Chiếm Hữu Cực Độ

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Vào một ngày nọ trong tháng Tư.

Hoa anh đào trong khuôn viên trường nở rộ bay phấp phới trong gió, bay lượn đậu trên bậu cửa sổ. Hàn Diệc đưa tay ra đón lấy, một cánh hoa trắng muốt mềm mại rơi vào lòng bàn tay cậu.

"Hoa nở rồi." Cậu khẽ thì thầm.

"Ừ, nở hoa rồi." Trần Túc đứng ở phía sau ôm lấy cậu, vuốt ve cái bụng nhô ra và cảm nhận được đứa bé ở bên trong đang chậm rãi trở mình.

"Khi con được sinh ra thì hoa sơn chi trong trường cũng đã nở hoa rồi, hoa đó rất thơm." Trần Túc trìu mến ghé vào tai Hàn Diệc nói, "Đến lúc đó tôi dẫn em đi ngắm hoa nhé."

Hàn Diệc cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm cánh hoa mỏng manh trong lòng bàn tay mà không đáp lại.

Các sinh viên trên sân thể dục cười đùa chạy qua, mái tóc tung bay theo làn gió nhẹ, trên khuôn mặt họ đều tràn đầy sức sống thanh xuân.

Không giống như cậu.

Vô cảm, vô hồn, mục nát và nhợt nhạt.

Cơ thể biến dạng trước gương giống như một con quái vật trong cơn ác mộng, với cái bụng to và bộ ngực sưng lên, những đường rạn da trên bụng và cơ thể sưng vù.

Xấu xí và kinh tởm.

Khi nào mới kết thúc đây?

Hàn Diệc vò nát cánh hoa, trùm kín áo như thể đang sợ lạnh.

"Lạnh sao?" Trần Túc ôm lấy cậu, nhẹ giọng thì thào nói: "Vậy trở về giường nằm đi."

Cậu lắc đầu.

Đây là thời gian rảnh rỗi hiếm hoi mà cậu có được.

Khi thời tiết đẹp sẽ được mở cửa sổ để thoáng khí, mỗi lần như thế cậu đều khao khát nhìn ngắm thế giới sống động bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ. Cậu không muốn từ bỏ cơ hội này, thậm chí chỉ hít một hơi không khí bên ngoài cũng khiến cậu vui sướng ngất ngây.

Trần Túc vuốt lại mái tóc bị gió làm rối tung của Hàn Diệc, khẽ cười nói: "Vậy ở lại thêm chút nữa, cảm lạnh không tốt đâu."

Hàn Diệc nhìn thẳng về phía trước và khẽ ậm ừ đáp lại. Không lâu sau, một bóng người cậu không muốn nhìn thấy vô tình lọt vào tầm mắt của cậu.

Đó là Trần Minh.

Hắn mặc đồng phục bóng rổ đi ngang qua sân thể dục, mặt đổ mồ hôi nhễ nhại và trên tay cầm chai nước uống dở, lúc đi ngang qua thùng rác hắn ném thẳng ném thẳng chai nước vào trong.

Thô bạo và dễ giận như mọi khi.


Như một con thú nóng nảy, luôn gầm gừ và nổi cáu với những người xung quanh.

Đằng sau hắn là một cô gái nhỏ nhắn đang háo hức nói gì đó, cô ấy còn đưa tay kéo hắn.

Trần Minh sốt ruột đứng lau mồ hôi trên trán, lắng nghe cô gái đang đỏ mặt nói chuyện, sau đó nhận lấy hộp quà màu hồng mà cô ấy đưa cho.

Hàn Diệc ngơ ngác nhìn, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Mà Trần Minh dường như đã nhận ra điều đó nên ngẩng đầu lên, xuyên qua khoảng cách xa và đám đông không ngừng di chuyển để nhìn thẳng về phía Hàn Diệc.

Tầm mắt đó như thể đã tóm chính xác hình ảnh của Hàn Diệc, sau khi cô gái rời đi hắn híp mắt cười thích thú, khóe miệng cong lên.

Hàn Diệc đột nhiên hoảng sợ.

Cậu bước hụt làm cơ thể lùi về phía sau áp vào lồng ngực của người đàn ông, thân hình cao lớn ấm áp bao phủ toàn bộ cơ thể của cậu. Người đàn ông cười khẽ bên tai cậu, "À, đó là cô sinh viên năm nhất đã theo đuổi Trần Minh gần một học kỳ rồi."

Hàn Diệc nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Trần Túc, "Theo đuổi hắn?"

"Ừ." Trần Túc ôm lấy vòng eo tròn trịa của cậu, phả hơi thở vào cổ cậu, "Nhưng Trần Minh không đồng ý."

Hàn Diệc nghe thấy giọng nói bối rối của chính mình, "Tại sao?"

Ánh mắt Trần Túc sâu thẳm, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu, "Có lẽ hắn muốn một người khác."

Hàn Diệc quay đầu nhìn sang đã không thấy Trần Minh. Cậu lo lắng tự hỏi, liệu hắn có cưới cô gái đó không? Liệu họ có xây dựng một gia đình mới, có một đứa con do một người phụ nữ bình thường sinh ra và cả gia đình ba người sẽ sống hạnh phúc cùng nhau.

Còn cậu thì sao?

Còn đứa con trong bụng cậu thì sao?

Một đứa trẻ được sinh ra bởi một người song tính dị dạng, một sinh linh bé nhỏ không biết ai là cha ruột của mình.

Cũng giống như cậu bị bỏ rơi trong núi, ngay cả cha mẹ cũng không biết là ai. Có lẽ cậu đã từng có một người cha song tính, người đã sinh ra cậu trong sự bối rối và hoảng loạn nên đã lựa chọn bỏ rơi cậu.

Mà khi cậu đến đây, bị bắt mang thai và mang trong bụng một sinh linh bé bỏng.

Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại.

Sau khi hóng gió xong, Hàn Diệc ngồi vào bàn nghiêm túc giải một bài thi.

Trần Túc thấp giọng giải thích: "Em cần phải làm quen nhiều hơn với dạng bài này..."

Hàn Diệc lắng nghe rất cẩn thận.


Có lẽ ngoại trừ thời gian hóng gió, thì chỉ có những lúc học tập thì cậu mới thật sự cảm thấy thoải mái. Cậu rất hưởng thụ khoảng thời gian này, dường như chỉ có lúc này cậu mới được là chính mình, chứ không phải một món đồ chơi banh rộng hai chơi để người khác tùy ý chơi đùa.

Trần Minh mở cửa ký túc xá với một hộp quà màu hồng trên tay, mỉm cười đi đến bên Hàn Diệc và véo đôi má tròn trịa của cậu.

"Vừa rồi em lén lút nhìn tôi đúng không?" Hắn mỉm cười xấu xa, đặt hộp quà sang một bên rồi cởi chiếc áo bóng rổ thấm đẫm mồ hôi để lộ ra thân hình cao to.

"Cái gì đấy?" Trần Túc thản nhiên liếc mắt nhìn một cái.

"À, hình như là một loại bánh dâu tây nào đó, đúng lúc bạn học nhỏ của chúng ta thích ăn nên em mang về."

Trần Minh vươn tay đè Hàn Diệc lên bàn, "Để tôi xem hôm nay bạn học nhỏ học được bao nhiêu?"

Hàn Diệc mím môi né tránh sự gần gũi của người đàn ông rồi nhỏ giọng nói: "Có mùi hôi..."

Trần Minh tức giận đến nỗi bật cười một tiếng, cắn vành tai cậu, đổi lấy người phía dưới nhẹ giọng ngâm nga.

"Em còn biết ghét bỏ tôi?" Nói xong hắn buông cậu ra, xoay người bước vào phòng tắm.

Trần Túc nhìn hộp bánh được đóng gói cầu kỳ, xoa mái tóc xù của Hàn Diệc, "Muốn ăn không?"

Hàn Diệc ngơ ngác nhìn hộp bánh xinh đẹp, mùi thơm của kem len lỏi qua chiếc hộp cho cậu biết chiếc bánh này ngọt ngào đến mức nào.

Nhưng cậu lại không có cảm giác thèm ăn.

Sau khi Trần Minh biết chuyện cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại, rồi ném chiếc bánh vào thùng rác, "Em không muốn ăn thì thôi, hôm khác tôi mua ở chỗ tiệm bánh em thường ăn."

Sau đó, hắn ôm Hàn Diệc nằm xuống ngủ.

Gần đây Trần Túc bận viết luận văn tốt nghiệp và cần báo cáo kết quả thí nghiệm nên thường xuyên ở lại phòng thí nghiệm rất muộn, Trần Minh vừa về thì y sẽ lập tức rời đi.

Hàn Diệc nằm nghiêng trên giường, vẫn cố mặc cả với Trần Minh, "Tôi muốn đọc sách một lúc."

"Không cho!" Trần Minh lạnh lùng từ chối, "Bây giờ em mau đi ngủ đi."

Hàn Diệc mím môi, còn trằn trọc nói: "Tôi không ngủ được."

Trần Minh nhéo mặt cậu, tay còn lại luồn qua cổ áo hơi mở ra nắm lấy bầu ngực căng phồng, cười nguy hiểm nói: "Ngủ không được thì để tôi mút hai cái..."

Mặt Hàn Diệc đỏ bừng, điên cuồng vặn người tránh đi bàn tay hư hỏng của Trần Minh, "Không... Anh, đừng nhéo..."

Trần Minh hừ lạnh một tiếng, "Không muốn liếm dương v*t của tôi thì ngoan ngoãn ngủ đi."


Hàn Diệc không còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng nhắm mắt lại. Bộ não cậu là một mớ hỗn độn chứa đầy những hình ảnh vụn vỡ, khi thì đầu v* sưng đỏ có quầng vú đã nở to, khi thì đỏ mặt nằm trong phòng tắm giải tỏa dục vọng.

Trong một khoảnh khắc lại là những cánh hoa bay trong gió trên sân thể dục ồn ào, ngay lập tức lại biến thành hộp bánh của cô gái xinh xắn với khuôn mặt ửng hồng.

'Cô ấy đã theo đuổi Trần Minh gần một học kỳ...'

Hàn Diệc chậm rãi mở mắt ra trong bóng tối, hình ảnh trong đầu cậu chợt đóng băng lại ở một khung cảnh đầy mờ ám và ngượng ngùng.

Cậu thẫn thờ nhìn lên mái nhà tối tăm, rồi chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Khuôn mặt điển trai nam tính trong bóng tối với những đường nét sắc sảo. Vẻ ngoài tùy hứng phô trương khác hẳn với Trần Túc.

"Anh sẽ cưới cô ấy sao?"

Trong bóng tối, một âm thanh đột ngột cắt ngang sự yên bình của căn phòng như một con dao.

Trần Minh đột nhiên mở mắt ra, cau mày nhìn cậu, "Em nói gì vậy?"

Cái gì mà kết hôn với không kết hôn?

Hàn Diệc nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói bình tĩnh mà kiên định: "Cô gái đó, anh sẽ cưới cô ấy sao?"

Trần Minh ngồi dậy, khó tin nhìn chằm chằm vào Hàn Dịch, "Em nói bậy bạ gì vậy? Kết hôn với cô gái nào chứ?"

Hàn Diệc yên lặng không trả lời, nửa khuôn mặt bị bóng tối bao phủ khó có thể nhìn rõ biểu cảm.

Trần Minh suy nghĩ một lúc rồi híp mắt nói: "Em nói cô gái tặng bánh cho tôi hôm nay?"

Bên kia khẽ ậm ừ.

Trần Minh không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên bật cười một tiếng, nhéo cằm Hàn Diệc lắc lắc, "Sao nào? Bạn học nhỏ ghen à?"

Hắn tiến lại gần Hàn Diệc rồi ghé sát vào tai cậu, giọng nói trầm khàn vang lên: "Yên tâm đi, tôi sẽ không kết hôn với người khác, hiện tại tôi chỉ muốn *** em thôi."

Hàn Diệc cảm thấy có chút khó chịu vì đứa bé trong bụng đột nhiên chuyển động, cậu khó nhọc đỡ bụng ngồi dậy dựa vào đầu giường thở hổn hển.

"Vậy anh sẽ kết hôn với ai?"

Trần Minh nhướng mày, thong dong nằm ở trên giường, "Sau này rồi nói."

Hắn hình như không muốn nói ra, lông mày khẽ nhíu rồi trả lời qua loa vài câu, đang định ôm cậu tiếp tục nằm xuống ngủ. Hàn Diệc cúi đầu nhìn cái bụng đang co bóp của mình, đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang.

Thế nên vào một ngày nào đó hắn cũng sẽ lập gia đình, có một người vợ xinh đẹp và có một đứa con bình thường khỏe mạnh. Còn cậu thì sao?

Tại sao cậu lại bị giam cầm ở đây sinh con cho họ? Bọn họ chỉ cần che giấu chuyện này vẫn có thể tiếp tục cuộc sống bình thường, nhưng cậu lại giống như một con chuột trốn chui trốn lủi trong bóng tối, âm thầm chịu đựng mọi đau khổ của cuộc sống.

Nếu đứa trẻ này cũng được sinh ra với thân phận là một người song tính, liệu nó có bị ném vào một xó xỉnh nào đó để rồi phải đón nhận một số phận vốn dĩ không phải của mình?

Dây thần kinh mong manh trong đầu cậu như bị đứt, máu dồn lên não khiến cậu choáng váng. Cậu dùng sức nắm lấy cánh tay của Trần Minh mạnh đến nỗi những đường gân trên mu bàn tay nổi lên, khiến hắn cau mày.


"Em làm sao vậy, tối rồi mà không ngủ..."

"Anh, một ngày nào đó anh sẽ kết hôn." Ánh mắt Hàn Diệc nhìn Trần Minh có gì khiến người ta vô cớ cảm thấy rợn người.

Hắn cụp mắt xuống, đột nhiên có chút cáu kỉnh hất tay Hàn Diệc ra, không kiên nhẫn nói: "Gì vậy, em lại muốn làm gì nữa đây?"

Hàn Diệc giống như kẻ sắp chết đuối đột nhiên vớ được khúc gỗ trôi, hoảng hốt lao về phía Trần Minh mà không thèm để ý đến cái bụng to tướng của mình. Cậu ôm lấy hắn rồi ngước lên nhìn, ánh mắt trông giống đau đớn lại giống như điên cuồng.

"Xem đi, một ngày nào đó anh sẽ kết hôn rồi có một đứa con khỏe mạnh..."

"Vậy tại sao anh không thể để tôi đi?"

"Tôi không có gì cả, tôi chỉ muốn sống một mình thôi, tại sao tôi không thể buông tha cho tôi?"

Chỉ cần các người muốn thì sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới bất cứ lúc nào, đối với các người mà nói trải nghiệm này chỉ là một trò chơi. Còn tôi, tôi phải lê cái thân tàn tạ tiếp tục kéo dài hơi tàn.

Các người đi sống cuộc đời của mình đi, sao không thể để tôi đi!!

Trần Minh vô cùng tức giận đè Hàn Diệc xuống giường không cho cậu cử động, "Em điên rồi hả, bụng lớn thế này còn muốn gây sự?"

Hàn Diệc giãy giụa, lần đầu tiên sau khi mang thai cậu bùng phát sức lực một cách đáng kinh ngạc, các tĩnh mạch ở cổ của cậu đều nổi lên gân xanh.

"Buông ra! Buông tôi ra!" Mắt cậu đỏ hoe, cậu liều mạng muốn hất người đàn ông ra khỏi người mình, đá loạn xạ vào người hắn.

Trần Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận, hận đến nghiến răng muốn tát Hàn Diệc một cái cho cậu bình tĩnh lại nhưng hắn giơ tay lên rồi lại giận dữ buông xuống. Hắn nghiến răng cảnh cáo: "Tôi khuyên em nên dừng lại, nếu không tôi sẽ trói em lại."

Hàn Diệc không nghe nổi bất một chữ nào, trong đầu tràn ngập khung cảnh hạnh phúc của người khác khiến cảm xúc trong lồng ngực cậu chua xót đến mức sắp nổ tung và chỉ muốn gào hét lên thật to.

Cậu dùng sức đánh Trần Minh, rất nhiều lần đều đánh trúng cằm của hắn. Trần Minh vẫn cố nén cơn giận nên chỉ biết thầm chửi thề trong lòng, hắn thực sự không biết phải làm gì với một người đang mang thai như Hàn Diệc.

Vẫn là Trần Túc cao tay, lần nào cũng trị được cậu thành ngoan ngoãn nghe lời.

Trần Minh tức giận đến mức nhảy xuống giường, rút ​​thắt lưng ra định trói cậu lại trước. Nhưng Hàn Diệc lại loạng choạng đi theo xuống giường, hai mắt đỏ hoe, trong tầm mắt chỉ có bóng dáng làm cậu căm ghét kia.

Các người mới là thủ phạm, nhưng sao chỉ có mình tôi phải chịu đau khổ!

Không cam lòng, không chịu thua.

Hàn Diệc như biến thành một người hừng hực sức đấu tranh, trong mắt chỉ còn sự thù địch. Cậu lao về phía hắn một cách oán hận...

Ký túc xá ngay lập tức tràn ngập tiếng gầm gừ cực kỳ tức giận của người đàn ông, tiếng chửi thề và những tiếng rên rỉ đau đớn.

Ngọn đèn bật sáng phơi bày khung cảnh lộn xộn trong ký túc xá.

Đôi mắt của Trần Minh đột nhiên mở to, khuôn mặt hắn xanh mét.

Hàn Diệc ngã xuống đất, một vũng đỏ tươi chói mắt tuôn ra từ người cậu. Cậu nằm đó với khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, môi cắn chặt trong khi vẻ mặt đau đớn xen lẫn tuyệt vọng.

"Hết, hết rồi."

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận