Chiếm Đoạt


Bỗng Thủy Tiên nhận ra gì đó liền thì thầm vào tai Hoàng hậu.

Có được cái gật đầu đồng ý của chủ tử, nàng ta giật lấy chiếc vòng bạc trên tay Đoàn Tiêu Mộng.
"To gan.

Tiện dân dám trộm đồ của Tướng quân phu nhân, huống hồ còn là quà tặng của nương nương cho hài tử đã mất của nàng"
Đoàn Tiêu Mộng lập tức cả kinh, ả đâu biết cái vòng bạc đó lại có lại lịch như thế.

Vốn dĩ ả sợ mang đến đây sẽ bị Bạch Tĩnh Hương nhìn thấy nhưng ả nghĩ bất quá chỉ là cái vòng bạc tầm thường, có khi Bạch Tĩnh Hương đã quên mất nó rồi.
Bạch Tĩnh Hương che miệng giả vờ kinh hãi tột độ, lần này thì đúng với kế hoạch vạch sẵn nàng không cần ra mặt nữa.
"Hoàng hậu xin khai ân"
Chính là Cơ Đình Quân.

Hắn đang cứu tiểu mỹ nhân của hắn.
"Đây là lỗi của thần đã quản giáo thê thiếp không nghiêm, để nàng lén bám theo tới đây làm loạn.

Nương nương phạt cũng đã phạt, nếu còn gì xin cứ trách tội thần quan"
"Chàng..."
Đoàn Tiêu Mộng thốt ra một tiếng oan ức đã bị nha hoàn kéo đi.
Ai cũng biết lời đồn hắn sủng ái Đoàn Tiêu Mộng, chuyện hắn bảo vệ ả lộ liễu như hôm nay lại khiến họ càng chắc chắn hơn.
"Cơ Tướng quân có biết đây là phạm thượng?"
Hắn vẫn cúi người hành lễ, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.

"Nể tình Tướng quân lập công lớn, hôm nay còn là sinh thần Công chúa.

Ta chỉ phạt nửa năm bổng lộc"
"Tạ ơn Hoàng hậu khai ân"
Toàn bộ Ngự Hoa Viên hành lễ tiễn Hoàng hậu.

Chờ nàng ta khuất mắt bọn họ mới lén thở phào.

Riêng Bạch Tĩnh Hương lòng vẫn nặng nề mặt đối mặt với Cơ Đình Quân.
Hắn đưa tay về phía nàng tỏ ra ân cần.
"Tới giờ rồi, vào trong thôi phu nhân của ta"
Nàng kìm nén sự chán ghét khoác tay hắn.
"Vâng, phu quân"
Nàng thành công để lại cho các nữ nhân trong Ngự Hoa Viên một hình tượng người vợ hiền lành thương chồng, nhìn thấy chồng bao che tiểu thiếp mà không oán thán nửa lời.
Trong đại điện, yến tiệc mới bắt đầu, vũ nữ uyển chuyển ca múa mua vui cho người, mấy ông quan nịnh hót lẫn nhau đến nỗi mũi nở ra mấy phân.

Trái với không khí vui vẻ, phóng túng kia, nàng cùng Cơ Đình Quân đấu khẩu với nhau, song vẫn duy trì trạng thái hòa thuận ra ngoài.
"Sắc đảm bao thiên"
*Sắc đảm bao thiên: háo sắc đến liều mạng
"Nàng mắng ta? Nên nhớ ta là phu quân của nàng"
"Bây giờ Tướng quân mới nhớ sao? Bao che tiện thiếp trước mắt bao nhiêu người, thậm chí cầu tình cho ả, chàng nghĩ ta là gì?"
Mặt Cơ Đình Quân tối lại, tay cầm ly rượu run lên, cơ hồ sắp nứt ra.
"Nữ nhân tam tòng tứ đức, phu xướng phụ tùy.


Trước giờ là ta tôn trọng nàng, đừng có ỷ sủng mà kiêu"
Khóe môi Bạch Tĩnh Hương giật giật, cố đem lời nói mất kiểm soát nuốt ngược vào trong.
"Chúng ta...hưu đi"
Nàng nghiêm mặt nhìn hắn.

Không biết có phải đại điện quá huyên náo hay do hắn không chấp nhận được mà động tác của hắn khựng lại.
"Đừng giận dỗi nữa, chỉ là một tiểu thiếp thôi mà"
"Ta chịu đủ rồi.

Làm Tướng quân phu nhân quá mệt mỏi, ta không làm nữa.

Hưu thư ta đã viết sẵn, chỉ cần chàng đóng dấu nữa thôi"
Có vẻ hắn đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
"Chẳng phải trước giờ nàng không quan tâm sao? Lý do gì lần này lại ầm ĩ thế?"
"Vì ta mệt rồi.

Ta muốn bỏ chồng từ lâu lắm rồi"
Trong suốt mấy năm kết tóc phu thê hắn chỉ thấy nàng cứng rắn như vậy hai lần.

Một lần là sau khi mất hài tử, tiếp theo là lần này.

Hắn tin nàng sẽ hưu thật.

Nhưng hắn không muốn tin người vợ luôn đối xử hiền hòa tuy có phần kiêu ngạo luôn đáp ứng mọi mong muốn của hắn đã thay đổi.

Mấy năm nay không ở chung với nhau quá nhiều nói không có chút tình cảm thì là nói dối.

Huống hồ cũng đã có hài tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận