Chiếm Đoạt
Bạch Tĩnh Hương đắc ý nhét xấp hưu thư vào tay áo rời khỏi thư phòng.
Bên ngoài tràn ngập tiếng gọi của Đoàn Tiêu Mộng, ả ôm lấy gương mặt sưng vù lên trông thật thảm thương.
Ả vừa nhìn thấy nàng thì khựng người lại, trong mắt hiện lên tia phẫn uất.
"Tỷ tỷ có thấy Quân ca ca ở đâu không?"
Tố Tố đứng canh cửa xông tới đẩy Đoàn Tiêu Mộng ngã lăn ra đất.
Mông đập mạnh xuống nền gạch cứng cáp, lạnh lẽo thêm động tới vết sưng trên mặt khiến ả đau đớn hét toáng lên.
Nhưng làm sao đây, tình lang của ả - Cơ Đình Quân đang mềm nhũn trong thư phòng kia.
Không một ai dám giúp Đoàn Tiêu Mộng, dù chỉ là ánh mắt thương xót người ta cũng không muốn trao cho ả.
"Tiện tì hỗn xược.
Trước mặt phu nhân không chịu thỉnh an, to gan gọi tên thân thiết của Tướng quân"
Đoàn Tiêu Mộng sợ hãi nằm rụt người dưới đất.
Ả chỉ phát ra âm thanh ú ớ vô nghĩa, giương đôi mắt đầm nước nhìn nàng.
Đúng.
Đương là phu nhân Tướng quân đồng thời là dòng đích nữ Bạch gia, một nữ tử không danh không phận như ả nàng xử lí dễ như trở bàn tay.
Nhưng nàng lựa chọn mặc kệ để bòn rút sạch sẽ tài nguyên của Cơ gia.
Bây giờ Cơ gia không còn giá trị nữa, nàng cũng không cần nhẫn nhịn.
"A.
Vui quá nhỉ? Ngươi sắp được cưới vào phủ rồi thì phải vui vẻ chứ.
Chắc phải làm chính thê cơ đấy vì ta mới hưu phu mà"
Bạch Tĩnh Hương tiến sát mặt Đoàn Tiêu Mộng nở nụ cười trào phúng.
Tố Tố kéo ả ta lên ép ả đứng đối mặt với Bạch Tĩnh Hương.
"Ồ suýt thì quên mất.
Cái vòng bạc đó là do ta cố ý sắp xếp đấy.
Đừng nghĩ phu nhân nào cũng hiền dịu"
Nói rồi nàng bỏ đi, Tố Tố cũng buông tay thả ả ra.
Ả bị dọa đến mềm cả chân.
Tuy sợ hãi nhưng thâm tâm ả như muốn nở hoa.
Vậy là ả sắp trở thành Tướng quân phu nhân danh giá, không còn là nữ tử quê mùa ở vùng nông thôn nữa.
Ả ngồi trên nền gạch ánh mắt đầy ắp tham vọng, miệng cười hề hề không nhỏ cũng không lớn sợ Bạch Tĩnh Hương nghe thấy.
Bộ dạng nhếch nhác điên khùng đó khiến hạ nhân phải ngoái nhìn bàn tán.
Tố Tố theo Bạch Tĩnh Hương về Bách Hoa viện, đốt lên hương trầm thân thuộc nàng thở dài như trút được gánh nặng.
"Phu nhân vậy là hưu phu rồi sao?"
"Ừm.
Từ nay cứ gọi ta là tiểu thư.
Chuẩn bị thôi Tố Tố, thu dọn tới Hoàng cung.
À nhớ gọi thêm Hạ Vũ nữa"
Lần này vào cung dạy lễ nghi chi bang cho Như Nhạc có vẻ lành ít dữ nhiều.
Hoàng hậu mới khỏi bệnh ra uy tại yến tiệc, Thái phi lại có thái độ mơ hồ với nàng hơn nữa người được sủng ái nhất, Dung Quý phi - Tô Quỳnh Dao ngang tàn bạo ngược tung hoành khắp hậu cung.
Nhất định phải bình tĩnh đề phòng tất thảy.
Nếu để lộ chuyện qua lại lén lút với Hoàng đế coi như toang.
Ngồi trên xe ngựa nàng vừa háo hức vừa lo sợ.
Nàng chưa từng tiếp xúc với vị Quý phi kia, nếu chỉ nghe lời đồn đoán thì không thể xác định được nàng ta thế nào.
Tai mắt trong cung bây giờ đầy rẫy, còn khá nguy hiểm, tạm thời hạn chế gặp riêng Hoàng đế lại.
Hoài Tổng quản thân hình béo mập tay cầm phất tử đã đứng chờ sẵn.
Ông nhìn thấy nàng liền cung kính hành lễ dẫn nàng tới Xuân Hòa Điện.
"Hoài Tổng quản, vào cung rồi chẳng phải ta nên diện kiến bệ hạ một lần sao? Dù sao ta cũng tới dạy lễ nghi chi bang cho Công chúa cần bàn bạc một chút về phạm vi học tập.
Hơn nữa còn có chuyện về phu quân của ta"
Hạ Vũ cười nói dúi cho ông một túi bạc.
"Tiểu thư nhà ta có ít thành ý, mong Tổng quản chiếu cố"
Ông ta khựng một chút liền hiểu ý, khóe môi kéo tới mang tai đổi hướng dẫn bọn họ đến Dưỡng Tâm Điện.
"Hoàng thượng, Cơ phu nhân muốn diện kiến"
Trong phòng truyền ra thanh âm lười biếng.
Nghe được giọng nói quen thuộc nàng tự nhiên hồi hộp đến lạ.
Cánh cửa mở ra.
Nam nhân của nàng đang ở đó, ngay trước mặt.
Nhớ nhung bao ngày chỉ có thế giấu kín trong lòng.
Giả vờ như xa cách, tôn kính.
"Thần xin thỉnh an bệ hạ.
Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Mày hắn cau lại.
"Miễn lễ"
Hoài Tổng quản lùi dần ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Ông ta có thể biết gì đó chăng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...