"Ai lại không có mắt như vậy?." Anh bực bội nói, không thèm để ý đến, tiếp tục ở trong thân thể người phụ nữ cày cấy, cô bé dưới thân càng mềm mại uyển chuyển, tiểu huyệt càng thêm ẩm ướt thông thuận, anh bắt đầu thở gấp, ra sức va chạm, khoái cảm như thủy triều dâng cuồn cuộn.
Cuối cùng anh nhất động thân, thúc sâu vào trong, đến khi quy đầu phồng lớn phóng thích ra dịch trắng, đem toàn bộ tinh dịch đều phóng thích ở trong cơ thể cô.
Ninh Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trong thân thể nóng lên, người đàn ông đem tinh dịch phóng vào trong tử cung của cô. Thân thể cô như hóa thành một vũng nước, sức lực cạn kiệt xụi lơ ở ghế ngồi. Cô nhắm lại ánh mắt, sâu trong thân thể còn đang rung động.
Đường Phong cũng không lập tức rút ra, anh chôn ở trong thân thể cô, tay bắt lấy vú cô, cầm nụ hoa đang đứng thẳng nhét vào miệng nhẹ nhàng cắn nuốt.
"Khi làm tình xong tôi chưa từng lưu luyến thân thể người phụ nữ nào, chỉ có mình em là ngoại lệ." Đường Phong nói, hút nụ hoa cô, nụ hoa màu sắc màu thật đẹp, khiến đàn ông nhìn chỉ muốn cắn.
"Được rồi, tôi muốn đi mua đồ ăn... Thời gian lâu lắm rồi." Ninh Tiểu Tiểu mở mắt, nhìn thấy người đàn ông đang liếm ngực mình với vẻ mặt tà ác, mặt cô nóng lên.
"Cô lại thử cắn tôi xem, có tin hay không tôi lại muốn cô lần nữa?" Đường Phong nhìn chằm chằm cô nói.
"Tôi không có, tôi cũng khống chế không được..." Ninh Tiểu Tiểu phản bác, hạ thể cô lại co rút lợi hại.
"Cho nên nói cô trời sinh là một tiểu yêu tinh..." Đường Phong cầm lấy nàng vú, "Quả nhiên vú của thiếu nữ xúc cảm thật tốt..."
Chuông di động lại vang lên, Đường Phong lười nhác giơ tay cầm di động, lập tức thay đổi giọng nói, khẩu khí cũng cung kính rất nhiều: "Chào dì, con xin lỗi, vừa rồi con có chút việc, chưa kịp nghe điện thoại của dì."
Nghe thấy Đường Phong thay đổi giọng điệu, Ninh Tiểu Tiểu cảnh giác đứng lên, nàng đẩy đẩy anh, muốn anh đứng lên nghe điện thoại. Đường Phong không để ý tới cô, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói dối: "Hiện tại? Dạ, không có chuyện gì, đã xong rồi. Bây giờ có thể thoải mái nói chuyện với gì." Anh vừa nói vừa thưởng thức vú của Ninh Tiểu Tiểu, cự vật cũng hoàn toàn chôn ở trong thân thể thiếu nữ.
"Dì muốn con buổi chiều đến đó? Được ạ, không thành vấn đề, ừ ừ, dạ." Đường Phong cúp điện thoại. Ninh Tiểu Tiểu đẩy anh ra, có chút xấu hổ lau qua thân thể của chính mình. Đường Phong luôn luôn nhìn chăm chú cô.
Ninh Tiểu Tiểu mặc xong quần áo, mới hỏi: "Mẹ tôi tìm anh có chuyện gì?"
"Không biết." Đường Phong nhún vai, "Có lẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là nhớ tôi thôi."
Ninh Tiểu Tiểu trợn trừng mắt. Đường Phong nở nụ cười hừ một tiếng: "Cô không tin. Dì ba ngày không thấy thì nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi. Cô một tháng không trở về nhà, dì cũng không quan tâm tới nhỉ.”
Ninh Tâm Như đã hoàn toàn coi Đường Phong là người một nhà, thậm chí so với người con gái ruột là cô cũng không bằng. Điểm ấy, Ninh Tiểu Tiểu không thể không thừa nhận.
Buổi chiều Đường Phong bớt chút thời gian đi đến nhà Ninh Tâm Như, Đường Phong vừa vào cửa, Ninh Tâm Như liền thần thần bí bí gọi hắn vào buồng trong. Đường Phong vừa ngồi xuống, Ninh Tâm Như đã nói: "Tiểu Đường, chuyện của con cùng Tiểu Tiểu con có tính toán gì không?"
Đường Phong nhất thời không đoán được ý tứ của Ninh Tâm Như, nói: “Tất cả đều nghe theo dì."
Ninh Tâm Như vừa lòng cười cười: "Con cũng không còn nhỏ tuổi, tuy rằng Tiểu Tiểu còn nhỏ, nhưng mà cũng không có gì, nam đại nữ tiểu, có thể thấy hai đứa thật xứng đôi. Hai đứa sớm thành đôi, Tiểu Tiểu có nơi có chốn ta được yên tâm."
Đường Phong giả bộ giật mình: "Ý dì là muốn chúng con kết hôn?"
"Thế nào, ngươi không đồng ý? Tiểu Tiểu đã là người của người nha." Ninh Tâm Như nói.
Đường Phong vội vàng xua tay: "Con không có ý đó, con cao hứng còn không kịp đâu."
"Cha mẹ con bên đó có đồng ý hay không để Tiểu Tiểu làm con dâu?" Ninh Tâm Như thử hỏi.
"Trong nhà con là con trai độc nhất, hơn nữa từ nhỏ đều tự làm chủ, bọn họ đều nghe con."
"Vậy là tốt rồi, có thời gian đem ông thông gia bà thông gia hẹn ra, hai bên gặp mặt, thương lượng chuyện hôn sự."
"Được." Đường Phong lập tức nhận lời.
Tần gia, ăn xong cơm chiều, nói chút chuyện, mọi người đều tự trở về phòng. Tần Chí Xuyên nháy mắt với Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu hiểu rõ ý của anh là để cô dỗ Lý Dục ngủ rồi lập tức ra ngoài.
Ninh Tiểu Tiểu lấy quyển《 tiểu vương tử 》 đọc cho Lý Dục nghe, tiếng của nghe thật êm tai, giọng điệu từ từ uyển chuyển, Lý Dục chậm rãi nhắm hai mắt, nghe cô kể chuyện xưa.
Tần Chí Xuyên ở trong phòng ngủ của Đường Phong, nhìn phòng ngủ của Lý Dục trên màn hình máy tính, không bỏ qua một chi tiết nào.
"Cục cưng thật ngoan nha, lại rất bám người nữa.”Tần Chí Xuyên cười.
"Anh nên cảm thấy may mắn khi cậu ấy không bám anh." Đường Phong nham hiểm nói.
"Ừ, nên như vậy." Tần Chí Xuyên cười đến càng vui vẻ.
"Hôm nay Ninh Tâm Như gọi tôi qua đó." Đường Phong bắt chéo chân nói.
"Ừ! Không phải là mỗi ngày bà đều tìm cậu khắp nơi sao." Tần Chí Xuyên không quên giễu cợt anh.
"Nhưng mà lúc này không giống, dì muốn tôi cưới Ninh Tiểu Tiểu, ngày đã định xong, ngày cha mẹ hai bên gặp mặt cũng định rồi." Đường Phong chậm rãi nói xong, liếc mắt nhìn Tần Chí Xuyên một cái.
Quả nhiên Tần Chí Xuyên không cười nữa: "Để cậu cưới Tiểu Tiểu? Chuyện này sao được!"
"Kỳ thực cũng không có gì không được." Đường Phong cười đến sâu xa khó hiểu, "Nếu tôi không cưới cô ấy, có khả năng chúng ta se mãi ở thế hạ phong. Quan hệ của Ninh Tiểu Tiểu cùng Cung Chính anh đã biết, biết anh không thích nghe, nhưng đó là sự thật, ở trong lòng cô ấy anh chắc chắn không so được với cha nuôi. Cho nên chúng ta chỉ có thể lợi dụng Ninh Tâm Như bên này để hòa nhau một ván. Nếu tôi cưới cô ấy, tôi chính là con rể nhà họ Ninh, Ninh Tiểu Tiểu sẽ thành người của chúng ta, Cung Chính nếu muốn chạm vào nàng, chỉ sợ sẽ rất khó đi."
Tần Chí Xuyên không nói gì, mày chau lại, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
"Cậu không có khả năng cưới cô ấy, thân phận cậu còn đó, bác trai bác gái bên đó cũng sẽ không đồng ý. Lý Dục cũng vậy, cậu ấy tuy là cháu trai bên ngoại, nhưng luôn luôn được đối đãi như cháu trai trưởng, làm sao có thể để cậu ấy cưới loại con gái từng vào nơi kỹ viện như Ninh Tiểu Tiểu, truyền ra ngoài thì thanh danh Tần gia cũng bị hủy, tuy rằng anh ngoài mặt luôn là dáng vẻ bất cần đời, nhưng tôi biết trong lòng anh còn là để ý đến danh dự gia tộc, cho nên cũng chỉ có tôi, nhà chúng tôi luôn luôn là chỗ dựa của Tần gia, nếu là lời anh nói, cha mẹ tôi nhất định sẽ đáp ứng việc hôn nhân này."
"Cậu nói có chút đạo lý, nhưng còn cậu thì sao, đây chính là hôn nhân đại sự, vì tôi mà còn muốn từ bỏ?"
"Hoàn toàn không cần lo lắng cho tôi, anh biết tôi, hôn nhân đối với tôi không tính là việc lớn." Đường Phong dùng giọng điệu bất cần nói.
"Để tôi suy nghĩ lại." Tần Chí Xuyên nói. Đường Phong gật gật đầu, đem tầm mắt chuyển hướng màn hình.
Âm thanh đọc sách của Ninh Tiểu Tiểu càng ngày càng nhỏ, chậm rãi ngừng. Cô lặng lẽ thò người ra nhìn Lý Dục, xác định cậu đã ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị xuống giường.
Tay lại bị bắt được, khiến cô phát hoảng. Quay đầu nhìn thấy một đôi mắt đầy ý cười.
"Em vừa chuẩn bị chạy trốn? Lần này tôi không bị lừa, tôi tuyệt đối không ngủ trước."
"Anh giả bộ ngủ sao." Ninh Tiểu Tiểu vỗ về ngực, "Làm tôi giật cả mình." Cô hờn dỗi đầy mặt.
Lý Dục nở nụ cười: "Xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ dọa đến em. Để xin lỗi, tôi có đồ tốt cho em."
"Đồ gì tốt?" Lòng hiếu kỳ của Ninh Tiểu Tiểu nôi lên. Lý Dục thần bí cười cười, xuống giường từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hòm ôm lên giường.
"Bên trong là cái gì?" Ninh Tiểu Tiểu đem đầu nhìn qua.
Trong phòng ngủ khác, hai nam nhân không nói chuyện, nhìn chằm chằm màn hình. Hình ảnh rất đẹp, hai đứa trẻ bằng tuổi nhau, thanh xuân dào dạt, nói chuyện đều mang nét trẻ con ngây thơ. Ai nhìn đến này hình ảnh, trong lòng đều sẽ hiện lên tám chữ: Kim đồng ngọc nữ, hai nhỏ vô tư. Tuy rằng hai người đàn ông không thừa nhận trong lòng cũng có ý tưởng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...