Biên tập: B3
Sau khi chờ Mạc Hàm ngủ say, Chu Viễn An mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Anh định muộn nhất là sáu giờ sẽ quay trở lại trường, thế nhưng trong lòng vẫn muốn nán lại thêm một chút nữa nên đã trì hoãn năm lần bảy lượt đến tận bây giờ.
Trong căn phòng nhỏ hẹp bí bách, mỗi mét vuông đều tràn ngập hương vị thanh xuân nóng bỏng của bọn họ, vô cùng ái muội.
Mạc Hàm ngủ rất an tĩnh, tiếng hít thở lúc nông lúc sâu. Chỉ có vào lúc này thì tính cách ương bướng và tuỳ hứng của cô mới có thể hoàn toàn thu lại, lộ ra dáng vẻ khiến cho người khác không thể không yêu thương.
Chu Viễn An lặng lẽ vén chăn lên, xoay hai chân chuẩn bị xuống giường. Mạc Hàm lại rúc vào lòng anh không muốn rời xa, mái tóc mềm mại mát lạnh phủ lên vai anh, theo chăn nệm từ từ trượt xuống.
Cô phát hiện thấy hơi ấm cơ thể ba mươi bảy độ của con người đang cách mình ngày càng xa, mí mắt liền giật giật, nắm lấy bàn tay anh.
“Đừng đi.”
“Xin lỗi em…”
Chỗ sâu nhất trong trái tim bị một câu nói mớ của cô đánh gục.
Có những lúc người con gái này vô cùng đáng trách, nhưng lại có những lúc dễ thương vô cùng.
Dường như chỉ cần một khắc dịu dàng này cũng có thể quét trôi mọi mây mờ u ám của quá khứ.
Yêu thương và đau lòng giao thoa một chỗ, khiến cho người ta không nỡ dứt bỏ, chính điều này đã chôn vùi đi chí khí của không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, huống chi với một con người nhỏ bé như anh.
Chu Viễn An lại không tự chủ được mà nằm xuống, mặc kệ thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.
Đệm giường hơi lõm xuống, ngay lập tức tay chân Mạc Hàm lại vòng qua ôm chặt lấy Chu Viễn An, làn da lộ ra bên ngoài của cô trắng như tuyết, vẫn còn lưu lại những dấu vết mơ hồ sau khi ân ái với anh.
Ánh mắt Chu Viễn An yên tĩnh an nhàn, anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng thở dài: “Mạc Hàm.”
“Ừ.”
“Sau này chúng ta sẽ thế nào?”
“…”
“Mười năm quá lâu, chúng ta kết hôn luôn bây giờ đi.”
“…”
“Trái tim anh là của em, tài sản của anh là của em, tất cả những gì của anh đều thuộc về em. Nếu như luật pháp ràng buộc anh và em mãi mãi, liệu như thế có thể khiến em tin tưởng anh không?”
“…”
Người kia vẫn lặng im không đáp lại, lời tỏ tình của anh liền cứ thế biến thành tự độc thoại.
Chu Viễn An khẽ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô, anh cúi đầu xuống đặt lên mi tâm cô một nụ hôn dịu dàng.
***
Ngày hôm sau sau khi tạm biệt Chu Viễn An, Mạc Hàm mang máy tính xách tay đến cửa hàng sửa chữa.
Hỏi qua mấy nhà đều báo giá từ năm trăm đồng trở lên, Mạc Hàm trố mắt, không nhịn được cao giọng: “Năm trăm đồng?! Các người ăn cướp hả?!”
Nhân viên tư vấn thao thao bất tuyệt bằng giọng miền Nam: “Thưa quý cô! Yêu cầu này của cô không giống như phục hồi file đã xoá, loại thao tác này yêu cầu kỹ thuật rất cao! Hơn nữa chúng tôi còn có thể giúp cô khôi phục lại tất cả những dữ liệu đã đánh mất trong vòng hai năm trở lại đây, là một đại công trình đó, năm trăm đồng là quá rẻ.”
Mạc Hàm tiếc tiền, chần chừ mãi không chịu quyết định.
Thử nghĩ theo cách khác xem, bài tập của cô là thành quả mà cô đã phải bỏ ra biết bao công sức, vất vả suốt ba tháng trời mới hoàn thành, giờ có bao nhiêu tiền cũng không mua nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô đành cắn răng đồng ý.
Cô rút năm tờ tiền giấy đặt bộp xuống mặt bàn, hỏi: “Phải chờ trong bao lâu?”
“Ít nhất hai ngày.” Nhân viên không nhanh không chậm đẩy tiền về phía cô: “Chưa cần phải trả tiền vội, nếu như không lấy lại được dữ liệu thì chúng tôi sẽ không thu phí của cô.”
Nghe vậy còn thấy đáng tin chứ, Mạc Hàm gật đầu: “Được, vậy hai ngày nữa tôi quay lại.”
Lúc từ cửa hàng máy tính đi ra, Mạc Hàm nhận được một tin nhắn của fan hâm mộ.
Fan hâm mộ này nói rằng đã vô tình biết được hoàn cảnh gia đình của Mạc Hàm, rất thương cảm với những gì Mạc Tiểu Dương đang phải chịu. Thế nên cô ấy đã tự động tổ chức quyên góp trên blog cá nhân của mình, kêu gọi tất cả những fan hâm mộ khác của Mạc Hàm cùng với mọi người trong các tầng lớp xã hội chung tay ủng hộ, góp một chút sức nhỏ cho cô, hy vọng có thể giúp Mạc Hàm giảm bớt gánh nặng trước mắt. Hiện tại mới chỉ ba ngày đã quyên góp được mấy chục nghìn đồng, cô ấy liền ngay lập tức chuyển tiền vào tài khoản cho Mạc Hàm.
Mạc Hàm cảm động đến không lời nào có thể diễn tả được, kể từ khi chương trình được phát sóng đến nay cô đã nhận được không ít quà tặng và thư khích lệ của fan hâm mộ.
Nhưng những sự ưu ái như thế này của fan hâm mộ chỉ khiến cho Mạc Hàm càng thêm bất an và áy náy, sợ rằng rất nhanh thôi mình sẽ làm phụ lòng kỳ vọng của họ.
Từ cái hôm không khách khí đạp cho giám khảo một cước thì cô đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào đối với cuộc thi này nữa. Nhưng nghĩ lại, nếu như biết có lẽ lần tới sẽ là lần biểu diễn cuối cùng của mình, thì hẳn là sẽ càng thổi bùng lên ý chí chiến đấu của cô mới đúng. Dùng hết sức mình để biểu diễn một tiết mục thật xuất sắc, coi như đây là lời cám ơn duy nhất cô dành cho tất cả những fan hâm mộ của mình.
Sau một ngày tinh thần sa sút, Mạc Hàm như được thay máu phấn chấn hẳn lên, lập tức gọi điện thoại cho Vương Lâm, thống nhất lại thời gian tập luyện trong tuần này.
Cuối cùng mấy tháng trời khổ luyện phát âm tiếng Anh cũng không hề bị uổng phí, Mạc Hàm đã có thể thuộc kỹ lời bài hát, hát lên lưu loát trôi chảy, hoàn toàn tự nhiên.
Không biết sau khi tập luyện đến lần thứ mười mấy, ngón tay Vương Lâm cũng sắp gãy đến nơi mà Mạc Hàm vẫn không biết mệt mỏi, cầm micro càng hát càng hăng say.
Vương Lâm không chịu được phải hô lên một tiếng, ngã ngửa chổng vó lên trời, hai mắt trợn trắng: “Không luyện nữa không luyện nữa, lão tử sắp chết đến nơi rồi.”
Mạc Hàm xuỳ xuỳ hắn như đuổi dê ngoài đồng: “Luyện thêm mấy lần nữa đi, chúng ta cố gắng luyện thật hoàn hảo, buổi tối tôi mời cậu ăn thịt nướng.”
Vương Lâm nghe thấy lời này thì ngay lập tức sống lại, ngồi bật dậy: “Tiếp tục nào!”
Sau bữa tối no say với Vương Lâm, Mạc Hàm nhận được điện thoại từ hàng sửa chữa máy tính, thông báo rằng họ đã khôi phục dữ liệu thành công, cô có thể qua lấy máy về.
Mạc Hàm vội vàng chạy đến cửa hàng, mở máy tính ra kiểm tra một lần, ngoại trừ bài tập của cô, còn có hai file khác trong ổ G, thậm chí còn hiện lên cả thông tin cho biết file bị xoá vào ngày tháng năm nào.
Thảo nào những người làm kỹ thuật đều rất kiêu ngạo, cô tâm phục khẩu phục thanh toán năm trăm đồng.
Mạc Hàm xách máy tính về nhà, cũng không tránh khỏi việc tò mò muốn nhìn lén xem trong máy tính của bạn trai đã từng có những gì. Cô ngồi trước máy tính do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà mở file kia ra xem qua một lần.
Nhưng hoá ra lại khiến cô thất vọng, bên trong hầu như chẳng có gì, ngoại trừ mấy bản phác hoạ thiết kế và mấy file word ra thì đều là phim điện ảnh hoặc phóng sự, căn bản chẳng hề có mấy loại phim hành động giống như máy tính của những nam sinh khác.
Mạc Hàm cụt hứng, lúc đang chuẩn bị tắt máy thì đột nhiên ánh mắt lướt qua màn hình, phát hiện ra mấy icon nhìn rất quen.
Cô sững sờ thật lâu, sau đó chậm chạm di chuột, miệng vừa lẩm nhẩm A Di Đà Phật vừa click mở một trong số những video đó.
Video không đến vài giây, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện, tiếng nước chảy quen thuộc, bóng lưng lại càng quen thuộc hơn.
Cô hoảng sợ vội vàng tắt đi.
Đó chính là video Từ Đào quay lén khi cô tắm, tại sao âm hồn vẫn chưa tiêu tan?
Cô gần như đã quên mất chuyện này, nhưng tại sao bây giờ nó lại bất ngờ xuất hiện một lần nữa, giày vò cô, kích động cô.
Nếu không phải được xem tận mắt, thì căn bản Mạc Hàm sẽ không bao giờ dám tin rằng mình lại phát hiện ra những video này ở trong máy tính của Chu Viễn An.
Cô theo bản năng mở ra xem những video này bị xoá vào ngày nào, là tháng mười năm ngoái, cũng chính là khi bọn họ vừa mới ở bên nhau không lâu.
Cứ suy luận như vậy, chứng tỏ rằng trước đó Chu Viễn An cũng đã sớm xem qua những video này rồi… Là khi thuê trọ chung nhà với cô sao?
Phòng anh chuyển vào chính là phòng mà Mạc Hàm đã ở hồi trước, có lẽ chính trong thời gian đó anh đã vô tình tìm thấy chiếc USB này.
Thời tiết tháng sáu đã dần bước vào mùa hè nóng bức, tiếng ve kêu vang bên ngoài cửa sổ, thế nhưng sau lưng Mạc Hàm vẫn không kìm được mà đổ mồ hôi lạnh.
Bóng đêm trống vắng như đang ùn ùn kéo đến, bao trùm lấy cô trong cô độc và sợ hãi, ánh mắt cô như bị lạc đường trong đêm tối, ngay cả trái tim cũng bắt đầu đập loạn nhịp.
Không biết đã ngồi mãi một tư thế trong bao lâu, Mạc Hàm mới máy móc click chuột phải, chọn xoá file dữ liệu đó, rồi tắt máy tính, lên giường ngủ.
Trong lòng như có một con dã thú đang ẩn nấp, ánh mắt nó lạnh như băng, toàn thân toát lên sự căm ghét và xảo trá muốn ly gián cô.
Dường như Mạc Hàm đang gặp phải một cơn ác mộng, cô phải trải qua một trận đấu tranh kịch liệt để cố gắng chế ngự nó.
Cô tự nhủ với lòng mình rằng đừng nên suy đoán tại sao Chu Viễn An lại những video này vào máy tính, cô chỉ cần biết rằng cuối cùng anh đã xoá hết chúng đi là được rồi.
Có một số chuyện nếu như cố gắng đào lên thì cũng chưa chắc đã tốt, chỉ cần giả ngốc một chút thôi thì tất cả sẽ đều vui vẻ.
Cô phải học được cách nhẫn nhịn, phải học cách tin tưởng anh, học cách loại bỏ đi những tính xấu của mình.
Bọn họ vừa mới trải qua lần gây gổ trước đây không lâu, mối quan hệ vẫn đang trong tình trạng bấp bênh, nếu bây giờ lại có thêm một chút gió thổi cỏ lay nào nữa thì chỉ sợ sẽ không tránh khỏi kết cục đổ vỡ.
Hiện nay tâm tư duy nhất của Mạc Hàm chính là bảo vệ thật tốt đoạn tình cảm dễ bị thương tổn này, cô không muốn gây thêm một chút rắc rối nào nữa.
Cả hai người đều rất bận rộn, tình yêu vốn dĩ là một điều vô cùng tốt đẹp, cần gì phải khiến cho cả hai cùng bận lòng.
Nếu như có một ngày, cho dù Chu Viễn An có cầm súng chĩa về phía cô đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ tự thuyết phục bản thân mình rằng súng đó không có đạn. Ngay cả khi mình phải hy sinh, thì cô cũng không muốn phụ lòng anh thêm một lần nào nữa.
Cô có thể làm đến mức này đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà cô có thể làm được rồi, những chuyện còn lại thì cứ theo ý trời đi.
***
Buổi chiều trước ngày đi Bắc Kinh, Mạc Hàm đã sớm sắp xếp xong hành lý và nhạc cụ, chỉ cần ngồi nhà chờ đợi ngày hôm sau xuất phát.
Trước khi đi ngủ, cô vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, liền gọi điện thoại cho Vương Lâm lần nữa, định dặn hắn sáng mai nhớ đặt chuông báo thức.
Thế nhưng bất ngờ là lần này Vương Lâm không hề nghe điện thoại.
Mạc Hàm cho rằng hắn đang bận nên không suy nghĩ nhiều, đợi nửa tiếng sau lại gọi lại lần nữa, vẫn không hề nghe máy.
Cô không khỏi lo lắng, đừng nói là cậu ta bỏ rơi mình đúng lúc quan trọng chứ?
Mạc Hàm nằm trên giường, nhắm hai mắt lại nhưng chẳng thể ngủ được.
Mãi sau cơn buồn ngủ mới kéo đến, lúc bắt đầu mơ màng thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ gọi trở lại.
Cô liền cầm điện thoại lên nhìn, thấy là Vương Lâm gọi đến thì vội vàng nghe máy.
Cô chưa kịp nói lời nào thì Vương Lâm ở bên kia đã rên rỉ: “Mạc gia ơi! Tôi phải vào bệnh viện rồi!”
Mạc Hàm ngẩn người: “Xảy ra chuyện gì?”
Vương Lâm hít một ngụm khí lạnh, kể khổ: “Có nhớ lần trước tôi đã vạch trần một khách sạn dùng dầu ăn vớt từ cống lên không? Sau khi tin tức đó được lên báo thì khách sạn kia bị phá sản, bọn họ liền tìm người trả thù tôi, một đám người vây đánh mình tôi!”
Trong lòng Mạc Hàm căng thẳng, vội hỏi: “Vậy giờ cậu sao rồi? Có bị thương không?”
“Tất nhiên là bị thương rồi!… Ai ui! Nhẹ một chút nhẹ một chút!” Dường như bên kia đang bôi thuốc, Vương Lâm đau đớn kêu oai oái một lúc lâu, mãi sau mới nói tiếp: “Tôi bị gãy tay rồi, mặt cũng sưng vù lên! Định mệnh, đám người kia thực con mẹ nó là một lũ vô nhân tính! Chỉ toàn nhằm vào mặt để đánh!”
Mạc Hàm lắc đầu, cảm thấy không còn gì để nói: “Cậu đi làm người tốt vạch trần kẻ xấu, kết quả cuối cùng người thiệt thòi vẫn chỉ có mình cậu thôi không phải sao?”
Cô ngẫm nghĩ một lúc liền quyết định: “Vậy ngày mai tôi đi Bắc Kinh một mình, cậu ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Vương Lâm nói: “Nhưng phần biểu diễn đó của cậu đâu thể thiếu tay đàn chứ, tôi nhất định phải đi cùng cậu!”
Mạc Hàm nói trúng tim đen của hắn: “Gãy tay như thế đánh đàn kiểu gì?”
“…” Vương Lâm nghẹn họng, thở dài rên rỉ: “Mạc gia à, tôi có lỗi với cậu quá. Haizzz, mất hết cả thể diện rồi, làm ảnh hưởng đến cậu.”
“Không sao đâu, bỏ phần chơi đàn đi là được mà.” Mạc Hàm nhẹ giọng an ủi: “Chuyện ngoài ý muốn này cũng không thể trách cậu.”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa tảng sáng, Mạc Hàm đã chuẩn bị xong xuôi, mang đàn guitar cùng mấy bộ quần áo bắt đầu xuất phát.
Lúc đến trạm xe lửa mới có tám giờ sáng, trong đại sảnh thưa thớt người qua lại, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, tựa như xung quanh vẫn chưa ai thức dậy.
Sân ga thẳng tắp kéo dài về phía chân trời, ánh rạng động thoáng cái đã xuất hiện, lặng lẽ chờ đợi bên cạnh đoàn tàu.
Đây là thời điểm không khí tươi mới nhất trong ngày, Mạc Hàm hít một hơi thật sâu, chưa kịp vào đến phổi thì đã thở ra mang theo chút buồn bã.
Lại một lần nữa cô phải một thân một mình bước đi trên con đường dài, nhưng thực ra thì cũng không đến nỗi ngạc nhiên quá, cô đã quen rồi.
Bây giờ mà bỏ phần guitar và rap của Vương Lâm thì nhất định bài hát này sẽ kém hấp dẫn hẳn đi, nhưng mà vốn dĩ cô chính là người bị loại tiếp theo, thôi thì cũng coi như không quá đáng tiếc.
Duy nhất chỉ có một điều khiến cô cảm thấy có lỗi đó chính là với những fan hâm mộ đã dành hy vọng rất nhiều cho cô.
Không bao lâu sau, từng tiếng vang truyền tới từ xa, ngay cả mặt đất dưới chân cũng khẽ rung lên, không thể coi thường.
Tàu cao tốc chở đầy hành khách chậm rãi dừng lại ở sân ga Đồng Quan.
Mạc Hàm đến sớm, cô là một trong năm người xếp hàng đầu tiên, liếc thấy một bà lão lưng còng dắt theo một đứa cháu đi về bên này, cô bèn nghiêng người, nhường cho bọn họ lên tàu trước.
Chẳng hiểu thế nào mà khi nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức người phía sau chớp lấy thời cơ, cũng mạnh mẽ chen lấn lên phía trước, không để lại cho Mạc Hàm chút chỗ trống nào.
Mạc Hàm bĩu môi, bất đắc dĩ bị đẩy sang hàng bên cạnh.
Thật vất vả mới chờ được mọi người lên xe hết, Mạc Hàm là người lên cuối cùng.
Mới bước được một bước chân lên tàu, đột nhiên sau lưng có người gọi tên cô.
“Mạc Hàm.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy cách đó mười mét, Lý Việt Hải đang chìm trong nắng mai đi về phía cô.
Hắn cõng theo cây đàn guitar của mình, bước chân thong thả ung dung nhưng ánh mắt sắc bén đầy kinh nghiệm, như có thể nhìn xuyên thấu lòng người.
Lúc đứng cạnh cô, hắn nói rõ ràng từng chữ: “Anh đi cùng em.”
Hết chương 52.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...