Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Editor: TrangQA830810

Cung Đông ôm cô lên giường, kéo khóa váy sau lưng cô xuống, đem áo ngực vén đến trên xương quai xanh, anh cúi đầu ngậm lấy hai khỏa anh đào không ngừng liếm mút, Ninh TiểuTiểu một bên khóc nức nở một bên phát ra thanh âm đầy kiều mị. Cung Đông dùng sức hút, đem hai bầu ngực phấn nộn làm tới đỏ hồng ướt nhẹp, cuối cùng còn dùng răng nanh cắn cắn.

" Nha a... Đau..." Ninh Tiểu Tiểu kêu thành tiếng.

" Chỗ nào đau?" Cung Đông ngẩng đầu, khóe môi còn dính nước bọt trong suốt trông đầy tà mị. 

" Cắn đau." Ninh Tiểu Tiểu chỉ chỉ vào ngực mình.

" Đau sao? Em biết tôi đau chỗ nào không?" 

Lại là cặp mắt trào phúng. Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu. Cung Đông tiếp tục cắn nụ hoa cô.

" A..."

" Tiểu yêu tinh không chịu để tâm." Cung Đông mắng " Cầu tôi, tôi sẽ tha cho em."

" Chủ nhân, không cần cắn Nho Nhỏ, Nho Nhỏ đau quá, chủ nhân..." Ninh Tiểu Tiểu đầy ủy khuất cầu xin.


" Vậy em cắn tôi?"

" Em không dám..." Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu.

" Còn ra vẻ đơn thuần, không biết đã cắn qua bao nhiêu đàn ông, về sau em còn dám cắn người khác..." Cung Đông kéo váy cô, đem quần lót của cô kéo xuống, động thân, côn th*t thô to gắng gượng tiến vào bên trong động nhỏ.

" A ân..." Ninh Tiểu Tiểu rên rỉ, thân thể co rút, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng anh. Hai tay Cung Đông giữ eo cô, nâng mông bắt đầu luật động. Thiếu niên mười sáu, tinh lực tràn trề không chỗ phát tiết, mỗi một lần đều mãnh liệt rút ra đâm vào, cô gái nhỏ dưới thân rên rỉ liên tục, hai chân đặt bên sườn anh bị anh thao tới không ngừng đong đưa.

" Chủ... Nhân... Nha a a... Cầu... Cầu anh... Chậm một chút..." Ninh Tiểu Tiểu theo bản năng cầu xin, động tác của Cung Đông vốn thô lỗ cũng giảm xuống rất nhiều, đau đớn cùng khoái cảm nhanh chóng ập xuống người cô. Cô nắm lấy cánh tay anh đặt lên trên ngực mình, Cung Đông cũng không cự tuyệt, đem cô kéo đến bên giường, bản thân đứng ở dưới giường, hai tay xoa nắn bộ ngực mềm mại, động thân ra vào, thủy dịch theo vật nam tính đi ra, động tác của anh cũng trở lên nhẹ nhàng không ít. 

" Ừ ừ... A a..." 

Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu thừa nhận sự va chạm của thiếu niên, tiếng thân thể đụng nhau vang vọng toàn bộ phòng ngủ. Anh cởi áo ngực của cô xuống, cúi đầu ngậm lấy một bên vú, côn th*t hoàn toàn cắm bên trong tiểu huyệt, Ninh Tiểu Tiểu kẹp chặt anh, tiểu huyệt không ngừng co rút, hút lấy quy đầu. Cung Đông thầm mắng tiểu yêu tinh, liên tục ra vào mấy chục cái, rốt cục cũng xuất, anh rút dương v*t ra, đem tinh dịch phun ở trên ngực cô.

Lúc này, ở toà nhà khác, trong một gian phòng ngủ, đôi nam nữ đang quấn quít say xưa, thân thể triền miên hưởng thụ niềm vui thích cực hạn mà thể xác mang lại. Vật nam tính của Trương Nghiên liên tục thúc mạnh vào tiểu huyệt đang co rúm của bạn gái, môi lưỡi giao nhau, cảm giác kết hợp khiến anh thật sâu thoả mãn, anh yêu Văn Thanh, luôn cố gắng hết sức kéo dài tinh lực để cô được vui sướng, khiến cô kêu rên dâm mị dưới thân mình.

Rốt cục anh rút cự vật ra ngoài phóng đầy tinh dịch lên vùng lông đen rậm rạp giữa hai chân Văn Thanh, kích tình dần lui, anh ôm cơ thể trần trụi của Văn Thanh vào trong ngực, dịu dàng vỗ về phía sau lưng cô. Đầu Văn Thanh gối lên lồng ngực rộng lớn của Trương Nghiên, nhỏ giọng tâm tình.


" Anh nói xem, vì sao Tiểu Tiểu không đeo vòng cổ thị trưởng Cung mua cho? " 

" Vậy sao " Trương Nghiên từ chối nêu ý kiến, tay vẫn như cũ vuốt ve vùng lưng lồ lõa bóng loáng của cô.

" Anh cũng không có để ý "

Văn Thanh hừ nhẹ một tiếng " Đàn ông các anh ai cũng sơ ý, nếu là em, vòng cổ xinh đẹp như vậy nhất định mỗi ngày đều đeo "

" Nếu em thích anh sẽ mua cho em một cái "

Văn Thanh không tiếp lời anh, chỉ muốn nói chuyện của Tiểu Tiểu " Nho Nhỏ thật may mắn, gặp được thị trưởng Cung vừa trẻ tuổi lại anh tuấn, còn đối với em ấy rất tốt, không biết em ấy tu luyện mấy kiếp mới được hưởng phúc này, hiện tại Tiểu Tiểu có đưa ra yêu cầu gì, thị trưởng Cung khẳng định đều đáp ứng "

Trương Nghiên trầm mặc ít phút, mới lên tiếng " Cái em thấy chỉ là mặt ngoài, Tiểu Tiểu mới mười bốn tuổi, đây là tuổi đến trường, được người lớn bao bọc, ngây thơ trong sáng vui vẻ mà sống, còn hiện giờ ... đối với em ấy chưa hẳn là chuyện tốt "

Văn Thanh vẫn khăng khăng một mực " Đó là suy nghĩ của anh, Tiểu Tiểu mới không như vậy, em ấy sẽ không chịu rời khỏi thị trưởng Cung, có ai ôm được một gốc đại thụ như vậy lại buông tay chứ. Đúng rồi, Trương Nghiên, em sắp tốt nghiệp, muốn tiến vào toàn soạn báo, nhưng không có người tiến cử, căn bản không được nhận, anh có thể tìm thị trưởng Cung nói giúp em một chút? "

Trương Nghiên nhíu mày " Anh cũng suy nghĩ chuyện này rất nhiều, bất quá chỗ thị trưởng Cung anh không thể mở miệng được "


Văn Thanh nghĩ ngợi một hồi lại nói " Vậy lần sau mấy xí nghiệp hẹn gặp thị trưởng Cung ăn cơm, anh an bày một chút để bọn họ giới thiệu em với ngài ấy đi, đám người đó chẳng phải hay nịnh nọt thị trưởng Cung sao? "

Trương Nghiên nhéo nhéo hai má Văn Thanh, kéo cô vào lòng " Em lúc nào cũng mưu ma chước quỷ, bình thường bọn họ đều muốn lấy lòng anh, nhưng anh luôn từ chối, không thể vì một chút lợi ích nhỏ mà phá hỏng chuyện lớn, bất quá em là ngoại lệ, tháng sau anh sẽ sắp xếp "

Văn Thanh cao hứng hôn anh một cái, thân thể mềm mại bắt đầu cưỡi lên anh " Em phải trả ơn anh trước rồi "

" Đúng là yêu tinh " Trương Nghiên há miệng rên rỉ, Văn Thanh thành thục nhún nhảy, hạ thân phun ra nuốt vào cự vật ...

-----

Trong trường học, Cung Hạ cùng Lý Dục tán gẫu trên hành lang, Cung Hạ lên tiếng " Lý Dục, cậu có thể dạy kèm cho chị Nhỏ của mình không? Gần đây anh hai suốt ngày độc chiếm chị ấy, ngay cả thời gian đánh cờ với mình cũng không có, cậu mà ghé nhà mình, thứ bảy và chủ nhật chị Nhỏ phải nghe giảng bài, như vậy anh hai sẽ không thể mượn cớ chép bài "

Lý Dục lườm Cung Hạ một cái hỏi " Cậu thích cô bảo mẫu nhỏ đó à? "

Cung Hạ trừng mắt nhìn Lý Dục, lớn giọng nói " Chị ấy không phải bảo mẫu, là chị Nhỏ của mình, với lại người mình thích là Tương Mộng Dao "

Lý Dục cười xoà " Vậy mình từ chối, nếu đó là người cậu thích mình dạy cũng không thành vấn đề, nhưng cậu không thích người ta còn bắt mình dạy, mình chẳng hứng thú "

" Chúng ta là bạn bè đó " Cung Hạ nghiến răng nghiến lợi mắng.

Lý Dục vẫn vẻ mặt thoải mái như cũ " Nghe nói gần đây cậu và Tương Mông Dao có tiến triển? "


" Làm gì có " Cung Hạ lập tức che giấu.

Lý Dục liếc mắt nhìn Cung Hạ " Lừa ai cũng không lừa được mình, hai người nhất định có mờ ám, cậu còn thừa dịp phá hư chuyện tốt của người khác, giành phụ nữ của anh trai "

Cung Hạ nóng nảy đưa tay bụm miệng Lý Dục, Lý Dục vội vàng đẩy cậu ra, vẻ nghiêm nghị cảnh cáo, nếu dám động tay lần nữa thì đừng trách, Cung Hạ thấp giọng nói " Cái gì mà người phụ nữ của anh trai, anh hai mình vốn không thích Tương Mộng Dao, cô ấy tỏ tình bị anh trai mình cự tuyệt, cô ấy khóc mấy ngày liền, ánh mắt sưng đỏ lợi hại, khiến cho người nhìn thấy ai cũng đau lòng, mình chỉ có thể an ủi cô ấy, đúng là dạo này cô ấy đối với mình tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa xác định quan hệ, mình thật trân trọng đoạn tình cảm này, nên cậu đừng có nói bậy bạ " 

" Được, được " Lý Dục gật gật đầu " Kỳ thực cậu đâu có chỗ nào thua kém anh trai, được cậu thích là phúc khí của cô ấy "

Cung Hạ cao hứng " Khó có được cậu nói tiếng người "

Tan học, Cung Hạ nhìn thấy một bóng lưng yểu điệu, liền nhanh chân đuổi theo, gọi " Tương Mộng Dao "

Tương Mộng Dao quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Cung Hạ " Sao cậu biết tôi ở đây? "

Cung Hạ gãi gãi đầu " Mỗi ngày bạn làm gì ở đâu tôi đều biết rõ " Nói xong Cung Hạ lấy từ trong túi xách ra chai nước đưa cho Tương Mộng Dao " Nè, bạn uống đi "

Tương Mộng Dao tiếp nhận chai nước, có chút cảm động " Từ sớm tôi đã biết cậu là cái người hay để đồ uống trong ngăn bàn của tôi "

Cung Hạ cười cười " Tôi hi vọng bạn có thể thông suốt, vui vẻ trở lại " Hai người đều không nói chuyện, chỉ yên lặng bước đi, Cung Hạ có mấy lần định đưa tay bắt lấy tay Tương Mộng Dao nhưng cứ ngập ngừng không dám. 

Bất ngờ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy tay Cung Hạ, cả người cậu phút chốc chấn động, một cổ vui sướng không ngừng trào dâng, khuôn mặt và hai lỗ tai đỏ bừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui