Chiếm Đoạt


Cơ Đình Quân bị nàng bỏ quên nằm trên đất khẽ rên lên nàng mới để ý tới.

Vậy mà quên mất hắn còn ở đây.

Nàng ló đầu ra ngoài gọi hai tên lính đang đi trực đêm kia.
“Các ngươi mau đỡ Tướng quân về phòng, uống say tới mức đi nhầm chỗ.

Tân nương chắc buồn lắm đấy”
Hai tên lính nhận lệnh chật vật khiêng Cơ Đình Quân đi.

Vậy là tống đi được mớ phiền phức.
Chợt bên ngoài sân có tiếng ồn ào, Cơ Đình Quân vơi bớt hơi men hất hai tên lính ra xa.

Hắn chao đảo lao tới Bạch Tĩnh Hương ghì chặt nàng xuống.

Hơi rượu ấm nóng từ miệng hắn phả vào mặt nàng.
“Nồng quá”
Nét mặt hắn vặn vẹo đến khó coi, vai nàng bị hắn bóp truyền đến cơn đau kịch liệt.
“Nàng chê ta?”

“Mau cản Tướng quân lại”
Nàng cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn nhưng chỉ là châu chấu đá voi.

Hai tên lính kia cũng không xê dịch được hắn.

Bây giờ nàng nhận ra hắn hoàn toàn điên rồi.
“Ta không tin nàng rời đi, nàng chắc chắn không dám”
Bạch Tĩnh Hương gào lên ầm ĩ để đánh động đến người trong phủ tới giúp.

Tất nhiên người chạy đến không ít, dẫn đầu là Đoàn Tiêu Mộng trong bộ hỉ phục.

Ghen tuông, phẫn uất, thất vọng, tham lam,…Mọi cảm xúc đều thể hiện hết trên gương mặt nàng ta.
Nàng nhân lúc Đoàn Tiêu Mộng đang hùng hổ đem người xông vào nói nhỏ với hắn:
“Cơ Đình Quân a Cơ Đình Quân.

Dâm phụ của ngươi ta có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, dễ dàng như nghịch một con kiến.

Ngươi thì sao? Gian phu của ta ngươi còn không biết, mà biết rồi thì ngươi cũng không động nổi”
Hắn triệt để bị nàng chọc điên lên.

Hắn như một con ngựa lên cơn, từng hơi thở hắn nặng nề hận không thể bóp nát cơ thể mềm mại của nàng.

Mắt hắn long sòng sọc, sợi gân trên trán cộm lên thập phần đáng sợ.

Đoàn Tiêu Mộng dẫn người tới lập tức lôi hắn ra khỏi người nàng.

Hắn phát tiết lên đám người đó gây ầm ĩ cả phủ, thậm chí Thái phu nhân đích thân đến xử lí.
Bạch Tĩnh Hương ngồi trên đất cố nặng ra vài giọt nước mắt nom thật đáng thương.

Tố Tố chạy tới ôm lấy cơ thể đau nhức, tím bầm của nàng, được đà nàng nằm gọn trong vòng tay Tố Tố trông yếu ớt vô cùng.
Đoàn Tiêu Mộng ỷ mình đã gả vào phủ lệnh cho hạ nhân ngăn cản Cơ Đình Quân đồng thời la ó um sùm.
“Mau kéo Tướng quân ra khỏi người nàng ta.

Tiện tì mau phụ một tay còn dám đứng nhìn”
Ả dùng chân đá một nha hoàn bên cạnh, chưa gì đã tự xem mình là nữ chủ nhân, vô pháp vô thiên.


Ả gấp đến nỗi không để ý Thái phu nhân đã tới, cứ vừa hối vừa mắng người làm.

Đến lúc bà lão chịu không nổi nữa gõ mạnh cây gậy xuống đất ả mới giật mình thu liễm lại.

Bây giờ ả mới biết sợ là gì.

Bà lão nhìn đám hỗn độn đánh gia một lượt rồi bắt đầu hỏi:
“Lễ thành hôn lớn hơn thiếp thất khác không có nghĩa ngang hàng chính thê”
Đoàn Tiêu Mộng biết bà lão đang trách mắng mình liền nước mắt hai hàng quỳ sụp xuống kể khổ.
“Thưa Thái phu nhân, hôm nay là đại hỉ của con và chàng vậy mà đêm tân hôn lại bỏ con trong phòng một mình tới tìm nữ nhân khác.

Mong người làm chủ…”
Thái phu nhân hừ lạnh.
“Xem lại ngươi là thứ bần nông gì.

Nữ nhân khác ư? Trên giấy tờ Hương Hương vẫn còn là chính thê, hắn tới phòng chính thê thì có gì sai.

Thứ ngu xuẩn nhà ngươi làm thiếp mà còn dám kể khổ với ta?”
Bà nện cây gậy xuống sàn kêu tiễng rõ to, bà quét mắt nhìn Cơ Đình Quân mặt đỏ như con gà tây bị năm, sáu người nằm đè lên.

Bà dí cây gậy vào người hắn mà ngoáy ngoáy.
“Còn tên nghịch tử này, đêm hôm không để ta ngủ mà làm ầm ĩ thế này”
Rồi bà quay bà an ủi Bạch Tĩnh Hương.
“Mau tìm thầy lang đến xem có Hương Hương, con thế này ta xót lắm.


Dù gì con với nó cũng từng có một đoạn tình nghĩa phu thê, nó còn bị con ma rượu điều khiển, hôm nay con chịu ủy khuất một chút nhé”
Bà thấy nàng vẫn khóc lóc thương tâm đành nói thêm:
“Thiếp của nó đang mang thai không tiện chăm sóc nó, hay là con nán ở đây thêm đợi ả sinh con xong liền đuổi ả đi”
Chà Thái phu nhân vẫn muốn Bạch gia chống lưng cho lắm, bà sống sung sướng bằng tiền Bạch gia quen rồi, mất đi thì khó.

Bà cũng không thích người thiếp hèn mọn ngu ngốc của Cơ Đình Quân, định bụng tìm cho hắn người có xuất thân tốt một chút nhưng hắn một mực muốn Đoàn Tiêu Mộng.

Bây giờ chuyện này thành trò cười cjo thiện hạ, tiếng xấu đồn xa, sủng thiếp lạnh nhạt với thê tử, mấy cô nương gia cảnh tốt không ai muốn gả cho hắn nữa.

Đâm ra Thái phu nhân buồn bực.
Bạch Tĩnh Hương khóc đến lê hoa đái vũ, hốc mắt đỏ hoe nóng bừng lên.
“Thử tình ứng thị trường tương thủ, nhĩ nhược vô tâm ngã tiện lưu”
*Tình này muốn cùng người gìn giữ, người đã vô tình thì ta cũng đành buông
Thấy không lay chuyển được nàng bà đành thở dài cho giải tán đám hỗn loạn này.

Riêng Đoàn Tiêu Mộng bị phạt xem lại nữ tắc, Cơ Đình Quân bị cấm túc trong từ đường xem lại bản thân.

Nhưng Thái phu nhân buông tha cho nàng dễ vậy sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận