Chiếc Ô

Biên tập: B3

Thuê phòng theo lời của Mạc Hàm, dĩ nhiên không phải chỉ đơn thuần là để ngủ, mà chính là một loại ý tứ khác của những người trưởng thành.

Nhưng có lẽ sự hiểu biết của Chu Viễn An vốn dĩ không bằng cô, Mạc Hàm giao phó toàn bộ mọi việc cho anh, còn mình thì tranh thủ ngủ gà gật trên ghế salon.

Kết quả là, Chu Viễn An lại thuê một phòng hai giường.

Sau khi bước vào phòng Mạc Hàm mới phát hiện ra chuyện tốt anh làm, nhưng lúc này cô cũng lười đổi phòng khác, ngẫm nghĩ lại thấy cùng chen chúc trên một chiếc giường đơn kể ra cũng không tệ lắm.

Mạc Hàm đổi giày, cởi hết quần áo, rồi bước vào phòng tắm. Sau khi cô tắm xong ra ngoài thì mới đến lượt Chu Viễn An.

Mạc Hàm vừa ngồi trên giường chờ anh, vừa ngẩn người nhìn chằm chằm vào chân mình.

Không có quần áo khác để thay, sau khi tắm xong, Chu Viễn An chỉ có thể mặc lại bộ quần áo đã mặc suốt cả một ngày.

Nhìn thấy Mạc Hàm ngồi ngẩn ngơ trên giường không làm gì, mái tóc ướt sũng vẫn nhỏ nước ở sau lưng, anh khẽ nhíu mày một cái.

Chu Viễn An cầm một chiếc khăn lông khô đi tới đằng sau lưng cô, thu tóc cô lại một chỗ, nhẹ nhàng lau.

"Cũng tại em không chịu để ý tới những thói quen nhỏ nhặt này, nên khi tới chu kỳ mới đau bụng như vậy đó."

Mạc Hàm nôn nóng cắn cắn đầu móng tay, giống như không nghe thấy gì.

Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, hai mí mắt nặng trĩu, cứ lúc nào bắt đầu rũ xuống là cô lại cưỡng ép bản thân cố mở mắt ra, nhìn dáng vẻ ngập tràn tâm sự.

Chu Viễn An nhìn vẻ mệt mỏi của cô, nói: "Chờ lát nữa tóc khô rồi thì em hãy đi ngủ sớm một chút."

Mạc Hàm lắc đầu: "Không muốn ngủ."

Chu Viễn An hỏi: "Sao vậy?"

Mạc Hàm buồn bực không đáp lời.

Ánh mắt Chu Viễn An nhìn vào gò má căng cứng của cô, lông mày cô hơi nhíu lại, tạo thành những nếp nhăn nhỏ trên trán, dáng vẻ như đang cố gắng kìm nén không muốn thể hiện ra cho người khác biết những chua xót và khổ tâm trong lòng.

Chu Viễn An nhàn nhạt nhắc nhở: "Nếu không vui thì hãy khóc ra, nơi này không còn ai nữa rồi."

"Tại sao em phải khóc?" Mạc Hàm quay đầu lại nhìn anh: "Vì cái người cặn bã kia?"

Cô giống như đang được nghe một chuyện vô cùng kỳ lạ: "Em đánh anh ta còn không kịp nữa là, với lại anh đừng quên rằng anh mới là bạn trai của em."

Chu Viễn An không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Cô lại bắt đầu tự tạo ra cho mình một cái vỏ bọc mạnh mẽ cứng rắn như vậy, dường như chỉ cần uống mấy chai bia vào bụng là tất cả những chuyện phiền lòng đều sẽ tan thành mây khói, nhưng càng như thế lại càng khiến cho người khác thêm lo lắng.

Thế nhưng có lẽ lần này phải chiều theo cô để tránh phản tác dụng.

Chu Viễn An tiếp tục lau tóc cho cô, lúc anh cúi người xuống tủ đầu giường để tìm máy sấy, ánh mắt vô tình liếc sang bên cạnh.

Mạc Hàm đem ví tiền, điện thoại, áo khoác và đủ thứ thượng vàng hạ cám của mình ném sang một chiếc giường, còn mình thì chiếm chiếc giường gọn gàng còn lại.

Chu Viễn An không hiểu lắm, hỏi cô: "Rốt cuộc thì em định ngủ giường nào?"

Mạc Hàm nói: "Anh ngủ giường nào em ngủ giường đó."

Chu Viễn An sững sờ: "Có ý gì?"

"Chính là hai chúng ta ngủ chung với nhau." Sợ anh không hiểu rõ, Mạc Hàm lại bổ sung thêm: "Cái loại cởi sạch sành sanh đó."

"..."

Động tác trong tay anh thoáng ngừng lại, mấy giây sau mới nói: "Em say rồi."

"Em say, nhưng em vẫn biết rõ bản thân em đang làm cái gì." Mạc Hàm uể oải ngáp một cái, nói tiếp: "Chúng ta không còn là trẻ con nữa, quen nhau cũng được một tháng rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, em là một cô gái còn thấy bình thường, vậy anh còn lo lắng cái gì?"

Chu Viễn An không lên tiếng, cắm máy sấy tóc vào ổ điện, mở máy lên sấy mái tóc dài của cô.

Mạc Hàm nói: "Sao vậy? Anh không muốn em sao?"

"..." Sự chú ý của Chu Viễn An còn đang tập trung vào mái tóc của cô.

Mạc Hàm thấy thái độ của anh là biết tối nay chuyện này không thành công rồi, cô thờ ơ bĩu môi: "Mặc kệ anh vậy, anh nguyện làm xử nam cả đời em cũng không thèm ý kiến nữa."


Sau khi sấy khô tóc, không đợi Chu Viễn An mở miệng, cô dứt khoát nhảy sang giường bên cạnh, thu gọn hết đồ đạc của mình lại, vén chăn lên chui vào, không nói tiếng nào liền nhắm mắt ngủ.

Chu Viễn An nhìn bóng lưng nhô cao trong chăn của cô, không biết phải nói gì cho phải.

Đang có men rượu trong người nên Mạc Hàm ngủ rất nhanh.

Nhịp tim dần chập lại, lúc đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp thì đột nhiên cảm giác được có người bế mình lên.

Cô mơ màng tỉnh lại, nhưng có lẽ do cơ thể quá mệt mỏi nên vẫn giãy giụa không muốn mở mắt ra.

Cả người được bế lên, vài giây sau cô được nhét vào một chiếc chăn khác, chiếc chăn của giường này lạnh như nước đá, cô không nhịn được run lên một cái.

Mạc Hàm cưỡng ép bản thân tỉnh lại, hé mắt ra nhìn xung quanh.

Chu Viễn An đã làm xong, tắt đèn, đang mò mẫm bước lên giường ngủ.

Anh trèo vào nằm cạnh cô.

Mạc Hàm dụi mắt cho tỉnh ngủ: "Anh thay đổi quyết định?"

Chu Viễn An đưa tay ôm cô vào ngực, nói: "Chỉ ngủ thôi, không làm gì khác."

Mạc Hàm không hiểu anh còn đang dè dặt cái gì: "Tại sao?"

Chu Viễn An nói: "Em đã mệt thành như vậy rồi, còn hứng thú làm sao được nữa?"

Nói cũng phải, Mạc Hàm suy nghĩ một chút, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo anh: "Vậy mấy ngày nữa nhé?"

"Để sau rồi nói." Chu Viễn An cẩn thận đắp kín chăn cho cô, bản thân anh cũng chui vào: "Ít nhất thì cũng không phải là bây giờ."

Không phải là khi em vừa uống rượu xong, vẫn còn mông lung say rượu.

Cũng không phải là khi em còn đang lưu luyến một bóng hình khác trong lòng.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Mạc Hàm tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã trống trơn, gió lạnh thổi vù vù qua khe hở của chăn.

Cô trở mình quấn chặt chăn vào người, nhìn thấy Chu Viễn An đi từ nhà tắm ra, mặt mũi sáng láng, quần áo chỉnh tề.

Chu Viễn An đến bên giường, nói với cô: "Mười giờ rồi, em vẫn chưa chịu dậy sao?"

Mạc Hàm ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt nhắm mắt mở: "Anh định đi đâu vậy?"

"Về nhà thay quần áo." Chu Viễn An vừa sửa lại ống tay áo vừa nói: "Anh tìm được công việc dạy gia sư, lát nữa tới nhà học sinh xem qua một chút."

"Ừm." Mạc Hàm lại rúc đầu vào trong chăn: "Anh thuê phòng này thêm một ngày cho em đi, em nghĩ mình phải ngủ đến tận chiều tối mới dậy được."

"Ngủ nhiều như vậy sao?"

"Vâng, đằng nào cũng không có chuyện gì làm... Nơi này cũng gần với quán bar, buổi tối trực tiếp đến thẳng đó biểu diễn luôn."

"Được rồi." Chu Viễn An gật gật đầu: "Vậy anh đi trước đây."

"Ừ, em không tiễn đâu."

Chu Viễn An đi tới cửa, không yên tâm quay đầu lại nhìn cô một cái.

Cô rúc im ở trong chăn không nhúc nhích, có vẻ như đã trở lại bình thường, bấy giờ anh mới yên tâm rời đi.

Sau khi Chu Viễn An đi, Mạc Hàm gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Dương, chắc chắn trong nhà bình yên không có chuyện gì, lại dặn dò cậu bé nhớ khoá bình gas, xong xuôi đâu đấy cô mới dám nhắm mắt ngủ tiếp.

***

Buổi trưa Chu Viễn An gọi điện cho Mạc Hàm, hỏi cô có chịu ăn cơm không, Mạc Hàm nói cô sẽ gọi thức ăn ở ngoài, khi đó giọng cô vẫn hết sức bình thường.

Thế nhưng buổi chiều lúc anh tới đón cô, khi đẩy cánh cửa ra thì như đã bước vào một thế giới khác.

Trong phòng bừa bộn ngổn ngang, thùng rác nằm chỏng chơ trên đất, khắp nơi đều là giấy vụn, trên tủ đầu giường bày bảy tám lon bia xiêu vẹo, còn cả một hộp chân vịt cô vẫn chưa gặm hết.

Chu Viễn An còn chưa tiến lại gần Mạc Hàm cũng đã ngửi được mùi bia nồng nặc.

Anh giữ tay cô, đoạt lấy lon bia, cau mày hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.


Mạc Hàm say khướt nói vốn ban đầu cô chỉ định mua một chút rượu để uống với đồ nhắm thôi, nhưng cuối cùng không để ý lại thành uống nhiều quá mất rồi.

Rõ ràng vẫn là hậu quả của cuộc điện thoại tối hôm qua gây nên.

Chu Viễn An không biết phải nói gì với cô nữa, anh giữ lấy hai tay cô, không cho cô tiếp tục làm loạn.

Anh bình tĩnh nhìn cô, hỏi: "Buổi biểu diễn tối nay của em sắp bắt đầu rồi, em không đi chuẩn bị sao?"

"Không đi!" Mạc Hàm hét to một tiếng, nổi điên lên với không khí: "Ban nhạc kia vốn dĩ cũng không phải do em thành lập, mặc kệ nhà anh ta! Liên quan gì đến em!"

Dáng vẻ cô bây giờ đúng là cũng không tài nào mà hát được, chẳng lẽ lại đến để biểu diễn mấy bài mắng chửi người khác sao.

Chu Viễn An bế cô lên giường, đắp kín chăn: "Vậy thì ngủ thêm một lúc nữa đi."

Lúc này Mạc Hàm sao có thể chịu ngoan ngoãn nghe lời, cô vùng dậy khỏi giường, ngồi cũng không vững, đầu óc quay cuồng như quả lắc đồng hồ.

Cô hùng hùng hổ hổ chỉ vào mũi Chu Viễn An: "Dù gì cũng đã quen nhau ba năm! Nói cắt đứt liền cắt đứt luôn, rốt cuộc thì lòng dạ anh ta xấu xa đến mức nào chứ!"

Chu Viễn An ngồi xuống ôm lấy cô, khẽ vỗ về sau lưng, bình thản nói: "Cảm thấy không thoải mái thì hãy khóc đi."

"Em đã nói rồi, em sẽ không vì cái loại khốn kiếp như anh ta mà phải khóc!" Giọng Mạc Hàm rất lớn, nhưng nắm đấm mềm nhũn vô lực, đánh vào người Chu Viễn An cũng chẳng khác nào đang cù lét anh.

Cô không ngừng lải nhải: "Cha mẹ anh ta mất em cũng khó chịu lắm chứ, tâm trạng anh ta không tốt mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ anh ta. Thế nhưng anh ta dựa vào cái gì mà phát hoả với em? Không thể nói chuyện nhẹ nhàng được sao? Tại sao lại phải tự biến mình thành cái dáng vẻ thân tàn ma dại như vậy?!"

"Rõ ràng là em coi thường anh ta trước, tại sao cuối cùng lại thành anh ta lạnh lùng tuyệt tình với em? Em thực sự không tài nào nuốt trôi được cục tức này! Đều tại hai thằng nhãi Vương Lâm với A Phong kia xúi giục em gọi điện, đêm nay em không thể không cho bọn họ một trận!"

Cô càng nói càng trở nên kích động, thiếu chút nữa là nhảy xuống giường rút dao ra, Chu Viễn An phải dùng hết sức để giữ lấy cô, hai cánh tay ghì chặt lấy eo cô đến nỗi như muốn gãy xương trật khớp.

Mạc Hàm bùng nổ được khoảng mười mấy phút, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại.

Ánh mắt cô mơ màng, miệng hơi há ra, bần thần lẩm bẩm: "Loại người như thế không đáng để em phải tức giận, tức giận sẽ mau già, già rồi thì không còn đẹp nữa..."

Chu Viễn An đè tay cô lại, một cái tay khác của cô lại vung lên mặt anh, không chịu ngừng dù chỉ một phút, Chu Viễn An sắp bị cô hành hạ đến nhừ cả người.

Anh ôm cô lên đùi, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô.

Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, anh nhẹ nhàng nói: "Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, được không?"

Mạc Hàm dẩu đôi môi nhỏ nhắn lên: "Không cho em hút thuốc, không cho em uống rượu, anh như bà quản gia vậy."

Cô nói xong thì ngả người ngã chổng vó ra đằng sau, đôi chân mặc quần tất ngang nhiên mở rộng, những thứ bên dưới váy lộ ra không sót chút nào, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng của bản thân.

Chu Viễn An giúp cô chỉnh lại váy, rồi kéo tay cho cô ngồi dậy: "Vậy em có nghe anh không?"

Mạc Hàm tuỳ tiện gật gật: "Nghe, nghe."

Chu Viễn An nhắc lại: "Cai thuốc cai rượu."

Mạc Hàm cười khúc khích, vòng tay qua cổ anh, khéo léo quyến rũ: "Em nghe theo anh thì anh cũng phải thưởng cho em cái gì chứ?"

Cô làm bộ muốn hôn anh, Chu Viễn An không ngừng trốn lui về phía sau: "Lúc say đừng hôn anh."

Mạc Hàm bỏ ngoài tai, hung hăng nhào tới cắn miệng anh.

Hôm nay cô uống bia nhẹ hơn hôm qua, hương vị có chút ngọt ngào, Chu Viễn An càng trốn tránh càng bị ăn sạch sẽ.

Mạc Hàm cưỡng hôn thành công, lại ôm lấy mặt anh, nháy mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu: "Người đẹp à, anh thật là quá đẹp trai quá, em thích anh, anh theo em nhé..."

Chu Viễn An chậm rãi lau miệng, hỏi cô: "Chỉ thích mình anh thôi sao?"

Mạc Hàm gật đầu như gà mổ thóc.

Chu Viễn An nói: "Anh với em đã ở bên nhau rồi."

"Thật không? Hắc hắc hắc." Cô hài lòng cười ngây ngô.

Mạc Hàm khó khăn lắm mới yên lặng được một chút, sau đó lại bắt đầu lên cơn.

Cô say mèm cả người, nói chuyện cũng ríu hết cả lưỡi vào: "Chu Viễn An, em vẫn còn muốn anh..."


Chu Viễn An không nghe rõ: "Cái gì cơ?"

Mạc Hàm dùng hành động thay lời nói, hai tay mò mẫm tới cởi thắt lưng của anh.

Đầu óc cô quay cuồng nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, chỉ một lát thôi đã mò thẳng được tới chỗ đó.

Chu Viễn An đè tay cô lại, hơi cau mày: "Không phải tối hôm qua chúng ta đã nói rồi sao?"

Mạc Hàm ngang ngạnh: "Dù sao em cũng đã bắt được nó rồi, anh... anh đừng hòng bắt em buông tay."

Cô nắm thật chặt, tuỳ ý trêu ghẹo một hồi khiến Chu Viễn An run rẩy cả người, anh cắn răng nói: "Đừng."

Hai người giằng co mãi không ngừng, một cây làm chẳng nên non, Mạc Hàm ảo não: "Sao anh lại dông dài như vậy chứ... Em... Hôm nay em nhất định phải... Rốt cuộc thì anh có phải người của em không? Em muốn phải thật nhanh!"

Cô nói năng mơ hồ không rõ, lung tung không đầu không đuôi, Chu Viễn An không tài nào hiểu được cô đang muốn biểu đạt cái gì.

Động tác trong tay cô không hề ngừng lại, tuy phương pháp không đúng nhưng cũng dần dần có hiệu quả, máu toàn thân Chu Viễn An đổ dồn xuống dưới, càng lúc càng không thể nào kìm chế được.

Giọng nói anh cũng dần trở nên thay đổi: "Mạc Hàm, đừng như vậy."

"Tại sao? Không phải là anh đang rất thoải mái sao?"

"Em đang say."

"Say hay không say cũng đều muốn anh."

"Em không làm không được sao?"

"Đúng vậy."

Chu Viễn An cau mày: "Hôm nay không được, ngày mai đi."

Mạc Hàm không nhịn được bất mãn: "Hôm qua thì nói hôm nay, hôm nay lại đẩy sang ngày mai, anh đừng hòng chơi trò kéo dài thời gian."

"..."

Chu Viễn An bất đắc dĩ nói: "Tại sao tự nhiên em lại muốn như vậy?"

"Cái này cần gì phải lý do!"

"Vậy em có biết anh là ai không?"

"Nói nhảm!" Mạc Hàm mơ màng chỉ vào anh: "Anh là... Bạn trai em!"

"Tên anh là gì?"

"Chu sáng sớm."

"Chu cái gì?"

"Ừm..." Mạc Hàm suy nghĩ một chút: "Chu Viễn An."

Nơi yếu ớt nhất vẫn đang bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, cô uống say không khống chế được nặng nhẹ, vì vậy Chu Viễn An không dám mạnh mẽ phản kháng với cô.

Anh khẽ thở dài: "Mạc Hàm."

"Ừm?"

"Buông tay."

"Không muốn!"

"Để anh tiến vào."

"Cái gì?"

"Em đừng làm loạn nữa, để anh vào."

"... Thật sao?"

"Thật."

"..."

Mạc Hàm bán tín bán nghi bỏ tay ra, cơ thể nhất thời lại không khống chế được ngã xuống giường, mọi việc phía sau giao hết cho anh.

Một lát sau, Chu Viễn An đè lên người cô, lại thầm thì bên tai: "Mạc Hàm."

"Ừ?"

Anh khẽ hôn đôi môi cô, giống như một lời hứa hẹn chắc chắn: "Anh sẽ thật nhẹ nhàng với em."

Mạc Hàm tỉnh bơ phất tay: "Em biết em biết."

...


Trí nhớ sau đó rất mông lung, không biết là Chu Viễn An tiến hành có thuận lợi không nữa.

Lúc đại não đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên ngay lúc đó bỗng cảm nhận được một sự đau đớn như bị thứ gì đó xuyên thẳng vào, cơ thể giống như đang ở trên mây ngã thẳng xuống mặt đất.

"A!" Da dầu cô căng lên, không nhịn được kêu một tiếng.

Mở choàng mắt ra, đầu óc đang quay cuồng chợt trở nên tỉnh táo.

Một bóng người nặng trĩu đang đè lên người cô, nhất thời loá mắt không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng khí chất trên người anh thì cô đã quá quen thuộc.

Đang từ trong mộng nháy mắt bị kéo về thực tế, trong lòng Mạc Hàm nổi lên chút cảm giác trống trải bất an, đến khi định thần lại, chắc chắn người đang ở bên mình không phải là người khác, cô mới khẽ thở phào.

Trong phòng không mở đèn, Chu Viễn An cũng coi như tế nhị, trên người đắp một tấm chăn, che hết từ phần eo trở xuống, dường như vì xấu hổ.

Mặc dù Mạc Hàm không nhìn thấy hình ảnh bên dưới chăn, nhưng cảm giác đau trướng căng tức rõ ràng trong cơ thể khiến cô hiểu rõ những gì vừa xảy ra.

Cô nhíu chặt đôi lông mày nhỏ nhắn, hít một ngụm khí lạnh nói: "Anh không chịu nói trước với em một tiếng, đau chết em..."

Chu Viễn An nói: "Anh mới chỉ vào được một chút thôi."

"Cái gì? Vẫn còn chưa vào hẳn?"

"Chưa."

Chu Viễn An nhẹ giọng an ủi cô: "Cố nhịn một chút, rất nhanh rồi sẽ ổn thôi."

Cô trợn mắt liều mạng giãy giụa, nước mắt trào ra: "Không được, anh mau ra ngoài đi, em không chịu được nữa."

Chu Viễn An cũng nhíu chặt mày, dùng sức nắm tay cô: "Đừng lộn xộn nữa, bây giờ em mà đổi ý thì anh sẽ ra sao đây."

Mạc Hàm dần dần dừng lại, mở to mắt nhìn anh.

Chu Viễn An giả bộ muốn ngồi dậy, Mạc Hàm níu tay anh lại: "Khoan đã."

"Sao vậy?"

Mạc Hàm ngập ngừng nói: "Không phải là không muốn, chỉ là muốn anh chậm một chút..."

Chu Viễn An cúi đầu nhìn cô, mím môi cười một tiếng.

"Tiếp tục nhé?" Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh hỏi.

Mạc Hàm lắc đầu: "Đừng, chờ thêm chút nữa..."

Anh cố gắng nhịn xuống, hỏi tiếp: "Vậy bây giờ làm gì?"

Mạc Hàm vòng hai tay lên cổ anh, nũng nịu: "Hôn một cái."

Chu Viễn An cúi người, hai tay ôm lấy lưng cô, khẽ nâng người cô cao lên, thuận lợi đón nhận nụ hôn của anh.

Mạc Hàm đưa đầu lưỡi ra, dụ dỗ anh ngậm vào.

Hai đôi môi kề cận, cắn mút, truy đuổi dây dưa không ngừng, cả cơ thể cũng dần đắm chìm vào cảnh đẹp.

Trong chăn nóng nực bí bách, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi trắng của Chu Viễn An, cổ áo xộc xệch rộng mở, lộ ra xương quai xanh góc cạnh đầy mị hoặc.

Mạc Hàm cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể anh, xuyên thấu qua lớp vải mềm mại truyền ra ngoài, bao bọc cả người cô ở bên trong.

Cái ôm của anh như dòng nước ấm mềm mại, nhẹ nhàng êm ái như ánh trăng.

Thân thể mỏi mệt như đã tìm được một chiếc cảng tránh gió, tâm hồn bi thương như tìm được nơi chốn yên bình.

Trong cái thế giới phù hoa ồn áo náo nhiệt này, cô không màng danh lợi, không biết phương hướng như Phượng Hoàng tìm cây ngô đồng.

Cô lang thang một mình lâu như vậy, là để đợi anh đến sao?

Chu Viễn An đang hôn cô, đột nhiên cảm nhận được chút khác thường.

Anh cúi mắt nhìn, thấy hai dòng nước mắt Mạc Hàm trào ra, theo gò má từ từ lăn xuống, hoà lẫn vào tóc mai.

Cuối cùng cô vẫn phải bật khóc...

Chu Viễn An khẽ đưa ngón tay lau đi giọt nước trên khoé mắt của cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc vì cậu ta."

Mạc Hàm lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: "Chẳng qua em chỉ thấy hơi khổ sở một chút thôi, anh đừng hiểu lầm, em không còn có suy gì với anh ta..."

Giọng Chu Viễn An trở nên ảm đạm: "Thế thì em cũng đừng nghĩ tới cậu ta vào cái lúc này chứ."

Mạc Hàm không lên tiếng, một lát sau nắm lấy tay anh, mỉm cười: "Vậy anh hãy làm cách nào khiến cho em chết mê chết mệt đi, em sẽ chỉ nghĩ tới một mình anh mà thôi."

Chu Viễn An nhìn cô mấy giây, lại ôm lấy cô, bắt đầu hôn từ từ xuống phía sau tai cô: "Anh sẽ."

Hết chương 31.

Lời của Bê Ba: Cuối cùng nhờ bao nhiêu đe nẹt dụ dỗ cưỡng ép của Mạc Hàm thì chúng ta cũng đã được ăn thịt, lừa được em gái An thất thân rồi =))))))) Làm chương này mà tui kích hết cả thích à, hí hí. Các chị em có thích không? Hãy cho tui thấy cánh tay của mọi người nào.!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui