Biên tập: B3
Không muốn để Mạc Tiểu Dương nhìn thấy bộ dạng tàn tạ của mình, Mạc Hàm bảo Đại K đưa mình đến một bệnh viện thật xa.
Trước kia cũng không phải là chưa từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này, nhưng do lần này rơi trúng vào kỳ kinh nguyệt nên mới thê thảm như vậy, đau đớn tăng lên gấp nhiều lần.
Về chuyện đánh nhau thì Mạc Hàm cũng coi như là người trong nghề, biết bảo vệ những vị trí trọng yếu, vì vậy chỉ bị thương một chút ngoài da thịt chứ không hề động vào gân cốt.
Sau khi bôi thuốc, Đại K đỡ cô ra khỏi bệnh viện, lúc đi ngang qua chỗ nộp tiền, ánh mắt Mạc Hàm đột nhiên chú ý tới một thân ảnh quen thuộc.
Người đang đứng xếp hàng là Đào Duyệt.
Mạc Hàm nhớ Chu Viễn An đã từng nói là Đào Duyệt và mẹ cô ấy đến Đồng Quan chữa bệnh, chính là ở bệnh viện này.
Bước chân cô hơi ngừng lại, nói với Đại K: “Cậu đi ra ngoài trước đi, tí nữa tôi sẽ ra sau.”
Đại K hỏi: “Cậu định làm gì?”
Mạc Hàm nói: “Thấy người quen, đi qua chào hỏi chút.”
Đại K hơi ngẫm nghĩ, nói: “Được, vậy tôi chờ cậu ở ngoài.”
Mạc Hàm tập tễnh đi tới sau lưng Đào Duyệt, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô ấy.
Đào Duyệt quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Hàm thì có chút kinh ngạc, tầm mắt liếc đến những chỗ bị thương trên mặt cô, lại càng kinh ngạc hơn: “… Chuyện gì xảy ra với cô vậy?”
Mạc Hàm hơi bĩu môi: “Một lời khó nói hết.”
Cô đang muốn cười thì động đến chỗ bị thương, nên không thể nào cười nổi: “Chúng ta nói chuyện một chút chứ?”
Đào Duyệt nhìn cô, chậm rãi gật đầu: “… Được.”
Chờ sau khi Đào Duyệt nộp viện phí xong, hai người đi đến một chỗ yên tĩnh trong bệnh viện để nói chuyện.
Mạc Hàm tìm một chỗ ngồi xuống, cử động chậm chạp từng chút một giống như cảnh quay chậm trong tivi, Đào Duyệt rót hai cốc nước ấm, đưa cho cô một cốc.
Mạc Hàm nói tiếng cám ơn, nhận lấy cốc giấy nhấp vài ngụm, sau đó mới hỏi: “Hiện tại thân thể bác gái sao rồi?”
Đào Duyệt trả lời máy móc, nhưng mà trời sinh giọng nói rất nhỏ, nên thành lí nhí: “Tốt hơn nhiều rồi… Bác sỹ nói rằng mấy tuần lễ nữa thôi là sẽ được về nhà.”
“Ừ, tốt quá.” Mạc Hàm gật đầu, thành tâm nói: “Chúc mẹ cô sớm bình phục.”
Đào Duyệt mím môi không trả lời, cô ấy vẫn có chút bài xích với Mạc Hàm.
Ngồi một lúc, đột nhiên Mạc Hàm mở miệng: “Bây giờ càng ngày tôi càng cảm thấy ngày xưa mình đúng là quá khốn kiếp, thật xin lỗi cô.”
“Sau khi phải trải qua tình cảnh giống cô, bây giờ tôi mới có thể thấm thía được cảm nhận của cô lúc đó, giống như là bị cả thế giới bỏ rơi vậy.” Mạc Hàm cúi thấp đầu, mười ngón tay lùa vào trong tóc, cười khổ: “Đúng là tôi làm bậy thì không thể sống.”
Đào Duyệt lặng lẽ nhìn cô sám hối, nhất thời không biết phải nói gì.
Hai ngày nay cô ấy cũng đã ít nhiều nghe được một số tin tức liên quan đến Mạc Hàm, người con gái đã từng đẩy mình đến đường cùng bây giờ phải nhận lại báo ứng, so với cô ấy ngày xưa còn nặng nề hơn nhiều.
Rõ ràng là Đào Duyệt vẫn luôn oán trách Mạc Hàm, thế nhưng khi thấy Mạc Hàm xảy ra chuyện, cô ấy lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ như cô ấy tưởng, ngược lại cảm thấy có chút thương cảm.
Sau hồi lâu, Đào Duyệt khẽ thở dài: “Rồi cũng sẽ qua thôi.”
Chỉ mấy chữ an ủi ngắn ngủi, cũng chính là tổng kết lại tất cả những bất hạnh mà cô ấy đã phải trải qua.
Mạc Hàm cúi đầu thật sâu, không biết đang suy nghĩ gì, dường như đã mất đi giọng nói.
Cho đến khi cốc nước trong tay lạnh dần, Đào Duyệt mới nói: “Cô không định nghe điện thoại của Viễn An sao?”
Mạc Hàm không nói gì, chỉ lắc đầu: “Tôi không biết…”
“Hiện tại tôi vẫn chưa đủ tỉnh táo, cần thêm một khoảng thời gian để hồi phục.” Cô phiền não gãi đầu: “Chờ khi nào anh ấy quay lại thì hẵng nói…”
Đào Duyệt bất bình thay Chu Viễn An: “Có bao giờ cô nghĩ cho cậu ấy không?”
“Cô cần thời gian để tỉnh táo, thế nhưng cô có biết là vì không gọi được cho cô mà Viễn An như ngồi trên đống lửa, đến cơm cũng không ăn được không? Chỉ có mỗi cảm nhận của cô mới là quan trọng nhất sao?”
Cô ấy nói một tràng khiến Mạc Hàm sửng sốt, há miệng một lúc lâu không thể nói lại.
***
Sau khi được Đại K đưa về nhà, Mạc Hàm ngồi một mình trong căn phòng trống vắng, ngẩn người nhìn những đồ vật lạnh như băng, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô cũng đưa ra quyết định, cầm điện thoại lên gọi cho Chu Viễn An.
Bây giờ đã là hơn sáu giờ, chắc anh sẽ mở máy.
Tiếng chuông vừa vang lên đã rất nhanh được kết nối. Cho dù trong lòng đang nổi sóng cỡ nào thì giọng Chu Viễn An vẫn cứ luôn lạnh nhạt như bình thường: “A lô?”
Mấy giây sau Mạc Hàm mới cất tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Anh nói: “Vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị trở về nhà trọ.”
“Ừm.”
Mới hai câu đã không biết phải nói gì tiếp, Mạc Hàm đành cố gắng tìm đề tài.
“Ăn có đủ no không?”
“No.”
“Cơm nước bên đó thế nào?”
“Cơm nhân viên ba thịt hai món ăn, rất phong phú.”
Mạc Hàm hơi ngừng lại, hỏi tiếp: “Công việc có bận lắm không?”
Nếu như bình thường thì gần như Chu Viễn An sẽ trả lời là “Không bận lắm” hoặc “Có chút.” Nhưng lần này anh lại nói thẳng là: “Rất bận.”
“Mạc Hàm…” Anh phức tạp gọi tên cô một tiếng, âm cuối kéo hơi dài.
Cô im lặng không nói, nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh: “Anh không thể xin nghỉ phép…”
Giọng nói dịu dàng thanh nhã của anh không giấu được nỗi buồn phiền ảm đạm, giống như một làn gió mát dễ dàng khuấy đảo nội tâm Mạc Hàm, khiến cõi lòng cô chìm xuống.
Có lẽ thực sự có những người giống như bầu trời, từng ngọn cỏ từng hòn đá đều hướng về, khiến người đời trầm luân.
Trong nháy mắt đó cô bị anh làm cho cảm động, trở nên thông cảm và tha thứ, cô đáp lại: “Không sao đâu.”
Chu Viễn An nói: “Em đừng để ý đến những bình luận ác ý trên mạng, nhân lúc kỳ nghỉ hè vẫn còn dài thì ra ngoài du lịch giải sầu một chút đi.”
“Du lịch?” Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, Mạc Hàm hỏi ngược lại: “Tình trạng của em bây giờ sao có thể đi du lịch? Em mà đi thì Mạc Tiểu Dương sẽ thế nào?”
“…” Chu Viễn An đúng là bận quá hoá hồ đồ, bị Mạc Hàm phản bác lại mới nhận ra lời nói của mình thật là quá thiếu sót.
Anh vội chữa lại: “Vậy em tìm chuyện khác để làm đi, tóm lại đừng lên mạng, hai ba tháng nữa là sóng gió sẽ qua thôi.”
Mạc Hàm vẫn biết là như vậy, nhưng mà hai ba tháng, hơn chín mươi ngày, hai nghìn một trăm giờ, sẽ dài đến nhường nào?
Cô nặng nề nói: “Anh đã xem qua những video đó rồi sao?”
“… Ừ.”
“Thật ra thì đây không phải là lần đầu anh xem nó, đúng không? Trước khi chúng ta bắt đầu quen nhau anh đã xem rồi.”
Vừa nói ra những lời này thì Mạc Hàm liền hối hận, không phải là cô đã quyết định sẽ không nhắc tới nữa hay sao? Tại sao đột nhiên lại vạch trần…
Đầu dây bên kia im lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng chim vỗ cánh bay đi, Chu Viễn An im lặng thật lâu, có lẽ còn đang suy nghĩ xem sẽ phải trả lời cô như thế nào.
Trước khi anh mở miệng thì Mạc Hàm vội vàng cướp lời: “Anh không cần phải giải thích, em tin là chuyện này không có liên quan gì đến anh.”
Lời chưa nói xong thì lại càng cảm thấy lúng túng hơn.
Cô hơi nản lòng, chính cô cũng không biết cuối cùng thì mình đang muốn nói cái gì, vì vậy bèn dứt khoát nói sang chuyện khác: “Em mệt quá… Em đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”
Chu Viễn An cũng thuận theo lời cô: “Ngủ ngon.”
Mạc Hàm lẩm bẩm: “Hy vọng kỳ nghỉ hè sớm kết thúc, anh mau trở lại đi… Em rất nhớ anh.”
Một lúc sau, đầu dây bên kia mới nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ.”
Đi ngủ chỉ là cái cớ, Mạc Hàm quả thực rất mệt mỏi nhưng căn bản không tài nào ngủ được.
Tối hôm nay không có việc gì làm, để bù vào khoảng thời gian trống, Mạc Hàm đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn tập luyện ca khúc mới, bèn gọi mấy người trong ban nhạc đến.
Nhưng hoá ra đây cũng không phải là sáng kiến hay, lúc lòng không yên mà lại cưỡng ép chính mình đi làm việc gì đó thì sẽ chẳng mang lại kết quả tốt.
Để che giấu vết thương, Mạc Hàm cẩn thận đeo khẩu trang ra ngoài gặp mọi người, hơn nữa cô còn bắt Đại K phải giữ bí mật. Luyện tập trong phòng tối, ánh đèn mờ ảo, cô lại cố ý để mái tóc dài che nửa khuôn mặt, vì thế A Phong và Vương Lâm không hề phát hiện ra.
A Phong đem đến một tin tốt, có một quán bar khác liên lạc với bọn họ, hy vọng bọn họ có thể qua biểu diễn thường xuyên, thù lao cao hơn rất nhiều so với quán bar cũ.
Nghe được tin vui này, mấy người còn lại đều cao giọng hoan hô, chỉ có một mình Mạc Hàm là tâm trạng treo lên cành cây nên không để ý.
Lúc tập luyện cô liên tục thất thần, cuối cùng đã phải gánh hậu quả lớn.
Đàn guitar chẳng may trượt khỏi tay rơi xuống đất, lực rơi không nhẹ chút nào. Đầu đàn và thân đàn gãy rời ra, không thể nào sử dụng tiếp được.
Chiếc đàn guitar này là do Chu Viễn An tự tay làm cho cô, tất nhiên là một vật rất quý đối với Mạc Hàm. Cô hối hận khôn xiết, sớm biết sẽ gặp phải chuyện xui xẻo như vậy thì thà bằng ở nhà làm việc nhà cho rồi.
Buổi tập luyện liền kết thúc trong chán nản, Mạc Hàm thấy thời gian vẫn còn sớm, lập tức đi đến một cửa hàng sửa chữa nhạc cụ, tìm thợ sửa đàn hỏi thăm.
Cửa hàng đang chuẩn bị đóng cửa, Mạc Hàm là người khách cuối cùng, cô năn nỉ mãi ông chủ mới đồng ý đóng cửa muộn hơn.
Mạc Hàm đem đàn guitar ra, thợ đàn kiểm tra qua một lần, nói là có thể sửa, nhưng mất một nghìn đồng tiền phí.
Mạc Hàm nghe mức giá này thì rụt cổ, một nghìn đồng là tiền sinh hoạt phí suốt cả mùa hè của cô. Bây giờ tiền bạc lại khó khăn như vậy, một cái đàn guitar có đáng giá không?
Cô nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng đành từ chối ông chủ, rời đi trước con mắt coi thường mọi người.
Cố chờ thêm hai tháng nữa vậy, khi nào Chu Viễn An quay lại thì cho anh sửa, nếu như anh có thể làm thì chắc là sửa cũng không khó khăn.
Cách cửa hàng sửa chữa nhạc cụ mấy chục mét có một cây ATM, lúc đi qua đó, Mạc Hàm hơi chần chừ, nghĩ đến việc sắp phải nộp viện phí tháng sau cho Mạc Tiểu Dương thì liền bước vào.
Cô định rút hai nghìn đồng trong tài khoản, nhưng hệ thống lại nhắc nhở là số dư còn lại không đủ. Cô quay lại kiểm tra, cuối cùng đành chán nản rút năm trăm đồng.
Mạc Hàm chậm chạp cõng đàn guitar đi trên con đường vắng vẻ, gió mùa hè thổi qua các thị trấn phía Bắc, khiến không khí trở nên oi bức ngột ngạt.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua màn đêm, nhìn về ánh sao nơi phía cuối chân trời, suy nghĩ cũng bị cơn gió này thổi bùng lên.
Điện thoại trong túi rung lên, là Mạc Tiểu Dương gọi đến, hỏi tại sao hai ngày hôm nay cô không đến thăm cậu bé.
Mạc Hàm không biết phải nói thế nào, cô nhìn khuôn mặt đầy vết thương của mình đang phản chiếu lên cửa kính bên đường, ánh mắt buồn bã, khó khăn mấp máy môi: “Hai ngày nay chị bận quá, ngày mai nhất định chị sẽ qua với em, được không?”
Mạc Tiểu Dương ngoéo tay với cô từ xa, miễn cưỡng đồng ý.
Mạc Hàm không hề biết rằng quyết định của buổi tối ngày hôm đó đã khiến cô hối hận suốt cuộc đời, chỉ vì lo trước lo sau mà đã đánh mất quá nhiều thứ.
Không nên chỉ vì tiếc một nghìn mà cuối cùng đánh mất cả cây đàn guitar.
Không nên trốn tránh Mạc Tiểu Dương, để rồi ngay cả lần gặp mặt cuối cùng với cậu bé cũng không làm được.
***
Sau khi cúp điện thoại, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Mạc Hàm lại mở danh bạ ra, ngón tay lướt qua lướt lại không mục đích giữa hàng trăm cái tên.
Mấy phút trôi qua, cô chọn tên Lý Việt Hải, quyết định nhắn tin cho hắn.
Mạc Hàm soạn nội dung, sau đó lại cảm thấy không ổn, vừa viết lại vừa xoá nhiều lần, cuối cùng mới cắn răng nhấn nút gửi đi.
“Em muốn mượn ít tiền.”
Lúc Mạc Hàm đi đến trạm xe buýt thì nhận được hồi âm của Lý Việt Hải: “Bao nhiêu?”
Cô hơi ngại vì mượn quá nhiều, nhắn lại: “Khoảng một, hai trăm nghìn đi.”
Lý Việt Hải đồng ý hết sức sảng khoái: “Được, anh đang chơi ở bên ngoài, em đến chỗ anh đi.”
Phía sau tin nhắn này có viết địa chỉ của một hội sở cao cấp.
Thời gian không còn sớm, Mạc Hàm không muốn đi quá xa, hỏi: “Anh không chuyển tiền qua tài khoản cho em được hả?”
Nhưng chờ mãi không thấy Lý Việt Hải trả lời.
Đợi mười mấy phút cũng không có phản ứng gì, Mạc Hàm bất đắc dĩ thở dài, đành phải thay đổi lộ trình, đón một chiếc xe buýt khác.
Trước kia Mạc Hàm và Lê Khả đã từng đến hội sở này rồi, không hổ là nơi ăn chơi truỵ lạc của những người có tiền, từ trong ra ngoài đều được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, hết sức xa hoa.
Đây chính là nơi mà Mạc Hàm đã bị Lý Việt Hải nhục mạ một trận, sau đó thì trở mặt với nhau, vì thế cô không hề có ấn tượng tốt với nơi này.
Cô vừa bước theo sau người phục vụ vừa cau mày, không hiểu tại sao Lý Việt Hải lại hẹn gặp cô ở chỗ này, hắn đang nghĩ cái gì vậy nhỉ?
Người phục vụ dẫn Mạc Hàm đi vào một bữa tiệc đang tổ chức bên hồ bơi, cả một không gian rộng lớn, không biết hôm nay là ngày tiệc tùng của con cháu nhà giàu nào, tất cả khách khứa đều mặc bikini gợi cảm, từng đôi nam nữ quấn quýt thân mật với nhau, lượn qua lượn lại trước mặt cô.
Xung quanh bể bơi là dãy bàn dài bày la liệt đủ loại đồ ăn ngon lành, rực rỡ muôn màu, cùng lắm chỉ có thể ăn hết một nửa, còn lại toàn bộ để lãng phí. Nơi sân khấu phía xa là một đám phụ nữ mặc trang phục hở hang, đang uốn éo biểu diễn những điệu múa nóng bỏng, kết hợp với âm nhạc mạnh mẽ kích thích dục vọng của con người.
Ánh mắt Mạc Hàm lướt nhanh qua từng đám người, cô đi vòng quanh bể bơi một vòng, nhưng không tài nào tìm được Lý Việt Hải, cho đến khi cô nhìn thấy Lâm Đoá Nhi đang nằm nghiêng ở trên ghế cười nói tán gẫu với bạn bè.
Lâm Đoá Nhi không mặc áo tắm hai mảnh mà mặc một chiếc váy trắng đơn giản, ngắn đến bắp đùi. Giữa những người đẹp ăn mặc hở hang thì cô ta trở nên năng động trong sáng.
Nếu như có thể tránh thì Mạc Hàm cũng không muốn giao tiếp với cô ta làm gì, nhưng ở chỗ ngày cô không biết ai khác ngoài cô ta cả.
Đến thì cũng đã đến rồi, cũng không thể đi về không công.
Mạc Hàm cố nhịn sự khó chịu trong lòng, đi về phía cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Lý Việt Hải ở đâu?”
Lâm Đoá Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô nhưng chẳng hề ngạc nhiên chút nào, cô ta bảo bạn bè đi hết, rồi mới chậm rãi nói: “Sợ là cô tìm nhầm người rồi, bọn tôi đã chia tay, tôi cũng chẳng biết anh ta đang ở đâu.”
Mạc Hàm nghe vậy thì hơi nhíu mày, nhận ra có cái gì đó không đúng.
Lâm Đoá Nhi nói tiếp: “Cô đến đây vì muốn tiền, đúng không?”
Cô ta lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại di động màu đen, quơ quơ trước mặt Mạc Hàm: “Điện thoại của Lý Việt Hải đang ở đây nè, lần trước anh ta sốt ruột muốn cùng cô đi tham gia cái tiết mục kia nên đã đánh rơi ở khách sạn.”
“Vừa mới nhắn tin cho cô là tôi, tôi chờ cô lâu lắm rồi đó.” Cô ta vừa nói vừa cười, tiếng cười khanh khách kia khiến cho người khác vô cùng khó chịu, tựa hồ như tất cả mọi việc đều ở trong lòng bàn tay của cô ta.
Mạc Hàm biết rằng mình đã bị trêu đùa, cô không nói hai lời, lạnh lùng quay người bỏ đi.
“Đừng có đi vội thế chứ.” Lâm Đoá Nhi lười biếng gọi với theo bóng lưng của cô: “Không phải là cô thiếu tiền sao? Tôi có nè.”
Mạc Hàm mặc kệ, vẫn cứ đi về phía trước.
Giọng nói đầy trào phúng của Lâm Đoá Nhi vẫn không ngừng vang lên bên tai: “Cô muốn bao nhiêu cũng được, mượn nhưng cũng không cần phải trả, thế nào?”
“…”
“Thực sự không muốn sao? Hiếm lắm mới có một cơ hội, giờ mà bỏ lỡ là tiếc lắm đó.”
Mạc Hàm càng đi càng xa, Lâm Đoá Nhi liền chạy đuổi theo, lớn tiếng gọi cô lại: “Mạc Hàm! Có phải cô cảm thấy mình vẫn còn chưa đủ nghèo không? Đừng có quên là cô vẫn còn một đứa em trai đang bệnh nặng nhé!”
“Cô cho là cái kiêu hãnh của người nghèo đó đáng giá mấy đồng? Trong mắt của tôi thì không đáng một xu!”
Mạc Hàm dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô ta.
Lâm Đoá Nhi cho rằng cô đang rất tức giận, thế nhưng phản ứng của Mạc Hàm lại bình thản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô ta, cô không hề nói hay hành động gì, chỉ nhìn cô ta bằng một đôi mắt đầy sát khí lạnh thấu xương.
Hai người giằng co không tiếng động, Lâm Đoá Nhi lại tiếp tục châm ngòi, lấy ra một chiếc thẻ tín dụng, vẫy vẫy trước mặt cô.
“Có muốn không? Bên trong có ba trăm nghìn.” Cô ta cong khoé miệng cười một tiếng, không quên bổ sung: “Cũng chỉ là tiền tiêu vặt một tuần của tôi mà thôi, bố thí cho cô đó.”
Giống như đang chứng minh rằng mình nói được làm được, cô ta rộng rãi công khai: “Mật mã là 140541, bất cứ lúc nào cũng có thể quẹt.”
“Ngần này tiền chắc sẽ giúp em trai cô sống lâu thêm một chút nhỉ?”
Môi Mạc Hàm mím chặt lại thành một đường thẳng, một lúc sau mới mở miệng: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Cô chẳng cần phải làm gì cả.” Ánh mắt Lâm Đoá Nhi đầy vẻ trêu tức, cánh tay khẽ vung, ném thẳng chiếc thẻ tín dụng đắt giá đó xuống hồ bơi tối đen: “Đi nhặt đi, nhặt được thì nó là của cô.”
…
Mạc Hàm đứng tại chỗ rất lâu, nhìn Lâm Đoá Nhi, lại nhìn về mặt nước dập dềnh.
Cho đến bây giờ cô cũng không hề nhớ mình đã xuống nước như thế nào, có lẽ là trong tiềm thức đã tự động xoá bỏ đi phần ký ức đau đớn tủi nhục đó.
Nhưng khi đó cô vẫn còn một chút lý trí, đầu tiên cởi đôi giày cao gót yêu quý của mình ra, sau đó cẩn thận đặt chiếc đàn guitar vào một chỗ khô ráo ở trên bờ.
Mặc kệ quần áo, cô tung người nhảy xuống.
“Bùm.” tiếng động lớn hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Nước ở trong bể bơi không hề nóng như nhiệt độ ngoài trời mà lạnh như băng, ngấm vào tận xương tuỷ.
Mạc Hàm chầm chậm bơi ở khu nước cạn, nước dập dềnh trên ngực cô, xối thẳng vào những vết thương chưa lành, khiến cô không kìm được mà run rẩy từng cơn.
Cũng không lâu lắm, lòng bàn chân Mạc Hàm giẫm phải một vật cứng, cô vớt lên nhìn, chính là thẻ của Lâm Đoá Nhi.
Mạc Hàm dùng miệng cắn chiếc thẻ, hai tay gạt nước bơi vào bờ, bụng cuộn lên một cơn đau đớn, dường như sức lực toàn thân của cô đã bị tiêu hao hết sạch, phải cố gắng lắm mới bò được lên bờ.
Đầu tóc và quần áo ướt sũng dính chặt vào cơ thể, cơn gió thổi qua khiến cô run lẩy bẩy.
Mạc Hàm còn chưa kịp định thần thì đã kinh sợ khi thấy Lâm Đoá Nhi đứng trước mặt mình, tay cô ta đang giơ cao cây đàn guitar của cô lên.
Trái tim dường như bị một mũi dao nhọn hoắt cắm vào, Mạc Hàm trợn mắt nhìn cô ta, giọng nói đầy giận dữ: “Cô định làm gì!”
“Cô có biết không? Mạc Hàm, tôi vô cùng căm ghét cô.” Lâm Đoá Nhi chậm rãi mở miệng, hận ý chứa đầy trong mắt: “Mặc dù cho đến tận bây giờ Lý Việt Hải cũng không hề qua lại với cô, nhưng trong số những đứa con gái vây quanh anh ta, thì cô chính là người mà tôi ghét nhất! Từ lần đầu tiên gặp cô ở quán thịt nướng, tôi đã biết rằng sau này cô chính là uy hiếp lớn nhất của tôi!”
Cô ta không còn để ý gì đến hình tượng tiểu thư khuê các của mình, tức giận mắng chửi thô tục: “Đúng là nực cười, tình anh em cái chó gì, tưởng tôi là con ngu không phát hiện ra sao? Không hiểu cái loại như cô thì có gì hơn tôi, cô và tên khốn Lý Việt Hải kia chính là một đôi đê tiện!”
Sau khi lời mắng chửi của cô ta vừa dứt, cô ta liền ngay lập tức đập mạnh cây đàn guitar xuống đất.
Mạc Hàm không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Vỗn dĩ cây đàn guitar đó đã chồng chất vết thương, bị đập như vậy thì liền vỡ tan tành, mảnh vụn bay khắp nơi.
Lâm Đoá Nhi chẳng thèm ngó ngàng, giơ tay chỉ vào mặt cô, hừ lạnh: “Tôi đây không ngại nói cho cô biết trước mặt tất cả mọi người, những tin tức trên mạng kia đều là do tôi công bố! Nhưng mà những lời nói của tôi đều là sự thật, cô vốn dĩ đâu phải loại tốt đẹp gì!”
“Hơn nữa chắc cô cũng không biết nhỉ? Mấy video kia tôi đều lấy từ máy tính của bạn trai cô đó.” Lâm Đoá Nhi bổ thêm một đao: “Tôi đã khuyên cô nên sớm chia tay với cậu ta, thế mà cô còn không nghe.”
Mạc Hàm hoảng hốt nhìn mảnh vụn của cây đàn guitar văng đầy trên đất, dường như cả giấc mơ, cả một đoạn tình cảm, một phần quan trọng của cơ thể của cô cũng bị đập vỡ nát theo.
Dường như cô nghe được tiếng tiếng rên rỉ của cây đàn, nó giống như một bộ xương trắng chết không nhắm mắt, khóc than uất hận vì không cam lòng, một mực kêu oan với cô.
Lâm Đoá Nhi vô cùng sung sướng khi nhìn thấy biểu tình này của Mạc Hàm, cô ta không nhịn được cười to, cao giọng nói: “Hận tôi sao? Có giỏi thì đi mà tố cáo, thử xem cô có bản lĩnh động đến một sợi lông tơ của tôi hay không.”
“Nhưng mà tôi kính báo với cô trước một tiếng, tôi không giống như những đứa con gái cô đã bắt nạt trước kia đâu, nếu như cô dám trả thù tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến cô thân bại danh liệt.”
Bỗng nhiên Mạc Hàm ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn thẳng vào cô ta, đôi mắt đỏ vằn giống như một ngọn lửa chứa đầy sự điên cuồng.
Không đầy một giây sau, cô nắm chặt hai bàn tay đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, rồi cầm lấy một con dao gọt hoa quả xông về phía Lâm Đoá Nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...