Chiếm Đoạt
"Đoàn cô nương thích nơi này chứ?"
Lúc này Đoàn Tiêu Mộng mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ bẩn thỉu của bản thân.
"Nơi này quá tốt với dân nữ.
Phu nhân sửa soạn thật xinh đẹp, người định đi đâu sao?" Nàng ta bỏ qua mọi phép tắc, bày ra dáng vẻ muội muội đáng yêu nắm lấy tay nàng.
Nàng khéo léo gỡ bàn tay bị nắm chặt đang lắc qua lắc lại ra.
Nàng cười nhẹ nói:
"Đây là bộ dáng thường ngày mà Tướng quân Phu nhân phải có.
Lúc nãy là lỗi của ta bận bịu với giấy tờ mà không kịp sửa sang để gặp phu quân"
Cơ mặt Đoàn Tiêu Mộng cứng lại thấy rõ.
Nàng ta chắc phải sốc lắm.
Nàng ta còn chưa hình dung ra sự lớn mạnh của Bạch gia và vị thế của Bạch Tĩnh Hương.
"Ta đến là để nói lời cảm ơn với Đoàn cô nương đã chăm sóc, bên cạnh Tướng quân ngoài biên cương.
Ta ở phủ quản lí trong ngoài biết tin cũng an tâm phần nào"
"Phu nhân quá lời rồi, dân nữ chẳng qua là biết chút y thuật thôi" Nàng ta vui vẻ đáp lời.
Thâm tâm Đoàn Tiêu Mộng cho rằng nàng không phải là người ghê gớm, chỉ là một phu nhân xinh đẹp yếu ớt.
Mà không biết rằng mình đang bị đám hạ nhân cười nhạo.
Lời cảm ơn của Bạch Tĩnh Hương thực chất là lời cảnh cáo: tuy Bạch Tĩnh Hương ở phủ nhưng vẫn biết tường tận chuyện của bọn họ nên hãy an phận mà sống.
Đến một hạ nhân trong phủ cũng nhận ra chỉ riêng Đoàn Tiêu Mộng là ngây thơ nghĩ đó là lời nói mình thường.
Nàng nói qua loa thêm mấy câu né tránh sự lôi kéo của Đoàn Tiêu Mộng rồi rời đi.
"Tố Tố chuẩn bị xe ngựa" Nàng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:"Tới Vân An phường"
Vân An phường là tiệm trang sức nổi tiếng kinh thành do nàng tự lập nên bằng của hồi môn.
Ngoài ra nàng còn có thêm trà quán và vài khách điếm hoạt động dưới tên Bạch Tĩnh Hương.
May thay việc kinh doanh khá suôn sẻ, cuộc sống nàng ở phủ Tướng quân cho dù bị ghét bỏ vẫn có thể sống tốt.
Xe ngựa vừa dừng trước cửa, chưởng quỹ đã vội vàng chạy ra nghênh đón.
"Hoan nghênh phu nhân.
Lâu rồi không thấy phu nhân ghé thăm Vân An phường, thần cứ ngỡ phu nhân quên lão già này rồi chứ"
"Ha ha, lão Đường thật khéo đùa.
Ta tới là xem Vân An phường thế nào sẵn tiện..."
Lão Đường cười khà khà dẫn nàng vào bên trong.
Lão biết nàng cần gì.
Tướng quân Phu nhân nổi tiếng yêu thích trang sức bằng ngọc thạch, huống hồ lão vừa thu mua được chiếc trâm ngọc loại băng chủng quý hiếm.
"Đây là loại băng chủng tự nhiên.
Ngoài màu lục ra còn xen lẫn dải màu tím kì lạ.
Ta khó khăn lắm mới mua được nó đó phu nhân"
Bạch Tĩnh Hương ngắm nghía một hồi.
Thực sự rất đẹp và lạ mắt.
Ánh mắt nàng sáng lên, thứ này nàng phải có.
"Lão Đường thật tốt.
Độ trong suốt lẫn độ tinh khiết đều hoàn hảo.
Lão mua nó với giá thế nào?"
"Thưa phu nhân, là 5000 lạng vàng"
Thật là cái giá trên trời cho chiếc trâm ngọc.
Nhưng không sao.
Vì nó xứng đáng với cái giá như vậy.
Nàng hài lòng cất cây trâm vào hộp gỗ cẩn thận rồi rời đi.
Không quên để lại cho lão Đường hai chữ.
"Tăng lương"
Lão Đường mắt sáng như sao vui mừng quỳ gối dập đầu cảm tạ.
"Đa tạ phu nhân.
Được làm việc cho phu nhân là phúc khí của lão"
Vậy là nàng đã sở hữu thêm một món có dải tím đặc biệt.
Hôm nay không hẳn là quá tệ.
Tất cả mệt mỏi coi như đã rũ bỏ đi hết.
Nàng trở về phủ với vẻ mặt tươi tắn khiến hạ nhân cũng bất ngờ.
Vì mấy ngày gần đây nàng chỉ nhốt mình trong thư phòng giải quyết giấy tờ, cả ngày ủ rũ đến cơm cũng lười ăn.
Họ đều thấy vui thay nàng.
Hạ Vũ thì lại hơi khác.
Nàng ta nói bằng giọng hơi lo lắng.
"Tướng quân đã dẫn nữ tử kia dạo phố rồi phu nhân.
Phải làm sao đây? Bá quan trong triều sẽ chỉ trỏ vào phủ Tướng quân mất"
Nàng xoa xoa thái dương.
Cơ Đình Quân đây là trách ta chưa đủ mệt sao? Nếu chuyện hắn dắt nữ tử lạ về đồn xa sẽ khiến quan lại khác đem ra châm chọc.
Như vậy phủ Tướng quân đứng vững, Cơ gia lẫn Bạch gia đều bị liên lụy.
"Bình tĩnh nào Hạ Vũ.
Nếu Tướng quân về thì gọi chàng ấy tới gặp ta tại thư phòng"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...