Thẳng tới lúc chiều,
Tiểu Tiểu mới được Tần Chí Xuyên thả về, thời điểm tắm rửa thay quần áo, cô phát hiện cơ thể mình chi chít dấu hôn, cô không biết buổi tối làm
thế nào đối diện với Cung Chính, may mắn thay vẫn còn Cung Hạ giải vây.
Ăn cơm tối xong, Cung Hạ lại tìm Tiểu Tiểu chơi cờ nhảy, lần này cô vui vẻ đồng ý, rốt cục có thể lấy lý do bận chơi cờ để khỏi phải qua phòng
Cung Chính. Ngày hôm nay quả thật rất mệt mỏi, sáng sớm gặp Cung Chính
nhiệt tình đòi hỏi, sau đó tới phiên Tần Chí Xuyên đói khát chiếm lấy,
yêu cầu vô độ, ngồi nhìn bàn cờ, hai mí mắt cô từ từ khép lại.
“ Chị nhỏ, tới lượt chị “ Cung Hạ lưu loát đi một quân cờ, rồi gọi Tiểu Tiểu.
Ngẩng đầu, Cung Hạ thấy cô đã dựa vào cạnh tường nhắm mắt ngủ say. Cung Hạ im lặng ngắm nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng, hai hàng
lông mi cong cong, đặc biệt là đôi môi vừa mềm vừa đỏ giống như một quả
dâu tây, tỏa ra hương vị mê người, cậu vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô
khốc của mình, thật thèm, rất muốn, rất muốn ăn...âm thanh vang lên
không ngừng thúc giục cậu, tới khi định thần cậu phát hiện bản thân đang cúi xuống, gần chạm vào đôi môi dụ hoặc đó. Cung Hạ giật mình lùi về,
đúng lúc này bụng cậu bỗng vang lên tiếng “ ọt..ọt “, lúc ăn cơm tối vì để nhanh chóng được chơi cờ với chị nhỏ nên cậu ăn rất ít, thì ra là do đói bụng, cậu mới lầm tưởng đôi môi của chị nhỏ thành dâu tây thôi.
Cũng may trong tủ lạnh vẫn còn một hộp dâu tây, Cung Hạ giơ tay định cầm lên, ai ngờ một bàn tay từ phía sau đã vọt tới đoạt đi.
“ Sao anh lấy dâu tây của em?” Thấy người lấy hộp dâu tây là Cung Đông, Cung Hạ bất mãn nói.
“ Ai lấy trước là của người đó “ Cung Đông bỏ lại một câu liền đi thẳng
về phòng. Cung Hạ thở dài, đành phải lấy hộp anh đào ăn đỡ, trong đầu
cậu luôn tự hỏi, không biết mùi vị đôi môi của chị nhỏ có ngọt ngào như
quả dâu tây hay không.
Mấy ngày sau, công việc Cung Chính cực kỳ
bận rộn, đi sớm về khuya, hầu như hai người chưa thân thiết qua. Riêng
Cung Hạ vẫn như thường ngày ăn cơm xong thì tìm cô chơi cờ, còn Cung
Đông dù ở cùng một tầng lầu, nhưng anh lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh
nhạt, người lạ chớ tới gần, cho nên dù đã ở nhà họ Cung được nửa tháng
hai người vẫn không nói với nhau câu nào.
Hôm nay, sau bữa sáng, Cung Đông bỗng gọi Tiểu Tiểu “ Cô, lên đây “
Ninh Tiểu Tiểu đang dọn bàn ăn, nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt lạnh
lùng của Cung Đông đang nhìn mình, liền hỏi lại “ Tôi?”
Cung Đông gật một cái, đi lên lầu hai, Tiểu Tiểu vội vàng buông đồ trong tay
xuống lật đật chạy theo, trái tim nhảy nhót bùm bùm, không biết vị đại
thiếu gia gọi mình có chuyện gì. Cung Đông đi thẳng vào trong, Tiểu Tiểu đứng ngay cửa phòng anh, có chút sợ hãi lên tiếng
“ Có, có chuyện gì sao?”
Cung Đông đột ngột quay người, đôi mắt đóng băng chăm chú nhìn cô, Tiểu Tiểu kinh hoàng cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào anh.
“ Đây là do cô làm?” Giọng nói lạnh lẽo của Cung Đông vang lên. Tiểu Tiểu theo tay anh chỉ, nhìn về phía giá sách, ngày hôm qua lúc dọn phòng,
thấy giá sách bừa bộn, cô có lòng tốt giúp anh sửa sang phân loại màu
nào ra màu đó, nhìn giá sách bây giờ vô cùng xinh đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
“ Đúng vậy “ Tiểu Tiểu gật đầu thừa nhận, tò mò hỏi tiếp “ Anh không thích sao? “
Cung Đông nhíu mày, nghiêm khắc nói “Ai cho cô tự tin như vậy? Lập tức khôi
phục lại như cũ cho tôi, từ nay về sau không được đụng tới nữa “
Tiểu Tiểu ủy khuất cúi đầu, cô làm sao có thể khôi phục lại như cũng, giá
sách loạn như vậy “ Thật xin lỗi...chỉ do thây giá sách...bừa bộn
liền...thật xin lỗi...”
Giọng nói đóng băng của Cung Đông tiếp
tục vang lên “ Bừa bộn? Tôi biết rất rõ vị trí mỗi quyển sách của mình,
đừng lúc nào cũng tự cho rằng mình đúng, còn nữa, về sau không được bước vào phòng tôi “
Tiểu Tiểu cúi đầu, nhẹ nhàng lui ra. Cô quay lại phòng bếp bắt đầu dọn dẹp, lúc này Cổ Di mới lên tiếng “ Về sau phòng
Cung Đông để tôi dọn “
Tay cô ngừng một chút, nhẹ nhàng đáp lại “ Dạ “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...