Chiếm Hữu Cực Độ

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Tống Diêm nhìn thiếu niên đang sợ sệt run rẩy nhưng vẫn cố đứng thẳng trước mặt mình, cơ thể trần truồng dâng hiến lên trước mặt hắn.

Nói cậu là đứa trẻ cũng chẳng sai.

Thân hình gầy gò và nhỏ bé, như thể bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng đẩy ngã. Những vết bầm tím trên người vẫn chưa mờ đi, trông cực kỳ nổi bật trên thân thể non nớt và hơi tái nhợt này.

Rõ ràng thân hình như vậy không thể khơi dậy hứng thú của Tống Diêm.

Nhưng những gì cậu nói làm hắn hài lòng.

Sạch sẽ.

Hắn thích những thứ sạch sẽ.

Hắn sẽ không cảm có bất kỳ cảm xúc nào khi tự tay giết chết người khác, nhưng hắn sẽ cảm thấy thích thú khi rửa sạch vết máu trên tay mình.

Những thứ bẩn thỉu không đáng tồn tại và cần bị xóa sạch.

Hắn từng nhìn thấy những thiếu niên non nớt mơn mởn như đóa hoa bị mấy tên mập mạp đè xuống, xé rách bộ đồ yếu ớt để lộ ra da thịt bên trong.

Hành động nguyên thủy nhất khiến hắn buồn nôn.

Đồ người khác dùng qua hắn sẽ không thèm nhìn nữa, huống chi những thứ đồ chơi có vẻ ngoài sạch sẽ nhưng đã qua tay vô số đàn ông, chỉ cần trả tiền là có thể dạng chân ra với bất kỳ ai.

Ánh mắt Tống Diêm lướt qua đôi chân thon dài thẳng tắp kia, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.

Sạch sẽ?

Nếu nói với một người đàn ông có thể dễ dàng bóp chết mình rằng mình sạch sẽ, thì cậu sẽ sạch sẽ đến mức độ nào? Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, hắn hút một ngụm thuốc lá, trong làn khói nở một nụ cười giễu cợt.

"Cậu muốn chứng minh mình sạch sẽ thế nào?"

Lâm Hiểu cúi đầu, ngón chân lo lắng cong lại trên mặt đất, bị ánh mắt im lặng của người đàn ông săm soi đến mức dũng khí cuối cùng cũng sắp biến mất.

Cậu ngơ ngác nhìn bàn tay người đàn ông đang đặt trên đầu gối, bàn tay đó to lớn và tràn đầy sức mạnh, khi siết chặt cổ một ai đó sẽ nổi lên những đường gân ngoằn ngoèo dữ tợn.

Cậu đưa tay ra và nắm lấy bàn tay có thể dễ dàng kết liễu mạng sống của mình.

"Tôi có thể chứng minh..."

Cậu thì thào rồi run run cầm lấy tay hắn đặt dưới thân mình, nói chính xác thì đó là nơi riêng tư nhất giữa hai chân cậu.


Tống Diêm thờ ơ nhìn, nhưng không rút tay về.

Khi đầu ngón tay chạm vào hai mép thịt mềm mại, cảm xúc trong mắt hắn rốt cuộc cũng có chút thay đổi.

Vành tai Lâm Hiểu dần đỏ lên rồi lan sang hai bên má, cậu ngẩng đầu lên dùng đôi mắt ướt át nhìn người đàn ông, giọng nói khàn khàn giữa sự căng thẳng.

"Tôi nghe nói lần đầu tiên sẽ bị chảy máu..."

"Nếu chảy máu chứng tỏ tôi không nói dối."

Tống Diêm phải thừa nhận rằng cuối cùng mình cũng có chút hứng thú với cậu bé gầy yếu xanh xao này. Như vô tình phát hiện ra điều gì đó thú vị, một cảm giác thích thú từ sâu trong lòng bỗng trỗi dậy.

"Song tính?"

Lâm Hiểu cúi đầu khẽ ừ một tiếng.

Tống Diêm cảm nhận được đầu ngón tay ươn ướt, chỉ cần đụng vào một cái là người trước mặt lại run lên, hai chân cậu như nhũn ra không đứng vững và trong cổ họng phát ra một tiếng thở dốc kìm nén.

