Chiếm Hữu Cực Độ

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Lâm Hiểu tỉnh dậy vì cảm giác khát nước mãnh liệt trong cổ họng, mí mắt nặng trĩu, cậu cố gắng chạm vào trán mình và cảm thấy hơi nóng.

Cậu muốn đứng dậy, nhưng vì thắt lưng đau nhức nên rất nhanh lại ngã xuống giường. Hai chân run rẩy không khép lại được, đặc biệt là hoa huy*t vẫn còn cảm giác như bị dương v*t thô to xâm phạm.

Cậu bất an mím môi, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện đây là phòng của mình, có lẽ đã bị hắn bế về đây sau khi ngất.

Cậu từ từ cuộn mình trong chăn thành một quả bóng.

Khó chịu quá.

Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, toàn thân đau nhức khiến cậu muốn bật khóc.

Mỗi khi nhắm mắt lại hình ảnh người đàn ông đè lên người cậu, dùng dương v*t to lớn đáng sợ đâm vào hoa huy*t một cách hung bạo lại hiện lên trong đầu. dương v*t nổi đầy gân xanh của người đàn ông khác hẳn với dương v*t yếu ớt có vẻ kém phát triển của cậu, nó đen kịt và phủ đầy lông rậm rạp, cắm sâu vào hoa huy*t non nớt khiến toàn thân cậu run rẩy.

Đôi mắt xanh thăm thẳm ấy nhìn cậu chằm chằm, như muốn chiến đoạt cậu qua những hồi ức mông lung.

"A…"

Lâm Hiểu thở hổn hển tỉnh dậy với cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen... Thì ra cậu đã ngủ rất lâu rồi!

Cậu đột nhiên muốn đứng dậy, bỗng nhìn thấy một bóng người im lặng ngồi ở cuối giường.

Cậu sửng sốt, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Ngài…"

Cậu yếu ớt kêu lên, hy vọng rằng người đàn ông sẽ không khó chịu vì sự lười biếng của mình.

Người đàn ông không nói gì mà chỉ bật ngọn đèn mờ bên giường. Dưới ánh đèn ấm áp, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng nhuốm thêm vài phần nhiệt độ.

Đôi mắt xanh lam đó nhìn sang, hắn ném cho cậu một lọ thuốc và một viên thuốc nhỏ được đóng gói riêng.

"Uống đi."

Đầu óc Lâm Hiểu có chút đờ đẫn, cơn sốt khiến cậu nhạy cảm và yếu ớt hơn bao giờ hết. Hai mắt ướt át sau giấc ngủ dài, cậu co rụt người lại hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thuốc hạ sốt." Tống Diêm liếc nhìn cậu, thấy cậu do dự cầm viên thuốc đóng gói riêng lẻ lên nên bổ sung: "Còn có thuốc tránh thai nữa."


Thuốc... tránh thai?

Đầu ngón tay Lâm Hiểu nhanh chóng buông viên thuốc xuống như bị bỏng, cậu chớp mắt rồi vô thức cúi đầu nhìn xuống cái bụng mình.

Cậu, cậu sẽ có em bé?

Người đàn ông không thèm để ý đến bộ dạng kinh ngạc của cậu, ném thuốc cho cậu rồi quay người bỏ đi.

"Không muốn mang thai thì uống đi."

Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn viên thuốc rơi trên giường, cậu không muốn chết vì bệnh và cũng không muốn mang thai, cho nên sau khi trải qua sự kinh ngạc ban đầu cậu đã không chút do dự uống thuốc ngay.

Bụng trống rỗng vì không ăn uống gì, cậu cố gắng xuống giường nhưng chân vừa chạm đất đã cảm thấy đau nhức đến mức hai gối khuỵu xuống.

Cậu run rẩy mặc vào chiếc áo phông của người đàn ông, chiếc áo đủ dài để che nửa thân dưới trần trụi của cậu. Ở nơi này không có quần áo dành cho cậu, nên cậu chỉ đành mặc tạm quần áo của hắn để che thân — dù sao cũng đã làm chuyện thân mật như vậy rồi thì còn quan trọng thể diện làm gì.

Cơn đói khiến cậu không thể đi ngủ nữa, cậu muốn ăn vì vậy cậu lẳng lặng đi vào trong bếp, bất ngờ tìm thấy một bát cháo đã nguội trên bàn ăn trống trơn.

Cậu giật mình.

Hình như bát cháo được nấu cho cậu, điều này khiến Lâm Hiểu khó có thể không nghi hoặc. Ngài ấy đã nấu cháo cho cậu sao?

Đầu óc mơ màng của cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều hơn nữa, cơn đói bụng thôi thúc cậu nhanh chóng bưng bát cháo lên ăn.

Ăn xong, cậu rửa bát sạch và cất lại vào tủ.

Cậu nghĩ, kết quả hiến thân đã quá rõ ràng, ít nhất cậu cũng nhận được một bát cháo nguội.

Lâm Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng cơ thể đáng xấu hổ này có thể giúp được mình, thậm chí cậu còn cảm thấy điều đó thật nực cười. Nhưng nếu Tống Diêm muốn, thà để hắn trút bỏ ham muốn trên cơ thể cậu còn hơn phải làm một tên vô dụng.

Vì cậu hiểu rằng những người vô giá trị không xứng đáng được đối xử tốt.

Do đó, cậu vẫn đứng dưới vòi nước trong phòng tắm với khuôn mặt vô hồn, mở rộng hai chân để moi hết tinh dịch còn sót lại trong cơ thể mà không hề cảm thấy ghê tởm.

Không có gì ghê tởm, mọi thứ đều do cậu tự nguyện.

Thiếu tự trọng?


Không, rõ ràng là đánh đổi để được sống sót.

Cỏ dại dơ bẩn sống trong bùn lầy cũng muốn được ngước nhìn bầu trời đầy sao, chỉ cần còn sống thì sẽ có lúc nhìn thấy, ai quan tâm mình sống như thế nào chứ.

hoa huy*t sưng tấy bị ngón tay kéo căng ra, cậu đau đến run lên nhưng vẫn đút ngón tay vào moi hết dịch nhầy bên trong rồi mới rửa sạch.

Phải giữ sạch sẽ mọi lúc.

Đây là lời nói của người đàn ông, cậu nhớ rất rõ ràng, đây là quy tắc nhất định phải nghiêm túc tuân thủ.

***

Những người có số phận thấp kém dường như được sinh ra với sức sống ngoan cường, chỉ trong một đêm cơn sốt của Lâm Hiểu đã giảm bớt.

Khi Tống Diêm trở về, trong căn bếp đã thơm phức mùi thức ăn.

Hắn liếc nhìn Lâm Hiểu đi ra từ trong bếp, ánh mắt sâu thẳm quét qua đôi chân trần của cậu.

Lâm Hiểu sắp xếp gọn gàng bát đũa cho hắn, cầm một bát cháo gượng gạo đứng ở bàn ăn.

"Chào ngài."

Tống Diêm nhìn bát cháo và đồ ăn kèm, tâm trạng trong mắt hắn cuối cùng cũng thay đổi.

Cũng thông minh lắm.

Hai người trải qua một ngày bình yên, cả hai đều không đề cập đến chuyện xảy ra tối qua như thể những tiếng thở dốc và mồ hôi nóng rực chỉ là giấc mơ tình ái thoáng qua của cậu.

Lâm Hiểu chủ động đi dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà, cậu giống như một con quay chưa bao giờ dừng lại, nỗ lực hết mình để thể hiện giá trị của bản thân.

Tống Diêm chỉ lạnh lùng nhìn, ngày hôm sau ném cho cậu một gói đồ lót mới tinh.

"Mặc vào."

Hắn không phải là con thú có thể động dục bất cứ lúc nào, Lâm Hiểu cũng không cần phải luôn khỏa thân trước mắt hắn.


Lâm Hiểu sống rất thận trọng nhưng trong sự thận trọng này còn có một chút nịnh nọt, cậu tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình và chỉ xuất hiện khi hắn cần. Cách sống này khiến cậu cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu, giống như một đứa trẻ ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mình tặng quà, thì đối phương nhất định sẽ cảm nhận được lòng tốt của mình và sẽ không làm tổn thương mình nữa.

Nhưng cậu đã nhầm.

Cậu không biết rằng việc mình đi vào trong căn phòng nhỏ đó, vô tình làm đổ chiếc hộp cũ kỹ khi đang thu dọn đồ lặt vặt sẽ khiến người đàn ông thực sự tức giận.

Không, không phải tức giận.

Hắn chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lùng không một chút cảm xúc, sự thờ ơ trong mắt khiến cậu cảm giác hắn như đang nhìn một con kiến, bàn tay đang nắm cổ tay cậu mạnh đến mức như muốn nghiền nát cậu thành tro bụi.

Người đàn ông này không giống như những kẻ rác rưởi sống trong con hẻm, luôn cố gắng che đậy sự bực dọc của mình bằng những lời chửi rủa tục tĩu. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào cậu như vậy, cũng đủ để khiến Lâm Hiểu cảm nhận được sự tức giận của mình.

Càng tức giận thì càng lạnh lùng.

Đôi mắt lạnh lẽo kia khiến Lâm Hiểu không nói được lời nào, bên tai vang lên đến tiếng cổ tay trật khớp. Sắc mặt cậu tái nhợt, ký ức trong nháy mắt quay về ngày hôm đó khi hắn bóp chết gã đàn ông kia, hắn cũng nhìn cậu với biểu cảm lạnh tanh giống hệt như hiện tại.

Chính xác là lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Xin, tôi xin lỗi..."

Cậu còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông đè sát vào tường. Lâm Hiểu sợ tới mức không cầm được nước mắt, hoảng sợ khóc nức nở.

Cậu tuyệt vọng kéo lòng bàn tay của người đàn ông, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát được.

"Ai cho cậu tới đây?"

Tống Diêm nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên không biết điều trước mặt mình, cảm thấy cuộc sống riêng tư của mình đã bị cậu vấy bẩn.

Hắn nhìn Lâm Hiểu như thể đang nhìn một đống rác bẩn thỉu.

"Ai bảo cậu đụng vào cái hộp này?"

Lâm Hiểu bị ánh mắt của người đàn ông làm cho kinh ngạc, cậu biết chắc hắn thực sự muốn bóp chết mình. Cậu bật khóc và lắc đầu, nhưng người đàn ông đang bóp cổ cậu chặt tới mức cậu không thể di chuyển.

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn dọn dẹp..."

"Tôi, tôi không có chạm vào, tôi vô ý làm đổ..."

Xảo trá!

Thật là một con thỏ láu cá, mới được một tý ngon ngọt mà đã quên mất thân phận của mình và cố gắng vượt quá giới hạn.

"Tay nào đụng vào?" Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng giống như gió tháng mười hai, toát ra sự rét lạnh thấu xương. Ánh mắt hắn lướt qua bàn tay gầy của Lâm Hiểu, "Tay này?"

Lâm Hiểu lập tức tái mặt, "Không, không, không phải tay đó, không!"


"Hay là tay này." Nói xong hắn lại muốn cầm tay khác của cậu lên.

Đôi mắt xanh biếc của hắn biến thành màu xanh thẳm khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc, tràn ngập cảm xúc bạo lực tột độ.

Lâm Hiểu bật khóc và liên tục nói lời xin lỗi, nhưng người đàn ông vẫn nhất quyết kéo tay cậu.

Tống Diêm cảm thấy cần phải trừng phạt thiếu niên mà mình đã nhặt về này, để cậu nhớ cho thật kỹ. Hắn là một sát thủ không thể dung thứ cho những người lạ mặt đến dòm ngó thế giới của mình. Nhưng hắn cũng không có ý định nuôi một kẻ tàn phế bị gãy tay, đặc biệt lúc này còn đang ở trong nhà mình nên nếu chặt tay sẽ rất phiền phức và bẩn thỉu.

Vì vậy, hắn kéo tay Lâm Hiểu và cắn vào cổ tay một cái thật mạnh dưới ánh mắt sợ hãi của cậu.

"Á!". Ngôn Tình Trọng Sinh

Hàm răng của người đàn ông sắc bén lập tức khiến máu tràn ra, Lâm Hiểu run rẩy giãy giụa nhưng lại bị hắn cắn càng mạnh hơn.

"Hức...đau quá...Tôi xin lỗi, tôi, tôi không dám nữa...a, thả tôi ra."

Cổ tay đau như sắp bị cắn đứt, cậu tin chắc nếu bị hắn cắn vào cổ thì cậu nhất định sẽ chết ở chỗ này. Sau khi để lại vết cắn đẫm máu trên cổ tay, Tống Diêm cuối cùng cũng buông thiếu niên đang run rẩy ra.

Lâm Hiểu yếu ớt dựa vào vách tường, toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh đầm đìa, ngay cả khóe mắt cũng phủ một lớp mồ hôi.

Dưới chân cậu là chiếc hộp vừa rồi cậu vô tình làm đổ, chiếc hộp khá cũ kỹ trông không hợp với đồ đạc trong nhà. Những món đồ cũ phải bị vứt đi, đây chẳng phải là lời người đàn ông đã nói với cậu sao?

Nhưng chiếc hộp cũ vẫn được giữ lại.

Nắp hộp mở toang làm đồ đạc bên trong rơi ra ngoài, từ góc độ này Lâm Hiểu mơ hồ nhìn thấy một khung ảnh cũ, trong ảnh là một nam sinh trắng trẻo khẽ mỉm cười.

Cậu nhìn chăm chú đến mức phớt lờ cơn đau ở cổ tay.

Cho đến khi người đàn ông cúi xuống cầm hộp lên và nhặt những thứ bị rơi ra.

Đầu ngón tay hắn dừng lại trên bức ảnh ố vàng, trên khuôn mặt hờ hững bỗng lướt qua một cảm xúc phức tạp mà Lâm Hiểu chưa từng thấy.

Cậu cầm bàn tay chảy máu ròng rã, trái tim giống như một quả chanh bị người dùng dao găm sắc bén cắt thành từng miếng, axit tràn ra ăn mòn nội tạng của cậu rồi hóa thành một luồng nhiệt xông thẳng lên hốc mắt.

"Đi ra ngoài." Người đàn ông quay lưng về phía cậu lạnh nhạt nói, giọng điệu không hề thương tiếc, "Không có lần sau đâu."

Lâm Hiểu nắm chặt bàn tay bị thương của mình và vội vàng chạy đi.

Cậu trốn trong phòng tắm để nước rửa sạch vết máu.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, tay mình bị thương nhưng tại sao ngực lại đau quá vậy?

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận