Những con chim kền kền đang có một bữa tiệc.
Qua một hàng cây, một cái sân lầy lội kéo dài đến rìa của hòn đảo. Tại chân một ngọn hải đăng nhỏ, vài cái bàn picnic nằm lộn xộn như thể để ẩn náu. Ở bên kia cảng, bức tượng Nữ thần Tự do tỏa ánh sáng trắng trong cơn bão, những đám mây mưa quấy rối bà như những con sóng đánh vào mũi thuyền.
Ở giữa chỗ picnic, sáu con diều hâu đen to lớn xoay tít trong mưa, mổ vào anh bạn Setne của chúng tôi.
Tên pháp sư trông thật oách trong bộ đồ mới. Hắn ta đã thay đổi mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ - tôi đoán để phù hợp với chiếc vương miện đỏ của hắn. Cái quần dài lụa của hắn tỏa sáng mờ mờ màu đỏ và những họa tiết đường cong màu đen. Chỉ để chắc chắn cái vẻ của hắn không quá khiêm tốn, đôi giày da của hắn đã hoàn toàn bị phủ trong kim cương giả.
Hắn đi khệnh khạng với Cuốn sách của Thoth, tụng câu thần chú nào đó, giống với cách hắn đã làm ở pháo đài.
“Hắn đang triệu hồi Nekhbet,” Sadie lẩm bẩm. “Em thực sự không muốn gặp lại bà ta.”
“Nhân tiện, cái loại tên gì mà là Neck Butt (Cổ Mông)?” Tôi hỏi.
Sadie cười khúc khích. “Đó là thứ em đã gọi bà ấy lần đầu tiên em thấy bà. Nhưng, thực sự, bà ta không mấy tử tế. Nhập hồn vào cơ thể bà em, đuổi theo em khắp Luân Đôn…”
“Vậy kế hoạch là gì?” Carter hỏi. “Có lẽ một cuộc vận động bên sườn?”
“Hoặc,” Annabeth nói, “chúng ta có thể thử một nghi binh –”
“Tiến lên!” Sadie chạy nhanh qua khoảng rừng trống, cây quyền trượng của con bé trong một tay và cuộn giấy Hy Lạp của nó trong tay kia.
Tôi liếc nhìn Annabeth. “Bạn mới của cậu thật tuyệt vời.”
Sau đó tôi theo Sadie.
Kế hoạch của tôi rất đơn giản: chạy tới chỗ Setne và giết hắn. Thậm chí với thanh kiếm mới nặng trịch của mình, tôi di chuyển nhanh hơn Sadie. Hai con kền kền lao vào tôi. Tôi chém chúng khỏi không trung.
Tôi còn cách Setne mét rưỡi và tưởng tượng sự hài lòng của việc chém hắn ta thành hai khi hắn xoay sang và nhận thấy tôi. Tên pháp sư biến mất. Lưỡi kiếm của tôi chém vào không gian trống.
Tôi trượt chân, mất cân bằng và giận dữ.
Ba mét ở bên phải tôi, Sadie đập một con kền kền bằng cây trượng của con bé. Con chim phát nổ thành cát trắng. Annabeth chạy về phía chúng tôi, trao cho tôi một trong những biểu hiện bực mình như là, Nếu cậu để bản thân bị giết, tớ sẽ giết cậu. Carter, đang vô hình, ở đâu đó không thấy được.
Với một tia chớp lửa trắng, Sadie làm nổ tung một con kền kền khác khỏi bầu trời. Những con chim còn lại rải rác trong cơn bão.
Sadie quét qua cái sân tìm Setne. “Kẻ khó chịu già nua còm nhom ở đâu?”
Kẻ khó chịu già nua còm nhom xuất hiện ngay sau con bé. Hắn nói một từ từ cuộn giấy của những sự ngạc nhiên khó chịu, và mặt đất phát nổ.
Khi tôi lấy lại ý thức của mình, tôi vẫn đang đứng, điều mà là một điều thần kỳ nho nhỏ. Sức mạnh của câu thần chú đã đẩy tôi khỏi Setne, vì vậy đôi giày của tôi đã tạo những đường rãnh trong bùn.
Tôi nhìn lên, nhưng tôi không thể hiểu được tôi đang thấy điều gì. Quanh Setne, mặt đất đã nứt vỡ trong một vòng tròn có đường kính ba mét, nứt ra như một vỏ hạt.
Đám bụi bẩn đã phun ra ngoài và bị đông lại giữa không trung. Những tua cát màu đỏ quấn quanh hai chân tôi và lướt qua mặt tôi khi chúng bò mọi hướng. Nó trông như ai đó đã dừng thời gian lại trong khi đang bắn bùn đỏ từ cái ca quay xà lách khổng lồ.
Sadie nằm bẹp trên mặt đất bên trái tôi, hai chân con bé bị chôn vùi dưới một lớp bùn. Con bé đấu tranh nhưng dường như không thể thoát ra được. Quyền trượng của con bé bị đánh ra khỏi tầm với. Cuộn giấy của nó là một miếng giẻ rách đầy bùn trong tay nó.
Tôi bước về phía nó, nhưng những cuộn cát đẩy tôi lại.
Ở đâu đó phía sau tôi, Annabeth hét tên tôi. Tôi xoay lại và thấy cô ấy ở ngay ngoài vùng phát nổ. Cô ấy đang cố gắng xông tới, nhưng những tua đất di chuyển khóa cô lại, quất xung quanh như những tua bạch tuột.
Không có dấu hiệu của Carter. Tôi chỉ có thể hy vọng cậu ta không bị bắt trong cái màng bụi bẩn bay ngu ngốc này.
“Setne!” Tôi hét lên.
Tên pháp sư phủi phủi ve áo của chiếc áo choàng của hắn. “Ngươi thực sự nên ngừng làm gián đoạn ta, á thần. Ngươi biết đấy, vương miện deshret ban đầu là một món quà cho các pharaoh từ thần đất Geb. Nó có thể tự bảo vệ mình với phép thuật mặt đất tuyệt vời nào đó!”
Tôi nghiến hàm răng mình. Annabeth và tôi gần đây đã kết thúc trận chiến với Gaia Mẹ Đất. Chịu thêm phép thuật đất cát là điều cuối cùng tôi cần.
Sadie đấu tranh, hai chân con bé vẫn bị bọc trong bùn. “Dọn sạch tất cả đất bùn này ngay bây giờ đi, anh bạn trẻ. Sau đó đưa chúng tôi chiếc vương miện đó và trở về phòng của ông.”
Đôi mắt tên pháp sư lấp lánh. “À, Sadie. Thú vị như mọi khi. Anh trai của ngươi đâu? Ta có vô tình làm nổ tung nó không nhỉ? Ngươi có thể cảm ơn ta vì điều đó sau. Ngay bây giờ, ta phải tiếp tục với công việc.”
Hắn ta xoay lưng lại với chúng tôi và bắt đầu tụng kinh.
Gió tăng tốc. Mưa quất quanh hắn. Những sợi cát trôi lơ lửng bắt đầu khuấy đảo và thay đổi.
Tôi cố gắng xoay sở bước tới, nhưng nó giống như lội qua xi măng ướt. Phía sau tôi, vận may của Annabeth cũng không hơn gì. Sadie cố gắng kéo một chân ra, trừ chiếc giày ống chiến đấu của nó. Con bé chửi rủa kinh khủng hơn anh bạn ngựa Arion bất tử của của tôi (điều mà khá tệ) khi con bé lấy lại chiếc giày của mình.
Câu thần chú đất lạ lùng của Setne đang nới ra, nhưng không đủ nhanh. Tôi chỉ cố gắng thêm hai bước khi Setne kết thúc câu thần chú của hắn.
Phía trước hắn, một mớ bóng tối phát triển thành hình dáng của một nữ hoàng. Những viên hồng ngọc thêu trên cổ chiếc váy đen của bà ta. Những sợi dây vàng quấn quanh phía trên cánh tay của bà. Gương mặt bà ta có một nét đặc trưng kiêu hãnh, không bị ảnh hưởng bởi thời gian mà tôi đã biết để nhận ra. Nó có nghĩa là Ta là một nữ thần; hãy đối mặt với chuyện đó. Nằm trên mái tóc đen bện của bà là một cái vương miện hình nón màu trắng, và tôi không thể ngừng tự hỏi tại sao một vị thần bất tử hùng mạnh lại chọn đội một cái mũ sắt có hình dáng giống như một pin bowling vậy.
“Ngươi!” bà ta gầm với Setne.
“Ta!” hắn đồng ý. “Thật tuyệt vời khi gặp lại bà, Nekhbet. Xin lỗi chúng ta không có thời gian lâu hơn để trò chuyện, nhưng ta không thể trói giữ những kẻ phàm trần này vĩnh viễn. Chúng ta phải làm điều này ngắn gọn. Chiếc hedjet, làm ơn.”
Nữ thần kền kền dang hai tay tay của bà ta ra, thứ mà lớn thành một đôi cánh đen khổng lồ. Quanh bà, không khí chuyển sang đen như khói. “Ta không đầu hàng những kẻ mới phất lên như ngươi. Ta là người bảo vệ của chiếc vương miện, tấm khiên của pharaoh, là –”
“Phải, phải,” Setne nói. “Nhưng bà đã đầu hàng cho những kẻ mới phất rất nhiều lần. Lịch sử của Ai cập về cơ bản là một danh sách của những kẻ mới phất nào mà bà đã đầu hàng. Vì vậy đưa ta chiếc vương miện.”
Tôi không biết kền kền có thể rít, nhưng Nekhbet đã làm thế. Khói dâng lên cuồn cuộn từ đôi cánh của bà ta.
Tất cả quanh khu rừng trống, phép thuật mặt đất của Setne bị phá hủy. Những sợi cát đỏ rơi xuống mặt đất với một tiếng lủm bủm lớn, và đột nhiên tôi có thể di chuyển trở lại. Sadie đấu tranh với đôi chân con bé. Annabeth chạy tới chỗ tôi.
Setne dường như không quan tâm về chúng tôi.
Hắn trao cho Nekhbet một cái cúi đầu nhạo báng. “Rất ấn tượng. Nhưng hãy nhìn cái này!”
Lần này hắn ta không cần đọc từ cuộn giấy. Hắn ta hét một từ Hy Lạp và Ai Cập kết hơp mà tôi nhận ra từ câu thần chú mà hắn đã dùng ở pháo đài.
Tôi khóa mắt với Annabeth. Tôi có thể nói chúng tôi đang nghĩ cùng một điều. Chúng tôi không thể để Setne tiêu thụ nữ thần.
Sadie giơ mảnh giấy papyrus đầy bùn của mình lên. “Annabeth, chị và Percy đưa Nekhbet ra khỏi đây. ĐI!”
Không có thời gian để tranh luận. Annabeth và tôi đâm sầm vào nữ thần như hàng phòng ngự và đẩy bà ta ra sân, tránh khỏi Setne.
Phía sau chúng tôi, Sadie hét lên, “Ke-rau-noh!”
Tôi không thấy vụ nổ, nhưng nó hẳn là ấn tượng.
Annabeth và tôi bị ném về phía trước. Chúng tôi hạ cánh trên Nekhbet, người kêu một tiếng quác căm phẫn. (Nhân tiện, tôi sẽ không đề nghị nhét lông kền kền vào gối của bạn. Chúng rất không thoải mái.)
Tôi cố gắng đứng dậy. Chỗ Setne đã đứng là một cái hố bốc khói.
Mái tóc Sadie cháy xém ở đầu ngọn. Cuộn giấy của con bé đã biến mất. Đôi mắt nó mở to với sự ngạc nhiên. “Điều đó thật tuyệt. Em đã tiêu diệt được hắn chưa?”
“Không!” Setne xuất hiện cách xa vài mét, loạng choạng một chút. Quần áo hắn đang cháy âm ỉ, nhưng hắn trông choáng nhiều hơn là bị thương.
Hắn quỳ xuống và nhặt lên thứ gì đó hình nón và trắng… vương miện của Nekhbet, thứ mà hẳn đã rơi xuống khi chúng tôi xử lý bà ta.
“Cảm ơn vì điều này.” Setne dang hai cánh tay chiến thắng – chiếc vương miện trắng trong một tay, cuốn sách của Thoth trong tay kia. “Bây giờ, ta đã ở đâu? Ồ, phải! Đang tiêu thụ tất cả các ngươi!”
Bên kia sân, giọng của Carter hét lên: “STAHP!”
Tôi đoán stahp thực sự là một từ trong tiếng Ai Cập cổ. Ai biết được?
Một chữ tượng hình màu xanh da trời sáng cắt qua không trung, cắt bàn tay phải của Setne tại cổ tay xuống.
Setne kêu thét trong đau đớn. Cuốn sách của Thoth rơi xuống bãi cỏ.
Cách tôi sáu mét, Carter xuất hiện khỏi màn không khí mỏng, giữ chiếc mũ Yankees của Annabeth. Cậu ta không ở chế độ gà khổng lồ, nhưng, bởi vì cậu ta vừa cứu mạng chúng tôi, tôi sẽ không phàn nàn.
Setne liếc xuống Cuốn sách của Thoth, vẫn trên bàn tay bị cắt rời của hắn, nhưng tôi nhào tới, đẩy mạnh đầu của thanh kiếm mới của tôi dưới mũi hắn. “Tôi không nghĩ vậy.”
Tên pháp sư gầm lên. “Vậy thì, lấy cuốn sách đi! Ta không cần nó nữa!”
Hắn ta biến mất trong một cơn lốc xoáy của bóng tối.
Trên mặt đất phía sau tôi, nữ thần kền kền Nekhbet vỗ cánh và đẩy Annabeth sang một bên. “Xuống khỏi người ta!”
“Này, thưa bà –” Annabeth đứng dậy - “tôi đang cố gắng giữ bà khỏi bị ăn ngấu nghiến. Không có gì.”
Nữ thần kền kền đứng lên.
Không có vương miện của mình bà trông không ấn tượng mấy. Mái tóc là một món salad bùn và cỏ. Bộ váy đen của bà ta đã biến thành một chiếc áo khoác ngoài rụng lông. Bà ta trông run rẩy và khom xuống, với cái cổ dính lại như là… ừm, một con kền kền. Tất cả điều bà ta cần là một tấm biển các tông ghi rằng, VÔ GIA CƯ, BẤT CỨ THỨ GÌ ĐỀU GIÚP ĐƯỢC, và tôi hoàn toàn sẽ cho bà ta vài đồng xu lẻ của tôi.
“Các ngươi những đứa trẻ đáng thương,” bà ta càu nhàu. “Ta có thể tiêu diệt tên pháp sư đó!”
“Không hẳn,” tôi nói. “Vài phút trước, chúng tôi đã quan sát Setne hút vào một nữ thần rắn hổ mang. Bà ta ấn tượng hơn bà rất nhiều.”
Đôi mắt Nekhbet nheo lại. “Wadjet? Hắn ta đã hút Wadjet? Kể ta nghe mọi thứ.”
Carter và Sadie gia nhập cùng chúng tôi khi chúng tôi tóm tắt cho nữ thần điều gì đã xảy ra đến giờ.
Khi chúng tôi kể xong, Nekhbet khóc thét trong sự tổn thương. “Điều này không thể chấp nhận được! Wadjet và ta là những biểu tượng của sự đoàn kết ở Ai Cập cổ. Chúng ta được kính trọng như Hai Quý Bà! Kẻ mới phất Setne đó đã đánh cắp Quý Bà khác của ta!”
“Ừm, hắn ta đã không bắt được bà,” Sadie nói. “Điều mà tôi cho là một điều tốt.”
Nekhbet nhe hàm răng ra, những cái nhọn và đỏ giống như một hàng mỏ của những con kền kền nhỏ. “Các ngươi nhà Kane. Ta nên biết các ngươi sẽ liên quan. Luôn luôn làm nhơ bẩn các vấn đề thần thánh.”
“Ồ, vậy giờ thì đó là lỗi của chúng tôi sao?” Sadie nâng cây trượng của nó lên. “Nghe này, hơi thở diều hâu –”
“Hãy tập trung nào,” Carter nói. “Ít nhất chúng ta có Cuốn sách của Thoth. Chúng ta đã ngăn cản Setne ăn Nekhbet. Vậy bước tiếp theo của Setne là gì, và làm sao chúng ta có thể ngăn hắn?”
“Hắn đã có cả hai phần của pschent!” nữ thần kền kền nói. “Không có tinh chất của ta, chiếc vương miện trắng không hùng mạnh như nó có thể, đúng, nhưng nó vẫn đủ cho những mục đích của Setne. Hắn ta chỉ cần hoàn thành nghi lễ phong thần trong khi đang đội vương miện của Ptolemy. Sau đó hắn ta sẽ trở thành một vị thần. Ta ghét khi những kẻ phàm trần trở thành thần thánh! Chúng luôn muốn ngai vàng. Chúng xây dựng McPalaces lòe loẹt. Chúng không tôn trọng luật trong phòng đợi của các vị thần.”
“Phòng đợi của các vị thần?” Tôi hỏi.
“Chúng ta phải ngăn cản hắn!” Nekhbet hét lên.
Sadie, Carter, Annabeth và tôi trao đổi những ánh nhìn không thoải mái. Bình thường khi một vị thần nói, Chúng ta phải ngăn cản hắn, nó có nghĩa là, Ngươi phải ngăn cản hắn trong khi ta ngồi lại và thưởng thức một thức uống lạnh. Nhưng Nekhbet dường như nghiêm túc về việc tham gia đoàn.
Điều đó không làm tôi ít lo lắng hơn gì cả. Tôi cố gắng tránh việc lập thành đội với những nữ thần ăn các động vật chết bởi tai nạn giao thông. Nó là một trong những ranh giới cá nhân của tôi.
Carter quỳ xuống. Cậu ấy kéo Cuốn sách của Thoth khỏi bàn tay bị chặt đứt của Setne. “Chúng ta có thể sử dụng cuộn giấy này không? Nó có phép thuật hùng mạnh.”
“Nếu đúng như thế,” Annabeth nói, “thì tại sao Setne bỏ nó lại đây? Tớ tưởng nó là chìa khóa cho sự bất tử của hắn chứ.”
“Hắn ta đã nói hắn xong với nó rồi,” tôi nhớ lại. “Tới đoán, hắn, như thể, đã vượt qua bài kiểm tra, vì vậy hắn ném những ghi chú của hắn đi.”
Annabeth trông kinh khiếp. “Cậu điên à? Cậu ném đi những ghi chú của mình sau một bài kiểm tra à?”
“Không phải ai cũng vậy à, quý cô Thông minh?”
“Hai anh chị!” Sadie cắt ngang. “Thật sự dễ thương khi xem hai người xiên xỏ nhau, nhưng chúng ta có công chuyện.” Con bé quay sang Nekhbet. “Giờ thì, thưa quý bà Nhặt phế liệu, có cách nào để ngăn cản Setne không?”
Nekhbet cuộn những móng vuốt của mình lại. “Có thể. Hắn ta chưa là một vị thần đầy đủ. Nhưng, không có vương miện của ta, sức mạnh của ta giảm bớt rất lớn.”
“Còn về Cuốn sách của Thoth thì sao?” Sadie hỏi. “Nó có thể không còn hữu ích với Setne nữa, nhưng nó đã giúp đỡ chúng tôi đánh bại Apophis mà.”
Khi đề cập đến cái tên đó, gương mặt Nekhbet tái nhợt đi. Ba cọng lông rơi khỏi bộ váy của bà ta. “Làm ơn đừng nhắc ta về trận chiến đó nữa. Nhưng ngươi đúng. Cuốn sách của Thoth chứa một câu thần chú để giam cầm các vị thần. Nó sẽ cần một sự tập trung cao độ và chuẩn bị kỹ càng…”
Carter ho. “Tôi đang đoán là Setne sẽ không đứng im lặng xung quanh trong khi chúng ta sẵn sàng.”
“Không,” Nekhbet đồng ý. “Ít nhất ba người các ngươi sẽ được yêu cầu đặt một cái bẫy đúng đắn. Một vòng tròn phải được vẽ ra. Một sợi dây phải bị bỏ bùa. Mặt đất phải được cúng tế. Những phần khác của câu thần chú sẽ phải được tạo ra. Ta ghét phép thuật Ptolemaic. Pha trộn sức mạnh Hy Lạp và Ai Cập là một việc ghê tởm. Tuy nhiên –”
“Nó có hiệu quả,” Annabeth nói. “Carter đã có thể dùng mũ của tôi để tàng hình. Cuộn giấy gây nổ của Sadie ít nhất đã làm Setne choáng váng.”
“Nhưng chúng ta sẽ cần nhiều hơn,” Sadie nói.
“Phải…” Nữ thần kền kền nhìn chằm chằm tôi như thể tôi là một con thú có túi chết ngon lành trên vệ đường của một đường cao tốc. “Một trong số các ngươi sẽ phải chiến đấu với Setne và giữ hắn mất cân bằng trong khi những người khác chuẩn bị cái bẫy. Chúng ta cần một cuộc tấn công lai rất uy lực, một sự kinh tởm mà ngay cả Ptolemy sẽ bằng lòng.”
“Tại sao các cậu lại đang nhìn tớ?” Tôi hỏi. “Tớ không đáng ghê tởm.”
“Ngươi là một đứa con trai của Poseidon,” nữ thần chú ý. “Điều đó sẽ là sự kết hợp bất ngờ nhất.”
“Kết hợp? Gì –”
“Ôi, không, không, không.” Sadie giơ hai tay lên. Con bé trông khiếp đảm, và tôi không muốn biết về bất cứ thứ gì có thể dọa cô gái đó. “Nekhbet, bà không thể nghiêm túc. Bà muốn một á thần làm vật chủ cho bà? Anh ấy thậm chí còn không phải một pháp sư. Anh ấy không có dòng máu của pharaoh!”
Carter nhăn nhó. “Đó là quan điểm của bà ấy, Sadie. Percy không phải là kiểu vật chủ thông thường. Nếu sự kết đôi có hiệu quả, cậu ấy có thể rất hùng mạnh.”
“Hoặc nó có thể làm tan chảy não anh ấy!” Sadie nói.
“Khoan đã,” Annabeth nói. “Tới thích bạn trai tới với một bộ não không bị tan chảy hơn. Chính xác chúng ta đang nói về điều gì ở đây?”
Carter vẫy chiếc mũ Yankees vào tôi. “Nekhbet muốn Percy trở thành vật chủ của bà ấy. Đó là một cách các vị thần Ai Cập duy trì một hình dáng ở thế giới người phàm. Họ có thể sống ở trong cơ thể người phàm.”
Bụng tôi gập xuống. “Cậu muốn bà ta –” tôi chỉ vào nữ thần kền kền già tả tơi – “để sống trong tớ? Điều đó nghe…”
Tôi cố gắng nghĩ đến một từ mà sẽ truyền đạt sự ghê tởm hoàn toàn của tôi mà không xúc phạm nữ thần. Tôi thất bại.
“Nekhbet –” Annabeth bước tới – “thay vào đó hãy nhập vào tôi. Tôi là một đứa con của Athena. Tôi có thể là –”
“Lố bịch!” Nữ thần cười khinh bỉ. “Đầu óc ngươi quá xảo trá, cô gái – quá cứng đầu và thông minh. Ta không thể cầm lái ngươi một cách dễ dàng.”
“Cầm lái tôi?” Tôi phản đối. “Này, quý bà, tôi không phải một chiếc Toyota.”
“Vật chủ của ta cần một mức đơn giản chắc chắn,” nữ thần tiếp tục. “Percy Jackson hoàn hảo. Cậu ta có sức mạnh, đầu óc cậu ta vẫn chưa bị nhét đầy với những kế hoạch và ý tưởng quá mức.”
“Ôi chao,” tôi nói. “Thực sự cảm thấy được yêu mến ở đây.”
Nekhbet quay lại tôi. “Không còn thời gian để tranh luận! Không có một cơ thể để neo lại, ta không thể duy trì trong thế giới người phàm lâu hơn. Nếu ngươi muốn ngăn cản Setne không trở thành bất tử, ngươi cần sức mạnh của một vị thần. Chúng ta phải hành động ngay bây giờ. Cùng với nhau, chúng ta sẽ chiến thắng! Chúng ta sẽ dự tiệc xác chết của tên pháp sư mới nổi đó!”
Tôi nuốt khan. “Thực tế tôi đang cố gắng cắt giảm yến tiệc ăn xác chết.”
Carter trao cho tôi một cái nhìn cảm thông mà chỉ khiến tôi cảm thấy tệ hơn. “Không may, Nekhbet đúng. Percy, cậu là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Sadie và tớ không thể chứa Nekhbet ngay cả khi bà ấy muốn bọn tớ làm thế. Bọn tớ đã có các vị thần bảo trợ rồi.”
“Mấy vị thần ấy nhằm ngay lúc này mà im phăng phắc hết cả” Sadie ghi chú. “Em cho là, họ sợ tinh chất của mình bị hút hết đấy.”
Nekhbet nhìn chằm chằm đôi mắt đen lấp lánh vào tôi. “Ngươi có đồng ý chứa ta không, á thần?”
Tôi có thể nghĩ một triệu cách để nói không. Từ có đơn giản sẽ không thoát khỏi đôi môi của tôi. Tôi liếc nhìn Annabeth để được ủng hộ, nhưng cô ấy trông cảnh giác như tôi cảm thấy.
“Tớ - tớ không biết, Percy,” cô ấy tự thú. “Cái này vượt xa khả năng của tớ.”
Đột nhiên mưa dông kêu ì xèo. Trong cái yên tĩnh oi bức kỳ quái, một ánh sáng đỏ rực rỡ tỏa sáng ở giữa hòn đảo, như thể ai đó đã thắp lửa trại trên sân bóng.
“Đó hẳn là Setne,” Nekhbet nói. “Hắn đã đã bắt đầu thăng thiên lên thành thần. Câu trả lời của ngươi là gì, Percy Jackson? Điều này chỉ hiệu quả một cách đúng đắn nếu ngươi đồng ý.”
Tôi hít một hơi thở sâu. Tôi tự nói với mình rằng làm vật chủ cho một nữ thần không thể tệ hơn bất cứ những điều kinh khủng quái lạ khác mà tôi đã trải qua trong công việc á thần của mình… Ngoài ra, những người bạn của tôi cần sự giúp đỡ của tôi. Và tôi không muốn gã thủ vai Elvis còm nhom đó trở thành một vị thần và xây dựng một tòa McPalace trong khu vực hàng xóm của tôi.
“Được rồi,” tôi nói. “Biến tôi thành kền kền.”
Nekhbet tan biến thành khói đen. Bà ta cuộn xoáy quanh tôi – lấp đầy hai lỗ mũi của tôi với một mùi giống như hắc ín đang sôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...