Người đàn ông rút tay về, đầu ngón tay dính một ít chất lỏng, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm.

"Sao lại ngoan ngoãn như vậy?"

Một giọng nói trong lòng Lâm Hiểu trả lời: Bởi vì tôi muốn có giá trị, để anh không thấy chán mà giết tôi. Nhưng khi nói, cậu lại trả lời: "Bởi vì anh muốn tôi ngoan ngoãn."

Một nụ cười độc ác xuất hiện trên khuôn mặt thờ ơ của người đàn ông.

"Thế sao?"

Lâm Hiểu nhìn xuống ngón chân tái nhợt của mình, hơi nóng trên mặt dần biến mất.

Cậu cảm thấy xấu hổ chưa từng có. Khác với sự tuyệt vọng khi hiến thân, cậu đứng trần truồng trước mặt một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề rồi tiết lộ bí mật thầm kín của mình cho hắn, nhưng rốt cuộc lại biến thành một trò hề trong sự im lặng kéo dài.

Lâm Hiểu mím môi, đôi mắt bị nước mắt làm mờ đi.

Ngay cả khi đã rời khỏi con hẻm, cậu vẫn không thể thoát khỏi những suy nghĩ bẩn thỉu mà mình đã có từ khi sinh ra. Cậu thực sự đã cố gắng đánh đổi cơ thể của mình để có được một khoảnh khắc bình yên.

Tự rước lấy nhục.

Cậu quay đầu lại, điều chỉnh cảm xúc rồi bỏ đi mà không nói một lời.

Nhưng vừa rời đi một thì thân thể của cậu đột nhiên bị nhấc lên lên... Cậu bị hắn bế lên!


"Ah!"

Lâm Hiểu sợ hãi hét lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn thì cậu ngay lập tức ngậm miệng lại theo bản năng. Cậu bị người đàn ông ném lên chiếc giường rộng rãi, ga trải giường màu xám đen khiến cậu trông càng thêm yếu ớt giống như một đóa hoa chưa nở đã vội héo úa.

Tống Diêm cụp mắt xuống, đứng ở góc giường trịch thượng nhìn Lâm Hiểu, lông mày hạ thấp toát ra một cảm giác lạnh lẽo.

Không biết lượng sức mình.

Ánh mắt của người đàn ông khiến Lâm Hiểu bất giác rụt người lại, thân thể trần trụi của cậu nổi da gà khi chạm vào ga trải giường lạnh lẽo.

"Mở chân ra."

Tống Diêm lạnh lùng ra lệnh.

Lâm Hiểu trợn tròn mắt rồi ngơ ngác nhìn xung quanh, tim đập loạn xạ giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Từ góc độ của Tống Diêm, thậm chí có thể nhìn thấy lồng ngực của cậu phập phồng lên xuống rất dồn dập.

Hắn cười khẩy trong lòng.

Nói là một chuyện nhưng làm lại là chuyện khác?

Tuy nhiên, hắn không định cho cậu cơ hội đổi ý.

Tống Diêm quay đầu lại, dưới ánh đèn đôi mắt xanh lam của hắn toát vẻ vẻ lạnh lẽo thấu xương, khiến Lâm Hiểu run lẩy bẩy như thể đã rơi vào một ngọn núi cằn cỗi băng giá trong giây lát.

Phải nghe lời.

Cậu hít vài hơi rồi nắm chặt ga trải giường, cong hai chân lên rồi từ từ banh ra.

Đôi chân thon thả của cậu giống như vỏ sò, để lộ phần thịt mềm mại và đầy đặn nhất bên trong ra trước mặt người đàn ông.

Cậu chưa bao giờ mở chân ra trước mặt bất cứ ai, kể cả người mẹ đã chết trẻ của mình.

Người đàn bà điên và đáng thương ấy đã từng ghê tởm véo bộ phận dư thừa của cậu rồi gọi cậu là "quái vật" và "thứ ghê tởm", trong khi cậu vừa khóc vừa van xin mẹ đừng đánh mình, đồng thời thầm tự hỏi bản thân tại sao mình lại bị mắng là quái vật.

Nhưng sau đó, người phụ nữ ngã bệnh. Bà ta mang theo tâm tình nặng nề nằm ở trên giường, lần đầu tiên dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu.

"Mày phải giấu diếm bí mật cho kỹ, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện, nếu không mày sẽ sống không bằng chết."

Đây là câu nói cuối cùng mà người phụ nữ đó để lại cho Lâm Hiểu, từ đó về sau không ai biết về cơ thể dị dạng của cậu nữa. Bây giờ cậu lại tiết lộ bí mật này cho người đàn ông, đánh đổi bí mật đáng xấu hổ nhất của mình để lấy lòng tin của hắn.

Tống Diêm nghiêng đầu nhìn, nheo mắt và hút ngụm thuốc cuối cùng. Giữa làn sương khói, màu đỏ của máu lan ra từ đôi mắt xanh của hắn.


Hắn dập điếu thuốc vào gạt tàn, xoay người cởi áo ra.

Người đàn ông cao lớn có cơ bắp cuồn cuộn, khi hắn cởi quần áo tiến lại gần làm Lâm Hiểu cảm nhận được sự áp bức nặng nề và hormone nam tính, cậu cảm giác mình như đang bị dã thú nhìn chằm chằm không thể vùng vẫy.

Cậu bị người đàn ông không thương tiếc đè xuống giường, thân thể gầy yếu nằm giữa tắm chăn, làn tóc bay bay có cảm giác yếu đuối mong manh.

Người đàn ông banh đôi chân hơi khép lại của cậu và chạm vào phía dưới những quả bóng bằng ngón tay chai sần - hai mép thịt nhỏ nhắn và mềm mại.

"A..."

Toàn thân Lâm Hiểu run lên, kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó mím chặt môi lo lắng quay đầu sang một bên. Nhưng hàng mi run rẩy và ngón tay nắm chặt lại đều cho thấy sự sợ hãi và bất lực của cậu.

Tống Diêm lạnh lùng nhìn, ngón tay hơi ấn mạnh vào hoa huy*t lập tức khiến cậu hoảng sợ kêu lên một tiếng.

"Á!"

Chân cậu run đến nỗi như thể không còn là chân của mình, bắp đùi cũng bắt đầu đau nhứt. Một cảm giác nhức nhối chưa từng thấy lan ra, sau đó một chút nước dâm từ từ chảy ra ở nơi chưa từng có ai chạm vào.

Tống Diêm dùng ngón tay dính chất nhầy bắt đầu cọ xát giữa hai mép huyệt.

Động tác của hắn không hề nhẹ nhàng, đầu ngón tay chai sạn thậm chí còn có chút thô ráp, hoa huy*t non nớt không chịu nổi hành động mạnh bạo như vậy nên bắt đầu sưng tấy, dần dần lộ ra âm vật nhỏ giấu bên trong.

"Ừm…"

Lâm Hiểu phát ra tiếng nức nở giống như đang khóc, đôi mắt cậu đẫm lệ như thể giây tiếp theo sẽ bị một người đàn ông đó ức hiếp đến bật khóc.

Tống Diêm liếc nhìn nhưng không có chút thương tiếc nào, ngón tay vẫn không ngừng di chuyển.

Hắn nhìn vào hoa huy*t, cơ quan phụ nữ này khỏe mạnh không ngờ, màu hồng tươi tắn và miệng huyệt chặt chẽ hiển nhiên chưa từng được chủ nhân của mình an ủi.

Cơ thể nhạy cảm của cậu run lên bần bật sau vài lần va chạm, một dòng dịch trong suốt chảy ra từ miệng huyệt thấm ướt ngón tay của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm, cơn nóng bừng đã mất từ ​​​​lâu loang ra khỏi bụng.

Người đàn ông đột nhiên cúi người nhìn cậu với đôi mắt sâu thẳm.

"Biết làm không?"

Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn hắn, không biết nên trả lời ra sao.

Làm gì?

Làm chuyện giữa một người đàn ông và một người phụ nữ?

Cậu nao núng và lắc đầu.

Xuất thân từ một con hẻm bẩn thỉu nhưng cậu lại ngây thơ đến khó tin, chỉ biết người đàn ông nằm đè lên người phụ nữ nhưng không biết họ sẽ làm gì.


Đôi khi ngay cả khi nhìn thấy những cảnh đó, cậu cũng sẽ bất giác cảm thấy sợ hãi. Cậu luôn sợ hãi hơn là phấn khích khi nghe những người phụ nữ đó thở hổn hển vì đau đớn hay vì sung sướng.

Biểu cảm của những người đàn ông đó rất hung dữ và điên cuồng, khi đè lên những người phụ nữ mảnh mai họ sẽ chỉ gầm gừ như dã thú, giống như những kẻ điên mất trí. Cậu thực sự không biết tại sao có người sẽ cảm thấy làm chuyện đó lại sướng chứ?

Nhưng vào lúc này cậu mở hai chân ra, cơ thể bị người đàn ông đè xuống giữa chăn, hai chân cảm thấy tê dại đến tận óc nhưng chỉ biết khóc thút thít không biết phải làm sao.

Cậu phải làm gì?

Đôi mắt của người đàn ông càng lúc càng tối đen, nhưng Lâm Hiểu lại lầm tưởng rằng hắn sắp nổi giận.

Cậu hoảng hốt ngổi dậy, ngọng nghịu giải thích nhưng lại bị hắn đè xuống tiếp.

Người đàn ông banh hai chân cậu ra, sau đấy một vật cứng rắn cực nóng để sát vào miệng huyệt giữa hai chân cậu.

Lâm Hiểu nóng đến cả người run lên nhưng lại không dám giãy giụa, cậu dường như đã cảm nhận được gì đó nên nhìn sang sắc mặt hắn rồi chậm rãi bình tĩnh lại.

Tống Diêm cũng đang nhìn cậu, miệng huyệt nho nhỏ bị quy đầu to lớn đè sát, quy đầu đầy gân guốc giống như một con dã thú khổng lồ gầm rống muốn xé nát sự trong trắng trước mặt mình.

"Cậu nên hi vọng mình sạch sẽ, nếu không…"

Giọng người đàn ông hơi khàn, hắn nhấp hông cọ sát vào hoa huy*t ẩm ướt, làm quy đầu dính rất nhiều chất lỏng trong suốt.

"Nếu không, tôi sẽ giết cậu vì đã nói dối tôi."

Lâm Hiểu không khỏi run lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh băng của hắn, trong đôi mắt kia lộ ra vẻ tàn nhẫn khát máu.

Cậu có chút sợ hãi, nhưng không hiểu sao lại muốn cho mình chút dũng khí. Vì vậy, cậu đưa tay ra đặt lên vai người đàn ông. Do dự một lúc, cậu khó khăn vòng tay qua ôm hết bờ vai rộng của hắn.

Cậu nghĩ, cho dù có đau thì cậu cũng sẽ không sợ nữa.

Cậu còn ngoan ngoãn dạng hai chân ra xa hơn, mặc cho gót chân run đến mức ngay cả cậu cũng không kiềm chế được.

Tống Diêm cụp mắt nhìn thiếu niên đang vùi trong cổ mình, bỗng cảm thấy hài lòng lạ thường.

"Vậy thưởng cho cậu vì đã ngoan ngoãn nghe lời." Hắn trầm giọng nói.

Một giây sau, Lâm Hiểu chỉ cảm thấy giữa nỗi đau đớn thấu xương như bị một cái cây gỗ cực nóng đột nhiên đâm vào trong cơ thể, xé rách thân thể của cậu làm cậu đau đớn đến không thở nổi.

"Ah…"

Cậu ngẩng cao cái cổ gầy yếu, thở hổn hển nhưng vẫn đưa hai tay ôm chặt lấy hắn.

Dường như ôm như thế sẽ có thể xoa dịu mọi đau đớn.

Một dòng chất lỏng nóng ran chảy xuống.

Còn Tống Diêm lại giống như một chiến binh chỉ biết chiến đấu đến chết, mắt đã sớm đỏ hoe.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận