Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Ninh Tiểu Tiểu bưng
canh đi vào phòng ăn, đã thấy Cung Chính ngồi ở ghế gia chủ, ánh mắt hai người chạm nhau, tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng đều rõ ràng ý
tứ của nhau.

Lúc này một người vụt chạy qua, trong phòng ăn nhiều thêm một thiếu niên cao gầy, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu,
rồi quay qua hỏi Cung Chính

“ Cô ấy là khách nhà chúng ta sao?”

Trong đầu Tiểu Tiểu cũng đoán được đây là đứa con thứ hai của Cung Chính gọi
là Cung Hạ, nhìn vẻ mặt Cung Hạ, Tiểu Tiểu rất muốn cười, tuyệt không
nghĩ tới Cung Hạ lại có bộ dáng này. Thiếu niên mười ba tuổi đều có chút dáng dấp muốn trưởng thành, còn Cung Hạ không giống vậy, sinh ra trong
gia đình tốt, ăn uống đầy đủ, lẽ ra Cung Hạ phải phát dục rất tốt mới
đúng, đằng này vóc người cậu chỉ cao hơn cô chút xíu, nhưng bởi vì thật
gầy, nên nhìn như sào trúc. Nhưng bù lại khuôn mặt hoàn hảo, môi hồng
răng trắng, ánh mắt to đen sáng chói như ánh sao trên trời, khóe môi
luôn treo nụ cười dịu dàng như gió xuân.


Cung Chính nói “ Không
phải khách, con đi gọi anh hai xuống đi, một lát ba sẽ giới thiệu, bảo
nó nhanh một chút, dạo này càng lúc càng ra dáng thiếu gia, hay muốn
người ba này đích thân lên mời sao?”

“ Dạ, con đi liền “ Cung Hạ
trả lời, nhưng cũng không bước đi, chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm Tiểu
Tiểu, cô bị Cung Hạ nhìn đến ngượng ngùng, đành cúi đầu thấp xuống xem
chân mình.

Vèo một cái, thiếu niên cao gầy đã không thấy tăm hơi

“ Lại đây ngồi “ Cung Chính bảo Tiểu Tiểu ngồi kế bên anh.

Tiểu Tiểu phát hiện vẻ mặt Cổ Di có chút thay đổi, biết đó không phải vị trí mình có thể ngồi vào, nên chỉ bước tới cầm giúp cơm trong tay bà, bày
biện lên bàn. Cung Chính nhìn hành động của cô càng thêm yêu thương, đứa nhỏ này không chỉ ngoan ngoãn còn đặc biệt hiểu chuyện, thật biết làm
người khác đau lòng.

“ Anh, ăn cơm “ Cung Hạ gõ gõ cửa phòng,
thấy bên trong không đáp lại, liền đẩy cửa đi vào, đúng như hắn đoán,
Cung Đông đang ngồi trên giường đọc truyện tranh, nhìn thấy hắn không
được mời mà vào, Cung Đông nhíu mày nói “ Không phải anh đã từng nói,
anh chưa cho phép không được vào sao?”

Cung Hạ bỏ ngoài tai lời
càm ràm của Cung Đông, mở miệng nói “ Ba nói nếu anh không xuống, ông ấy sẽ đích thân lên mời anh, phải nhanh nha, còn nữa, nhà chúng ta có
khách, một cô gái nhu thuận, mau xuống xem đi “ Nói xong Cung Hạ chạy
như bay xuống dưới.


Cung Hạ ngồi xuống chỗ của mình, vài phút sau vẫn chưa thấy bóng dáng Cung Đông, sắc mặt Cung Chính càng khó coi,
Tiểu Tiểu rất thắc mắc không biết Cung Đông là người như thế nào, Cổ Di
đi gọi một lần, Cung Hạ lại đi một chuyến, kết quả hắn vẫn chậm chạp
chưa xuất hiện. Không khí trên bàn cơm có chút căng thẳng, lúc này Cổ Di nói “ Tôi đi gọi Tiểu Đông, chắc do việc học nặng quá, tối qua chưa
ngủ, nên giờ ngủ quên “

“ Đúng đó “ Cung Hạ nói giúp “ Lúc con đi lên anh ấy còn đang ngủ, con phải gọi dậy “

Thì ra là một người chăm học, Tiểu Tiểu nghĩ vậy, không khỏi cực kỳ hâm mộ. Bất quá Cổ Di còn chưa kịp động, thì một bóng dáng cao lớn đã đi vào.

Tiểu Tiểu tò mò nhìn về phía thiếu niên, bỗng chốc kinh diễm, Cung Đông vóc
người cao gầy, gần bằng Cung Chính, dáng dấp hai người rất tương tự,
nhưng ngũ quan của Cung Đông còn đẹp và tinh xảo hơn cả ba mình, có điều khí chất trên người Cung Đông lạnh tựa như băng. Cô nhìn về phía Cung
Đông phút chốc rùng mình, hơn nữa từ khi tiến vào hắn cũng chưa nhìn đến cô, giống như cô không hề tồn tại, Cung Đông chỉ lên tiếng chào “ Cổ Di “, thậm chí ngay cả Cung Chính cũng chẳng thèm nhìn.

Cung Chính
có lẽ đã quá quen thuộc với thái độ của đứa con, nên trước khi ăn cơm
hướng hai đứa con giới thiệu sơ qua về Tiểu Tiểu “ Tùng Tùng, Tuấn Tuấn, đây là Ninh Tiểu Tiểu, về sau sẽ ở lại nhà chúng ta, giúp đỡ Cổ Di.
Tiểu Tiểu, đây là Cung Đông, còn đây là Cung Hạ “

Ninh Tiểu Tiểu

nhìn về phía Cung Đông mỉm cười lên tiếng “ Chào cậu “ nhưng đáp lại cô
là cái đầu tóc đen của Cung Đông đang cúi xuống nhìn điện thoại. Nụ cười Tiểu Tiểu cứng đờ trên môi, vẫn là Cung Hạ tốt bụng lên tiếng “ Chào
bạn “ giải vây cho cô, khuôn mặt cậu cười thật tươi còn lộ ra cả hàm
răng trắng bóng, Tiểu Tiểu quay sang Cung Hạ, tươi cười đáp lại, xấu hổ
vừa rồi phút chốc tan biến.

Tiểu Tiểu bưng bát cơm đặt trước mặt
Cung Đông, lúc này hắn mới ngước lên liếc nhìn cô một cái, Tiểu Tiểu
dường như nghe được tiếng hừ lạnh ghét bỏ từ miệng hắn bật ra, hắn giơ
tay đem bát cơm hất ra, âm thanh “ keng “ một tiếng, kèm theo giọng điệu nhàn nhạt

“ Tôi không ăn cơm “

Tiểu Tiểu lúng túng không biết làm sao, đưa mắt nhìn Cung Chính cầu cứu. Cung Chính nhìn cô nhẹ
nhàng nói “ Mặc kệ nó, cứ lấy cơm cho mình rồi ngồi xuống ăn đi”

“ Mình muốn ăn cơm “ Cung Hạ giơ tay, nhìn Tiểu Tiểu, còn tha thiết lập lại “ Mình muốn cơm “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận