lên mới lười biếng xuất tinh.

Tinh dịch nóng hổi bắn vào bên trong hoa huy*t đang run rẩy, Lâm Hiểu cảm giác trong cơ thể của mình như sắp nổ tung rồi một luồng nhiệt đột nhiên tuôn trào, phần dưới cơ thể lập tức ẩm ướt và nhớp nháp. dương v*t thô to chặn kín miệng huyệt, khiến chất lỏng tích tụ trong cơ thể phải rỉ ra từng chút một theo khe hở.

Cậu thở hổn hển dựa vào vai người đàn ông, bắp chân đang treo lơ lửng vẫn co giật nhẹ.

Mí mắt buồn ngủ nhắm lại, Lâm Hiểu âu yếm dịu vào cái cổ đầy mồ hôi của người đàn ông.

"Em không muốn cử động nữa…"

Thiếu niên mềm nhũn co ro trong vòng tay của hắn, Tống Diêm cụp mắt xuống bâng quơ nhìn đôi mắt đáng thương của cậu.

Lúc trước sau khi xong việc người nọ đều tự giác đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, từ khi nào lại hình thành thói xấu nhõng nhẽo này?

Cuối cùng người đàn ông vẫn bế cậu lên với vẻ mặt lạnh lùng.

Khi dương v*t được rút ra một dòng tinh dịch đặc quánh cũng nhanh chóng tuôn trào, chảy xuống thấm ướt váy. Lâm Hiểu ngượng ngùng kẹp hai chân lại, nhìn lại nơi hai người vừa ngồi chỉ thấy một đống bừa bộn, không cần phải nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Cậu càng xấu hổ vùi mặt vào trong lòng hắn, ngượng ngùng đến nỗi không biết nói gì.

"Vừa rồi kêu lớn như vậy, giờ nhìn cũng không dám nhìn?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên tàn nhẫn vạch trần Lâm Hiểu, "Người mở miệng cầu xin không phải em à?"

Lâm Hiểu chột dạ không dám cãi lại, nhỏ giọng thúc giục: "Ngài... đi nhanh lên... sắp rỉ rồi."

Người đàn ông cười khẽ, thầm nghĩ trong đầu càng ngày càng lớn gan.

***

Ngày hôm sau, Lâm Hiểu còn chưa tỉnh dậy, Tống Diêm đã bị Đỗ Duẫn lôi ra chửi một phen.

"Người ta đang mang thai mà cũng làm cho được, cầm thú thiệt sự."


Tống Diêm nhấp một ngụm nước, lạnh lùng nhìn y.

"Đã học được chút kiến ​​thức y học gì chưa?"

Đỗ Duẫn nghẹn ngào một lát, một lúc lâu trôi qua mà không biết phản đòn thế nào, "Mặc dù đã qua ba tháng đầu, nhưng người ta dù gì vẫn còn mang thai, bộ không nhịn được hả?"

"Không được."

Hắn có thể chịu đựng được, nhưng còn Lâm Hiểu thì sao? Sau khi mang thai ham muốn của cậu dường như tăng lên gấp bội, người đàn ông âm thầm gạt bỏ tội danh không biết kiềm chế cho mình.

Sau khi châm một điếu thuốc, Tống Diêm đổi chủ đề: "Tình trạng sức khỏe của Lâm Hiểu thế nào rồi?"

"Không sao." Đỗ Duẫn trợn mắt, "Chỉ bị hơi suy dinh dưỡng một chút, còn đứa trẻ vẫn bình thường, uống thêm thuốc bổ là được."

Tống Diêm gật đầu, hỏi y: "Cậu tính ra được ngày dự sinh không?"

Đỗ Duẫn: "..."

Không, cậu thực sự nghĩ tôi là bác sĩ sản khoa hả?

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn, Đỗ Duẫn đành phải nói: "Tầm mấy bữa nữa thôi, chuyện này tôi không biết nhiều nên phải nghiên cứu một chút."

Tống Diêm gật đầu: "Ừ, đọc thêm sách đi."

Đỗ Duẫn tức đến mức muốn nhét điếu thuốc vào miệng, cuối cùng chỉ có thể tức giận bỏ đi nhưng vừa bước đến gần cửa lại đụng phải Lâm Hiểu, cậu dụi dụi mắt ngoan ngoãn chào y.

Đỗ Duẫn giận lây sang cậu, "Tên nhóc khờ này, hắn nói gì là nghe cái đó, xứng đáng bị ăn sạch mà!"

Y tưởng Lâm Hiểu dung túng cho Tống Diêm làm bậy nên không khỏi lo lắng cho địa vị trong gia đình của cậu, nói lãi nhãi một hồi cũng tức giận rời đi.

Lâm Hiểu bối rối vì bị mắng, khi tìm thấy người đàn ông đó vẫn bàng hoàng kể khổ với hắn.

"Đỗ Duẫn mắng em..." Trong giọng nói của cậu có chút buồn rầu, như thể không biết tại sao tự dưng Đỗ Duẫn lại mắng mình.

Người đàn ông pha cho cậu một ly sữa, nhìn cậu uống xong rồi lau khóe miệng cho cậu.

"Ừ, là hắn không đúng."

Sau khi suy nghĩ thì hắn nói thêm: "Anh sẽ mắng hắn giùm em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận