Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Meme

– Lão đó còn đáng hơn nhiều, nhưng khổ chẳng ai làm được gì lão hết, không ai vuốt cục tức này cho em hết. Em mới là đáng tội nghiệp nhất. _ Tùng làm bộ mặt tủi thân rầu rĩ khiến Anh Kỳ cười khanh khách._

– Đáng chết, dám cười trên sự đau khổ của người khác. Anh đó nha, bây giờ sướng rồi thì cười nhạo em…

– Làm gì có cười nhạo chứ, có điều cậu làm cái bộ mặt sầu thảm đó làm tôi chịu không nổi…ai đời, cái lúc lên bờ xuống ruộng thì không thấy cậu trưng cái mặt này ra cho người ta thấy…bây giờ dù gì Vũ Phong cũng yêu cậu rồi thì lại trưng cái bộ mặt hết tiền đó…đi bàn với Vũ Phong đi…Tôi thấy nên như vậy…

– Chắc phải vậy, hy vọng anh ấy chịu đi gặp cha em giống anh Minh Hàn…nhưng nghe giống truyện cổ tích quá…

………………………..

Four vẫn hoạt động hết công suất trong khi chờ Minh Hàn đi thương lượng, không như Vũ Phong nói “dưới một tuần” là Minh Hàn có thể lo xong, đến cả mười ngày cũng không có tin tức, người cũng không thấy đâu.

Mẹ Anh Kỳ cũng ngạc nhiên khi cả mười ngày nay không thấy Minh Hàn xuất hiện, không lẽ giữa hai đứa lại xảy ra chuyện? Bà cũng không phải tuyệt đối chấp nhận nhưng cũng đành chịu, dù gì gia đình lúc này cũng nhẹ nhàng hơn, không khí gia đình cũng ấm áp hơn, cái cảm giác hạnh phúc trọn vẹn cũng xuất hiện với từng người trong nhà. Chấp nhận có thêm “một thằng con trai” cuối cùng thành ra cũng không đến nỗi là địa ngục như đã tưởng. Vả lại thằng con ngang hông này cũng “khá có hiếu”…nhưng lạ là cả mười ngày nay không thấy trong khi đáng lẽ ngày nào cũng thấy mặt nó ít ra là một giây.

Thằng con bà bảo, nó đang giúp Four thương lượng thuê luôn tầng trên mà lại muốn đạt được kết quả sớm nhất, chắc là nhiều việc quá nên không thể đến. Cũng được, vậy nó cũng lo lắng cho thằng con bà nhiều, cũng biết công biết việc chứ không chỉ kè kè chuyện tình ái. Nhưng không hiểu sao bà lại quan tâm chuyện của nó nhỉ? lại thấy nhẹ lòng khi chúng không xảy ra chuyện gì, kỳ lạ. Chẳng lẽ bà đã chấp nhận rồi sao? Không lấn cấn gì nữa sao?

…………………………………………�� � �??…………..

– Anh Kỳ này, đã mười ngày rồi không có chút tin tức gì hết. Anh nghĩ anh Minh Hàn thành công không?

– Ai mà biết, nhưng chuyện lớn như vậy không thể ngày một ngày hai.

– Nhưng Vũ Phong nói chắc lắm mà._

– Coi bộ tin tưởng người ta quá ha, nhưng chuyện này đâu có đơn giản gì, tôi nghĩ không nhanh như vậy đâu.

– Vậy anh không tin anh Minh Hàn làm được hả?

– Tin, nhưng không phải là trong vòng một tuần như anh ấy nói, chắc là sẽ cần nhiều thời gian hơn.

– …

– Ông chủ cậu tới kìa…ra tiếp đón đi, bar lúc này không dư nhân viên tiếp loại khách khó chịu này đâu.

– Xìzzzzzzz!!!!!!!!!

Tùng quay ra nhìn Vũ Phong đang tiến tới quầy, chỗ cậu đang ngồi tán dóc với Anh Kỳ. Có vẻ như mới đi đâu đó về, quần áo còn rất chỉnh tề lịch sự, sơ mi trắng đóng thùng thắt cara-vát đàng hoàng.

Vũ Phong đến ngồi xuống cạnh Tùng, anh cố ý ngồi sát rạt, với tay choàng qua vai Tùng, nháy mắt với Anh Kỳ gọi rượu.

– Một ly, như cũ.

– Ok, có ngay.

Trong khi chờ thức uống được mang ra Vũ Phong thản nhiên nếm trước món “ má ai bầu bĩnh” đang dọn sẵn bên cạnh.

– Sao ra đây mà không gọi anh? _ Hơi thở phả bên tai với nụ hôn ngọt ngào làm mặt Tùng bất giác nóng lên._

– Anh có biết đây là chỗ đông người không?_ Tùng cố tỏ ra tự nhiên trong khi cậu đang ngượng chết đi được. Dù gì đây không phải mấy chỗ Vũ Phong có thể làm chuyện đáng xấu hổ như vậy._

– Có sao?_Vũ Phong đón ly rượu Anh Kỳ đưa tới._

– Hai người tình tứ quá ha, nhớ giùm còn tôi đứng đây đó nha, xốn con mắt quá trời._ Anh Kỳ trêu khi nhìn thấy mặt Tùng ửng lên thật dễ thương._

– Ông anh tôi đâu không thấy, không phải hết giờ làm rồi sao?

– Không biết, cả mười ngày nay không thấy rồi.

– Vậy chắc lo không xong nên không dám vác mặt tới chứ gì._ Vũ Phong nhấp nhẹ một ngụm rượu_ Tùng, em không uống gì sao?

– Em uống rồi._ Tùng chống cằm, tay bâng quơ vẽ vài vòng tròn trên quầy._

– Chắc anh ấy hứng quá nên hứa hơi …dù gì mấy chuyện đó cũng không thể làm xong trong vòng một hai ngày.

– Bênh chưa kìa, anh đừng chọc anh ấy nữa. Nội cái chuyện anh trai anh biến mất cả tuần cũng làm anh ấy sốt ruột rồi. _Tùng lên tiếng tham gia._

– Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới kìa.

Anh Kỳ và Tùng đồng loạt nhìn ra phía cửa theo hướng mắt Vũ Phong, Minh Hàn cũng còn nguyên bộ quần tây áo sơ mi cara-vát đóng thùng, bộ dạng y chang Vũ Phong…

– Chà…chà…Hai người từ lúc nào mà ra dáng anh em dữ vậy? _Tùng vừa toe mỏ cười chào Minh Hàn vừa huých Vũ Phong trêu chọc._

Minh Hàn vừa cười chào mọi người vừa đến cái ghế cạnh Tùng ngồi lên, mắt anh ngay lập tức bám lấy Anh Kỳ.

– Chờ anh có lâu không? Vì có chút sự cố ngoài ý muốn nên sai hẹn. Nhưng bù lại kết quả rất tốt, hôm nay đến là để báo cho mọi người hay.

– Chút sự cố…chẳng phải là…_ Vũ Phong đang nói tự dưng ngưng ngang khi Minh Hàn liếc anh một cái._

Tùng và Anh Kỳ đồng thời cũng nhận thấy đôi mắt hình viên đạn đang hướng Vũ Phong bắn tới: “Cậu mà nói lung tung là thằng anh này không nề nang gì đâu”.

– Thôi được, tin vui phải do anh báo, không dám tranh công._ Vũ Phong phất phất tay ra chiều hiểu rồi…hiểu rồi và tiếp tục với ly rượu của mình._

– Hỏi thuê được rồi hả?

Anh Kỳ hỏi Minh Hàn, nhưng câu nói có vẻ ngượng. Chẳng hiểu sao, từ lần bể dĩa cái vụ giả bệnh tự nhiên cậu đâm ngượng, thêm phần Minh Hàn cứ tỉnh queo như không có chuyện gì cũng không có trách cứ câu nào. Anh cứ tự nhiên thân thiết cứ như hai người yêu nhau, thân nhau từ lâu lắm ấy. Làm cậu thấy bản thân mình sao sao…khó diễn tả lắm. Kết quả là khi giáp mặt với Minh Hàn cậu cứ lúng túng thế nào ấy.

– Ừ, cho thuê dài hạn, ngày mai họ sẽ trả mặt bằng. Các em cứ lên kế hoạch sửa chữa đi, vài ngày nữa trợ lý của anh sẽ đem hợp đồng hoàn chỉnh đến cho mọi người ký.

– Anh tôi giỏi quá nhỉ, ra tay vừa nhanh vừa gọn vừa rất…_ Minh Hàn nhìn Vũ Phong bằng đôi mắt “ nếu còn nói tiếp những gì muốn nói thì chỉ có nước chết”_…vừa rất chu đáo, rất chu đáo._Vũ Phong bắt gặp cái nhìn của Minh Hàn thì vừa cười vừa đổi giọng.

– Khó lắm phải không? _Tùng hỏi Minh Hàn giọng đầy quan tâm._

– Không, mấy chuyện này rất quen làm, dễ lắm không có gì khó, biết cách thương lượng sẽ rất nhanh._ Minh Hàn nói mà cứ như phân bua tội trạng ấy làm Tùng cũng thấy buồn cười, Vũ Phong thì khỏi nói cứ như là phải cố nhịn cái gì dữ dữ lắm._

Minh Hàn và Vũ Phong vẫn tiếp tục ngồi ở quầy tán gẫu với người yêu đến khi bar đóng cửa. Minh Hàn đưa Anh Kỳ về tận nhà còn lưu luyến chưa muốn đi.

– Anh về đi cũng khuya lắm rồi.


– Không gặp em lâu như vậy thật không muốn đi bây giờ._ Minh Hàn nhìn Anh Kỳ với đôi mắt đầy mong muốn cậu cho anh ở lại thêm một chút._

– Anh vào xích đu ngồi đi, anh đã ăn tối chưa? Em lấy cái gì đó cho anh ăn._ Anh Kỳ đành giữa Minh Hàn lại, cậu không thể từ chối cái nhìn tha thiết như vậy._

Họ lặng lẽ ngồi cạnh nhau trên xích đu, tay trong tay thỉnh thoảng một vài lời ấm áp dành cho nhau đến tận khi sương đêm bắt đầu nặng mới chia tay.

……………………..

Đẩy cửa phòng tắm bước ra Tùng đã nhìn thấy Vũ Phong thoải mái mặc áo ngủ nằm sải trên giường.

– Tắm rồi à?

– Vâng!

– Ngủ luôn?

– Ừmm!!

Tùng với tay tắt đèn cũng leo lên giường, vừa đặt lưng xuống đã thấy một đôi tay ấm áp ôm lấy cậu kéo vào lòng. Trên cổ cậu cảm thấy hơi thở nóng ấm phả vào…

– Vũ Phong này, em xin nghỉ làm chỗ anh được không?

Tùng cảm giác mình bị đẩy nhẹ ra, hơi thở cũng tách khỏi người cậu. Tùng bất giác thấy hồi hộp.

– ‘Nghỉ làm chỗ anh’ Nghĩa là thế nào? _ Vũ Phong hỏi, ngữ điệu nghe lành lạnh._

– Thì mỗi tháng anh đều trả lương cho em nhưng công việc ở công ty đã ngưng từ lâu, em cũng không làm gì hết mà lãnh lương thì cũng kỳ._ Tùng thận trọng trả lời, không hiểu sao cậu vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng người với Vũ Phong._ Vả lại em đã giành hết thời gian cho Four rồi dĩ nhiên phải ngưng lãnh lương chỗ anh mới phải đạo.

– Quân tử quá ha, cũng tốt._ Ngữ điệu cũng dịu hơn so với khi nãy làm Tùng cũng thở phào_ Anh cũng không định sẽ tiếp tục trả lương cho kẻ ‘không có làm gì’, mà cũng không ai trả lương cho người yêu bao giờ. Đã vậy ngày mai để đơn xin thôi việc trên bàn cho anh kèm chứng minh nhân dân bản chính nữa.

– Lấy chứng minh nhân dân của em làm gì?

– Ký hôn thú._ Vũ Phong bình thản trả lời rồi tiếp tục vùi đầu vào người Tùng, ngủ._

– Này…đùa sao, ai chịu chứng cho anh cái hôn thú kiểu đó. Nói thật đi làm gì…? Này…này…

Vũ Phong không trả lời, chẳng mấy chốc tiếng thở đều đặn vang lên báo cho Tùng biết anh đã ngủ mất rồi.

– “lấy chứng minh bản chính làm gì chứ, ‘hôn thú’ nói cứ như thật vậy.”_Tùng thực sự vui khi nghe Vũ Phong nói ký hôn thú với cậu, dù biết chẳng có phần trăm nào là cậu sẽ thấy mặt cái tờ hôn thú đó, nhưng cậu cứ tủm tỉm cười hoài. “Hôn Thú” thứ mà những kẻ rơi vào tình yêu đều mơ tới.

Buổi chiều cách hôm Minh Hàn báo tin cả bọn đã thuê được tầng trên lẫn tầng dưới dài hạn, khi bar đang chuẩn bị đón khách, một nhóm người mặc đồng phục có vẻ như chuyên về thiết kế xây dựng đến. Họ hỏi ai là chủ và yêu cầu được hướng dẫn để thiết kế lại Four.

Anh Kỳ dừng tay đang lau quầy rượu nhìn người thanh niên đang bảo mình cho ý kiến để sửa chữa lại Four.

– Tôi không có gọi người sửa chữa._ Anh Kỳ khẳng định mình không có nhớ lộn._

– Chúng tôi có hợp đồng đàng hoàng, địa chỉ đúng chỗ này. Anh xem, hợp đồng đã ký chúng tôi chỉ có một tuần để làm cho xong. Mong anh giúp đỡ, không thì chúng tôi phải đền hợp đồng, khổ lắm không có cơm ăn chứ chẳng chơi.

– Ai ký? _nghe có vẻ rất nghiêm túc nên Anh Kỳ cũng bán tín bán nghi._

Người nhân viên đưa bản hợp đồng cho Anh Kỳ xem, trong đó ghi rất rõ ràng nội dung cần sửa chữa chung, giá cả, thời gian hoàn thành…vv…vv…Người ký hợp đồng Nguyễn Hoàng Tùng.

– Tùng? Sao không nghe cậu ấy nói gì vậy cà? _ Anh Kỳ nói với Xuân cũng đang lom lom đọc cái hợp đồng như mình._

– Thằng này bị khùng sao vậy ta, tự dưng kêu người ta thiết kế mà không bàn trước bàn sau gì hết, rồi tiền bạc tính sao.

Nhưng trả lời thắc mắc cho Xuân và Anh Kỳ cũng rất nhanh chóng, một người nữa tiến vào, tay xách cặp táp, sơ mi cra-vat chỉnh tề đến trước mặt hai người.

– Xin chào, tôi tên Minh, trợ lý của anh Phong. Anh là Kỳ Long ạ?

– Vâng, tôi đây có việc gì không?

– Vậy chắc có cả anh Xuân và anh Sơn, tôi cũng cần tìm các anh để hoàn thành nốt hợp đồng này để giao phó với anh Phong.

– Hợp đồng gì nữa? _ Xuân và Anh Kỳ nhìn nhau rồi nhìn người đứng trước mặt với đôi mắt không hiểu gì._

– Xin đọc qua rồi ký giùm._ Người trợ lý đưa ra bản hợp đồng cho Anh Kỳ và Xuân và chờ đợi._

Bản hợp đồng đại khái là bản cho vay vốn củng cố và phát triển Four với lãi suất rất thơm, chỉ bằng một phần ba lãi suất ngân hàng cho vay, mà người cho vay không ai xa lạ chính là Vũ Phong. Giấy chứng minh của Tùng kẹp ngay trên mặt hồ sơ. Mọi thứ ghi rất rõ ràng, họ không có gì thiệt thòi cả, bằng như Vũ Phong vừa cho vay vừa cho mượn, đến cả ngày trả cũng không ghi rõ ràng.

– Thì ra vậy, trở thành người yêu có khác. Lãi suất từ mười phần xuống còn không chấm một._ Xuân nói quá lên một chút_ Có thằng bạn vậy cũng hưởng lây cái tốt._ Xuân cọ cọ mũi bình luận_ Vậy anh có ký không?

– Chờ hỏi ý Tùng xem sao?

– Không sao đâu, tôi vừa ở chỗ cậu Tùng, nghe vậy anh trợ lý Minh vội quả quyết _Cậu ấy mới đưa tôi chứng minh nhân dân để lo thủ tục. Không tin anh cứ gọi điện hỏi, mà thôi để tôi gọi xác nhận luôn cho nhanh.

Nói rồi không để cả hai phản ứng, anh trợ lý đã móc điện thoại gọi đi.

– Vâng, anh xác nhận giùm em, vâng.

Máy điện thoại được chuyển cho Anh Kỳ, Xuân cũng ghé tai vào nghe. Bên kia không phải Tùng mà là giọng Vũ Phong rất nhiệt tình.

– Alo, Anh Kỳ hả, cứ ký nhanh để thợ làm cho nhanh…

…Ừ…tôi với Tùng hôm qua bàn xong rồi…

…Thực ra tôi định giúp không đó chứ, nhưng cậu cũng biết Tùng mà cứ luôn miệng bảo không cần xin thành ra cuối cùng mới phải làm cái hợp đồng vay mượn rắc rối đó…

…Các cậu cứ ký đại đi cho Tùng vừa bụng, tôi cũng bảo trợ lý không ghi ngày hoàn vốn…

…Không cần lo quá, nếu không thích lấy không thì cứ từ từ kiếm tiền trả tôi…Ok …hả? …ừ vậy tôi yên tâm. Chào.

Trả điện thoại lại cho anh trợ lý Minh xong Anh Kỳ quay sang hỏi Xuân.

– Cậu nghe đầy đủ hết chứ…Vậy ý cậu thế nào?


– Cũng được đó, dựa theo cái tính thằng Tùng chắc cũng không chịu ngửa tay lấy tiền không của Vũ Phong thêm nữa đâu. Anh ta muốn giúp thì cứ nhận đi, đằng nào tụi mình cũng phải kiếm chỗ vay tiền để làm ăn, vay anh ta điều kiện tốt vậy thì OK. Dù sao Tùng nó cũng chịu rồi mà.

Vậy là theo cái kiểu suy luận của Xuân cả ba ký hợp đồng vay tiền và tiến hành sửachữa Four.

…………………………………

– Em ký vô đi, mọi người đồng ý để anh giúp đỡ sửa chữa Four rồi.

– Em đã bảo không cần rồi mà.

– Vậy em lấy gì mở rộng Four, hay không muốn mở rộng Four nữa mà muốn ở đây làm cho anh? Anh biết em không muốn ngửa tay xin tiền anh nên anh cho vay lấy lãi đàng hoàn, vốn cũng phải hoàng cho anh. Còn chưa vừa lòng.

– Em không làm chỗ anh nữa, nhưng chuyện Four, không cần anh lo.

Tùng vốn hơi nhạy cảm chuyện tiền nong với Vũ Phong, khi xưa tiếp cận Vũ Phong cũng bị chữ ‘tiền’ làm cho khốn khổ, hôm nay chính thức yêu cậu càng không muốn dính tới tiền của Vũ Phong. Vả lại cậu nghĩ sửa chữa Four sơ sơ trước đã rồi nâng cấp từ từ. Nhưng Vũ Phong thì khác, anh thấy Tùng càng từ chối anh càng muốn ràng buộc, hay chính xác hơn muốn bảo hộ, cột chặt cậu bên mình. Cuối cùng chuyện đáng ra có thể thương lượng bị làm cho nhập nhằng.

– Sao, đủ lông đủ cánh rồi muốn bay một mình? _ Vũ Phong đổi giọng lạnh nhạt._

– Anh nói vậy là có ý gì? Cái gì mà đủ lông đủ cánh, cái gì mà bay một mình?

– Không phải sao, khi xưa cô thân cô thế chạy đến một anh hai cũng anh. Hôm nay có danh có phận có bạn có bè thì ‘không cần anh quan tâm’. Ngày nay nhiều người bảo hộ em rồi đâu cần tôi nữa.

– Anh…anh nói linh tinh cái gì vậy. Em chỉ không muốn vay tiền anh thôi, có cần đưa ra một đống thứ như vậy không? Anh biết rõ em… em…

– Em thế nào? Bụng dạ em làm sao tôi biết, thêm nữa em bây giờ đâu phải em ngày trước, tôi làm sao biết.

– Em…anh biết rõ em rất…rất thích anh kia mà…_ Mấy chữ đáng xấu hổ đó Tùng gần như nói trong miệng nhưng cũng đủ cho người cần nghe nghe được._

– Còn sao, cứ tưởng đang tìm cách dang tôi ra chứ. Xin thôi làm, giúp đỡ cũng không nhận, chắc vài ngày là xách vali đi mất thôi.

– Anh, anh không được nói như vậy Vũ Phong._ Tùng bắt đầu lúng túng. Lần đầu tiên cậu bị Vũ Phong hờn dỗi trách móc kiểu này. Khó mà đỡ được._

– Tôi cũng không phải không biết suy nghĩ, em xem, tôi cũng hỏi qua ý kiến mọi người về phương cách giúp đỡ Four. Mọi người đã không phàn nàn ký hết rồi, em còn lo lắng gì! Người ngoài còn để tôi giúp, riêng em không muốn. Tôi phải nghĩ sao ngoài chuyện em muốn tìm cách dang tôi ra. Four hiện rất đắt khách, người bảo hộ cũng nhiều, em cũng sẽ dễ dàng tìm một đối tượng ‘để xin giúp đỡ’ thôi mà…

– VŨ PHONG!… Anh đang nói điên cái gì thế?_ Tùng đứng bật dậy khỏi cái ghế đang ngồi, bụng tức anh ách cái kiểu chụp mũ của Vũ Phong._

– Thôi được em không thích thì đành vậy. Tôi không ép, cũng không dám ép, tùy ý em. Thích đi đâu thì đi quen ai thì quen._Vũ Phong cũng tỏ vẻ giận lẫy đứng lên định bỏ đi_.

– VŨ PHONG!!…_Tùng vội kéo anh lại_…thôi được, vay thì vay. “Dù gì họ cũng đồng ý rồi thì thôi”.Em vay, anh vừa lòng chưa?

– Là em có thuận ý hay không? Anh không ép.( vừa ăn cướp vừa la làng)

– Là em xin vay, vay một đống. Anh không ép, được rồi chứ!!_Tùng nói giọng không tự nguyện chút nào._

– Vậy hồ sơ đó ký nhanh cho công nhân làm việc. Sớm chừng nào Four hoạt động sớm chừng ấy.

Tùng đặt bút ký trong bụng rủa cái đám Xuân không dưng đi nghe lời Vũ Phong, rủa luôn Vũ Phong không dưng ăn nhằm cái giống gì mà dùng phương thức này cho cậu vay tiền thế không biết. Ký xong đưa cho Vũ Phong, mặt Vũ Phong vẫn còn khó đăm đăm.

– Em ký rồi còn khó chịu gì! _ Giọng Tùng vẫn còn dỗi._

– Anh nghĩ…liệu có đáng để cho em ra ngoài làm riêng không?_ Mặt anh làm ra vẻ đang chuẩn bị cân nhắc lại._

– Đáng, không sai đâu, không sai._ Giọng Tùng dịu đi tám chín phần_ Không cần suy nghĩ lại. Anh nói một em không dám nói một phẩy một, em ngoan mà!!!!!!_Giọng càng ngọt ngào hơn_ Không cần suy nghĩ lại đâu nha.

Mặt Tùng nũng nịu đáng yêu đến chết được, Tùng bắt chước con mèo vùi vùi mình vào người Vũ Phong làm nũng. Dù gì từ ngày Vũ Phong nói anh yêu cậu thì cậu có thể dùng những chiêu này dỗ ngọt Vũ Phong mỗi khi anh ‘nổi điên vô cớ’ với cậu, và nó rất hiệu quả dại gì không làm. Vũ Phong đưa tay vòng quanh người cậu ôm chặt vào người, buông một câu nhẹ nhõm.

– Vậy thì được.

Tùng thấy anh ôm cậu buông một câu nhẹ lòng, bụng cậu cũng nhẹ theo. Cũng may anh không hứng bất tử cấm cậu làm ở Four, chứ anh mà đổi ý cậu cũng khốn khổ lắm. Nhưng vì Tùng bận dụi gương mặt mình vào vòm ngực ấm áp của Vũ Phong mà không thấy, kèm theo một câu buông nhẹ nhàng đó là một nụ cười và ánh mắt của loài lang sói vừa thắng trận.

– “Cậu nhóc này không trói lại không được, mới hở ra một chút là đã tự đứng tự bay. và anh không muốn có người mai này anh bảo đi tây thì chạy đằng đông, cứ phải trói lại cho chắc”.

………………………………………

– Không đùa chứ, thằng cha Vũ Phong coi bộ độc tài, gian manh dữ ha._ Xuân chắc lưỡi bình phầm khi cả đám phát giác đã bị Vũ Phong dắt mũi.

– Nhưng cho vay kiểu đó anh ấy cũng đâu có lợi gì đâu, cần gì nói dối quanh co thế? _ Sơn thắc mắc._

– Anh ta dư tiền bỏ tiền ra mua sự phục tùng của anh cậu đấy. _Cậu chưa từng thấy qua thủ đoạn của anh ta đối với anh cậu sao mà còn nghĩ anh ta thiện tâm chịu thiệt thòi không như thế?_

– Thì không phải em chưa nếm qua, nhưng chẳng phải lúc trước khác, lúc này sao? Anh cũng từng bảo vậy mà._ Sơn cãi, không cam lòng bị coi là ngốc. Dù gì nó cũng ‘vào sinh ra tử’ với anh nó chứ bộ._

– Đúng là lúc này khác._ Anh Kỳ chen vào_ Anh ta cũng rất rộng lượng thả cho cậu ra ngoài làm ăn trong khi anh ta dư sức muôi cậu. Thực ra anh ta chỉ muốn dùng ân nghĩa trói chân cậu thôi, nhưng tính ra Vũ Phong cũng cưng cậu ra phết đấy chứ.

– Anh Anh Kỳ này, anh có nghĩ Vũ Phong bị gì không._Xuân làm ra vẻ thắc mắc dữ lắm_ Cái thằng này_ (chỉ Tùng)_ nó mê lão ta như điếu đổ ấy, đuổi cũng không đi, mắc gì phải dùng đủ thứ linh tinh như thế để giữ nó._ Xuân gãi gãi cằm không thèm để ý cái mặt đang muốn đấm nó một cái của Tùng._

– Chỉ vì Vũ Phong không biết thôi, anh ta không nghĩ rằng chỉ cần dùng tình yêu là có thể trói chân nhóc Tùng của chúng ta._Anh Kỳ cũng làm như không thấy thái độ Tùng thản nhiên cùng Xuân nói chuyện._

– Anh ấy cứ nghĩ em lúc nào cũng cần tiền của anh ấy, vì tiền của anh ấy mới cúi đầu nên cứ tìm cách bắt em ký giấy nợ._ Tùng kết luận đầy phiền não_.

– Ừ thì không may là những chuyện xảy ra trước đây có phần làm cho Vũ Phong nghĩ vậy, từ từ rồi anh ta cũng biết thôi mà. Anh ta chưa từng yêu thật lòng nên mới hành động theo kiểu trao đổi như vậy. Nếu anh ta yêu rồi thì sẽ khác, không dám dùng một đồng nào để mua cậu đâu._ Anh Kỳ nói đầy ý an ủi._

– Vì cuối cùng sẽ không biết được tình yêu mua bằng tiền kia có phải là chân tình không._ Xuân tiếp lời._

– Cậu thành triết gia tình yêu từ khi nào thế? _Tùng nhăn nhó khi nghe mình bị đem ra mổ xẻ._

– Cậu tạm thời cứ tiếp nhận đi. Từ từ cải tạo hắn._ Xuân gật gù với kết luận quá hay của mình_Nếu cậu không muốn đổi người yêu thì đành chờ anh ta hiểu ra vấn đề thôi.

– Không dám không nhận, cũng không dám không chờ. Không nhận anh ấy cũng sẽ có nhiều biện pháp bắt phải nhận. Càng chống cự càng thê thảm, ghết nhất là cuối cùng cũng cứ bị người ta xem mình như một tên lợi dụng.


– Ráng lên, sau cơn mưa trời lại sáng._ Anh Kỳ vỗ vai động viên cậu, làm cậu chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười méo xẹo._

Tiếng đục tiếng gõ, những âm thanh ồn ào của những công nhân đang tu sửa Four xen vào cuộc trò chuyện của bốn người. Công việc đã đi hết một phần ba, tiến độ công việc quá nhanh khiến bọn Tùng cứ luôn phải có mặt để thợ lấy ý kiến của mình cho nhanh. Đến khi thợ ra về hết mới lết về nhà.

…………

Hôm nay cũng như mấy ngày trước, Tùng mình mẩy còn đầy bụi bặm bước vào nhà đã thấy Vũ Phong ngồi ở ghế sofa trong phòng khách.

– Em mới về._Tùng lên tiếng chào, bụng thì nghĩ “anh ấy không làm việc sao mà mấy ngày nay ngày nào cũng về từ sớm, thản nhiên ngồi đọc báo vậy không biết”.

Nhưng chắc một điều là ngày nào nhìn thấy Vũ Phong sớm như vậy cậu cũng khoái. Tuy vậy Tùng vẫn để bụng chuyện anh thích ràng buộc cậu bằng tiền bạc, nên mấy hôm nay mỗi khi nhìn thấy anh cậu không thèm nồng nhiệt mà cứ giả vờ nhàn nhạt. Cậu không tỏ thái độ giận nhưng cũng không được như bình thường. Vũ Phong dĩ nhiên nhận ra điều đó, anh cũng thường dùng ánh mắt hăm dọa nhìn cậu nhưng thái độ thì cũng như cậu cứ làm như không có chuyện gì, Tùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt hăm dọa đó thì cố gắng tảng lờ. Kỳ này cậu nhất quyết làm tới cùng, cậu không muốn giống mọi khi, cuối cùng toàn là cậu chịu xuống nước trước không.

– Lại đây._ Vũ Phong đập đập tay xuống chỗ ngồi bên cạnh gọi Tùng._

– Ừm…_ Tùng cũng ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống xem anh muốn nói gì._

– Em định giận tới chừng nào đây? Chẳng phải đã nói tình nguyện đồng ý rồi sao, anh chẳng phải nói trước không ép mà.

Vũ Phong vòng tay qua vai ghì sát cậu vào lòng, khẽ nhấn nhấn cái đầu cậu. Tùng hơi nhăn mặt vì cái ôm chặt của anh. Anh có vẻ không kiên nhẫn với cái sự làm mặt lạnh nhạt của cậu, qua cái ôm cậu nhận ra…

– Em có giận gì đâu, chỉ là thấy buồn một chút thôi. Thì ra có người cứ luôn nghĩ em chỉ muốn lợi dụng túi tiền của người ta mới ở cạnh, thấy buồn cho tình cảm của mình bị người ta coi thường thôi mà.

– ‘Người ta’ là gì, không nói xa nói gần._ Vũ Phong hung hăng nói tay bóp chặt vai cậu thêm chút nữa._

– Đau…em…!Xa gần đâu, nói ngay thẳng ấy chứ. Lúc nào cũng dùng tiền mua người…đáng ghét…“sao không nghĩ mình yêu anh ấy thật lòng chứ”_câu này nghe ngượng quá nên không có nói ra miệng._

Túm lấy Tùng, Vũ Phong nhấc cậu nhẹ nhàng đặt lên đùi mình, cọ cọ cái mũi anh lên gò má nhờ ở thành phố lâu ngày cũng phai bớt màu bánh mật của Tùng, môi anh thỉnh thoảng cũng chạm nhẹ lên nó. Tùng toàn thân nổi gai ốc, một cảm giác dìu dịu từ nơi hai người chạm vào nhau lan rộng khắp người cậu… Không hôn nhau nồng nàn, cũng không quấn quít trên giường nhưng không hiểu sao một cử chỉ âu yếm nhỏ như vậy cũng làm cậu nóng ran cả người, kèm một cảm giác hạnh phúc len lỏi, Tùng bất giác nhắm mắt hưởng thụ cái cảm giác sung sướng tận đáy lòng.

– Em có từng thân mật với ai chưa? _ Vũ Phong vừa dùng môi mình cọ cọ vào mặt Tùng vừa hỏi._

– Sao lại hỏi vậy? _ Tùng cảnh giác, anh không tự dưng nói tới mấy chuyện này. Lúc trước cũng có lần anh hỏi cậu có quan hệ với ai không. _…Nhưng ‘thân mật’ ý anh là… thân mật…như…thế nào?

– Bộ thân mật còn có loại thân mật như thế nào nữa ư. Giống như anh và em…ở trên…

Vũ Phong liếc nhẹ lên lầu, trong đầu Tùng lập tức hiện lên căn phòng của Vũ Phong với cái giường êm ái của anh, bất giác cậu đỏ hết mặt mày. Vũ Phong cũng nhìn ra màu sắc trên mặt cậu đang biến đổi, anh áp môi mình sâu hơn vào mặt Tùng, hít lấy mùi hương đã làm anh mê mẩn.

Một hình ảnh hai thân thể không mảnh vải che thân nằm trên giường, Tùng nhớ ngày hôm đó đã làm cậu ngủ quá giờ và phải chạy bán mạng xuống năm tầng lầu để kịp tới chỗ làm, không kịp gọi người nằm bên cạnh dậy. “như vậy có tính là thân mật như anh muốn hỏi chưa?”, nói không cũng không phải, nói có cũng không hẳn. Vậy trả lời anh thế nào đây…?

– Sao vậy, câu hỏi đơn giản như thế cũng phải suy nghĩ lâu, hay là phải đếm xem có bao nhiêu người.

Tùng nghe mùi thuốc súng trong giọng điệu của Vũ Phong, nghe như anh không muốn câu trả lời là có, hình ảnh hai thân thể nằm cạnh nhau lại lướt qua đầu. “cũng không thể nói là không có”. Nhưng thay vì trả lời Tùng bất giác hỏi ngược.

– Anh cũng có bao nhiêu cô gái đấy thôi, còn bắt em chuẩn bị bao nhiêu là bàn ăn tình nhân cho anh nữa, nếu em có quen ai đi nữa thì cũng đâu bằng anh.

– Vậy là có? _ Mùi thuốc súng nghe chừng đã được châm hỏa._ Anh có bao nhiêu cô gái cũng không liên quan em.

Một câu khẳng định làm Tùng điếng cả người.

– Phải… không liên…can em.

Tùng dợm muốn đứng lên nhưng vòng tay anh vẫn giữ chặt không buông.

– …Vì khi đó anh và em chưa quen nhau. ( lúc đó Tùng không phải người anh yêu)

Tùng quay nhìn anh, cậu lại yên vị trong lòng anh không muốn bỏ đi nữa. Vậy là anh muốn hỏi câu có ai ngoài anh không, trong lúc ở cùng anh cậu có ‘cắm sừng anh không’. Cậu có thể tự tin trả lời.

– Từ khi gặp anh lần đầu tiên cho tới bây giờ em không có quen ai hết…dĩ nhiên cũng không có thân mật với ai cả.

– Vậy à, vậy trước khi gặp anh, em có thân mật với ai đó à? _ Giọng Vũ Phong đã dịu hơn nhưng vẫn còn rất ‘cứng’._

– Không, mà cũng…không hẳn._ Tùng nghĩ nếu anh xem nhưng chuyện trước khi quen nhau là không tính thì cậu cũng không nên nói dối, cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, nói dối làm gì. Nghĩ vậy cậu mạnh miệng thú nhận_ Trước đây em cũng có quen một người…

Cậu cảm giác được eo mình có một lực đang siết lại vô cùng mạnh…

– …Đau…_ Đau suýt nín thở._

Tùng biết mình sai rồi, anh thì không sao nhưng cậu thì không được. Tùng nhanh chóng tự cứu mạng mình.

– Nhưng cũng chỉ…_ Tùng khó khăn nói vì cái eo cậu đang bị thắt thật chặt_ chỉ dừng lại ở việc đi ăn uống nhậu nhẹt thôi…_ Vòng eo cậu lập tức được nới lỏng, Tùng hít một hơi thật sâu để bổ sung oxy. “Vậy mà bảo không tính”._

– Đúng là chỉ dừng lại ở mức độ ăn uống nhậu nhẹt chứ?_ Vũ Phong dùng giọng điệu vẫn còn nghi hoặc hỏi._

– Đúng, vì anh ấy không muốn thân hơn nên cả hai chia tay, sau đó đường ai nấy đi không có gặp lại._ Tùng trả lời vội vàng, “mình an toàn chạy bộ năm tầng lầu để đi làm, cho nên không tính là nói dối chỉ là giấu lại một chút, mình muốn toàn mạng, không muốn cũng không dám đem vàng thử lửa.” Dù cậu có là vàng thật thì cũng bị nấu thành nước._

– Tốt, coi như rất ngoan. Cũng đáng để cưng chiều._ Vừa nói anh vừa áp Tùng xuống ghế._

Tùng để mặc cho anh đè trên người, mặc cho anh táy máy trên người cậu ngay giữa phòng khách.

– Vậy nếu em có gì đó với người khác thì không thích em nữa hả?

– Ừm…ư…mm

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng gầm gừ thoả mãn của Vũ Phong khi thưởng thức cậu từng chút từng chút.

Nhưng cái số Tùng không may, nhắc tiền không linh nhắc người thì linh. Cái người mà trần trụi nằm cạnh cậu ngày nào…bao lâu không nhớ tới hôm trước mới nhớ tới một chút thì cứ như gọi ba hồn chín vía hắn về vậy.

Four tái khai trương lần nữa với một bộ mặt mới toanh, cao cấp tiện nghi sang trọng hơn trước rất nhiều. Nhà hàng được đặt ở tầng dưới còn bar thì được đưa lên tầng trên. Bên ngoài có một cầu thang riêng để lên trên, nhưng phía sau bếp vẫn có thêm một cầu thang nữa thông lên tầng trên dành cho nhân viên.

Nói đến nhân viên của Four thì không chỉ có bốn người bọn Tùng nữa mà đã tăng lên nhiều, vừa có đầu bếp mới, bartander mới, nhân viên phục vụ bàn, nhân viên vệ sinh, rồi bảo vệ…v…v. Còn bốn người rường cột của Four vẫn thay phiên có mặt ở đó để quán xuyến chung mọi việc.

Chuyện Four hoạt động như thế nào thì mời mọi người ghé qua thì biết, bây giờ phải nói tới là buổi lễ khai trương của quán. Khách tới đông vô kể, người lạ người quen đủ cả. Hoa lá, biểu ngữ giăng đầy phía trước, nhân viên tấp nập chạy tới chạy lui, hôm nay Minh hàn và Vũ Phong đặc biệt phái thêm người tới giúp nếu không cả bọn chẳng biết làm sao. Mọi khách khứa đều có thiệp mời mà đến.

– Hai người phát thiệp mời mà không nói tiếng nào với tui hết trơn._ Xuân có vẻ ấm ức lắm vì cái kế hoạch vượt trội của hai kẻ “quen biết rộng” kia._

– Chúng tôi không biết chuyện này._ Tùng thanh minh._

– Cũng không hẳn là không biết, chỉ là họ bảo sẽ mời một vài người bạn đến ủng hộ ngày khai trương nên tôi không nghĩ nó có gì lớn lao để phải lâp thành một kế hoạch._ Anh Kỳ khổ sở thanh minh với Xuân._

– Vậy là anh còn được báo sẽ có ‘vài người’ bạn tới, còn em một chữ cũng không có nghe qua._ Tùng tiếp lời có vẻ ghanh tỵ_

– Toàn thứ độc tài, thôi tui chạy trước đây, không nghĩ là có nhiều việc tới vậy. Cũng tốt không có gì phiền lòng… nói chơi thôi… nói chơi thôi.

Xuân bỏ lại mấy câu rồi tất tả đi lo việc, Anh Kỳ và Tùng cũng tản ra ai lo việc nấy. Sau hai ngày khai trương, lượng khách trở về bình thường không tấp nập như hai ngày đầu.

– Chào Tùng, hai ngày nay thấy tốt chứ?

Người đàn ông đến chào hỏi Tùng khi cậu đang kiểm tra quầy thu ngân, ngẩng lên cậu nhận ra người quen, anh quản lý trước đây vẫn giao lịch làm việc cho cậu.

– A! anh, sao tới giờ này. Vào đây, mời ngồi. Anh dùng gì không em đãi?

– Không, anh không tới để ăn. Anh tới muốn hỏi xem hôm khai trương tốt chứ, em có gì không ưng ý không?


Tùng khựng lại, nghe cách anh hỏi thì có hơi kỳ lạ.

– Sao lại không ưng ý, anh hỏi cứ như lấy ý kiến nghiệm thu ấy. _ Tùng kéo anh ngồi xuống cái bàn gần đó._

– Ừ thì đúng là đi nghiệm thu mà, tôi còn phải báo cáo tới hai ông chủ lận, kiểm tra một chút cho chắc.

– Hai ông chủ? Anh làm hai chỗ à?

– Đâu có, làm sao giám. Chỉ là anh Phong nhờ thì không thề từ chối…dù gì cũng là ông chủ mà_ ý muốn nói Vũ Phong dù mất chức thì vẫn là con của tổng giám đốc, em ruột của giám đốc mới._

– Anh ấy nhờ việc gì mà anh phải tới nghiệm thu? _ Tùng nghĩ tới việ không biết Vũ Phong lại làm chuyện gì mờ ám ở Four._

– Anh Phong lúc thôi làm giám đốc có nhờ tôi tiện thể báo với những khách muốn mời cậu tới nấu ăn thì tới Four.

– Là sao?

– À dù cậu không làm cho công ty nữa nhưng cũng có rất nhiều khách mới lẫn cũ vẫn gửi lời mời cậu. Anh Phong thì không thích cậu trở thành nhân viên công ty. Anh ấy bảo tôi mỗi khi tôi từ chối lời khách hàng mời cậu thì tiện thể nói cho họ biết cậu hiện làm ở chỗ này.

– Thì ra là như thế._ Hèn gì, tự dưng nhiều khách quen tìm tới một cách kỳ lạ. Một cảm giác tràn đầy yêu thương dâng lên trong lòng khi Tùng nghĩ tới Vũ Phong. Thì ra anh ấy âm thầm giúp đỡ. _ Anh Minh Hàn không nói gì về việc anh lợi dụng việc công làm chuyện riêng ư?

– Không lo, anh ấy còn mua đứt chỗ này luôn còn gì, có biết thì cũng là bảo làm mạnh tay thêm thôi.

– Mua đứt? ý anh là…

– Cậu không biết, thôi chết…_Anh ta tỏ vẻ lúng túng khi biết mình lỡ lời._

– Anh nói thử nghe đi._ Tùng tiếp tục hỏi tới._

– Tôi hình như nhiều chuyện quá rồi.

– Dù gì cũng lỡ rồi, em sẽ kín miệng giùm cho. Còn không chắc phải trực tiếp đi hỏi đương sự.

– Cậu hăm dọa tôi!…Thôi thì…nhờ cậu kín miệng giùm._ Anh trợ lý đành chịu thua_ Thật ra thì chuyện này tôi không rành lắm, nó do trợ lý mới của giám đốc phụ trách chỉ là tôi nghe loáng thoáng anh ấy hét với anh trợ lý mới là “Mua đứt cho tôi, cho anh một tuần lễ”. _ Anh diễn lại bộ dạng tức giận của Minh Hàn khi chỉ thị cho trợ lý mới_ làm anh ta cũng một phen xanh mặt. Tôi có nghe anh ta than rằng anh ta đã đi thương lượng thuê nhưng không được, công tác quan trọng đầu tiên thất bại làm anh ta bị mất điểm. Cuối cùng giám đốc tự nhúng tay làm mua đứt, ép giao mặt bằng trong vòng hai mươi bốn tiếng, thu gom luôn cái công ty con trên đó rồi giải thể luôn._ Nói xong anh ta nhún vai_ Ra tay tuyệt tình không thua gì anh Phong, đúng cha nào con nấy, anh nào em nấy.

– Ha…à…ư…ừm!!!_ Không có gì để bàn luận._

Tùng nuốt nước bọt đánh ực, thì ra cái hạn một tuần bị chậm trể là do phải tiến hành mua đứt luôn. Hèn gì Vũ Phong cứ một hai nói cậu bây giờ có nhiều bạn bè bảo hộ, cứ nhất nhất bắt cả bọn phải để anh trang trí lại Four, thì ra có người không chịu thua kém người khác. Tùng bất giác cười thầm.

– Vậy là khách hôm trước tới ủng hộ khai trương là do Vũ Phong bảo anh gửi thiệp mời?

– Không hẳn, giám đốc giao tôi phụ trách khâu này nên tiện thể đưa thêm một số khách mà anh Phong chỉ định vào theo. Bây giờ tôi phải báo cáo lại cho cả hai nên tôi muốn biết có gì sơ xuất trong buổi khai trương không, tôi không muốn mình bị chém. Mấy vụ khác thì không sao, chứ ở đây…thiệt làm tôi hồi hộp muốn chết khi lên kế hoạch khai trương cho Four, làm sao vừa lòng cả hai ông chủ…vã mồ hôi.

– Áp lực lớn nhỉ_ Tùng cười cười tỏ vẻ rất thông cảm_ anh Minh Hàn thì em không biết chứ anh Phong em đã từng làm với anh ấy nên cũng biết, rất thông cảm với anh.

– Giám đốc nào cũng vậy thôi, đáng lẽ không tới lượt tôi lo vụ này đâu, cái tên trợ lý mới bị thất bại trong vụ thương lượng thuê lại Four mà bị lơ cho tới nay không giao cho nhiệm vụ nào nữa. Cậu nghĩ có khủng bố không? Cứ bị coi như không khí, không lấy lại được tín nhiệm có nước tự động xin nghỉ mà không cần đuổi. Bị đồng nghiệp nhìn như kẻ bất tài, chịu gì xiết.

– Vậy làm phiền anh rồi, ở đây không có gì không hài lòng, phải nói là quá tốt ấy chứ. Anh cứ báo cáo tốt đi, em sẽ báo lại mọi người trong Four cho.

– Không phải tôi bảo cậu bao che giùm tôi, tôi thực muốn biết, không có gì không hài lòng chứ?

– Không có, anh an tâm.

Sau khi anh trợ lý đi rồi, Tùng lên tầng trên thuật lại mọi việc cho Anh Kỳ nghe. Giống như cậu đoán Anh Kỳ kinh ngạc đến đứng im ru. Sau một lát thì câu đầu tiên Anh Kỳ nói không đúng như dự đoán của Tùng.

– Vậy là tại mình mà có một mớ người thất nghiệp, còn bị giải thể luôn. Tôi phải nói chuyện với Minh Hàn lại thôi.

– Đừng, chuyện dù gì cũng lỡ rồi. Mà làm lớn chuyện thì người để lộ chuyện này cho chúng ta cũng tiêu. Anh nghĩ lại đi.

– Nhưng mai mốt lại tái diễn…chỉ vì một chút sĩ diện…

– Thôi thì nhắm mắt làm ngơ đi, mai này muốn nhờ vả chuyện gì nên cân nhắc cho kỹ, nhưng qua chuyện này cũng chứng minh được là anh ấy hiện hết lòng hết dạ với anh đấy ha._ Tùng cười đắc ý vô cùng với phát hiện vĩ đại của mình_ Không cần lo nữa, thấy anh cứ hay ngượng ngùng thế nào ấy khi gặp Minh Hàn, lúc hai người ở riêng với nhau có thế không?

– Cũng…cũng vậy thôi. Tôi thật thấy xấu hổ từ chuyện giả bệnh hôm nọ.

– Trời! Chuyện qua tám mươi đời rồi còn để bụng.

– Nhưng tôi thấy kỳ, giống như mình đang đi lừa gạt.

– Lừa gạt gì, thử lòng là thử lòng. Tại anh ấy trước mà, anh cứ lo lắng vơ tội vào mình thế làm gì.

– Nhưng…

– Nhưng nhị gì, em đây muốn có cơ hội thử lòng Vũ Phong mà không có đây, qua thêm chuyện này anh cứ an tâm yêu đi. Người ta cũng không để bụng anh lại cứ…

– Tôi sẽ cố!

– Ừ, cố mà cố._Tùng cười phì._

Sóng gió của Four qua đi thì bão nổi lên. Chẳng là một tuần sau khi Four khai trương rất hoành tráng, Minh Hàn báo là chiều nay sau giờ làm việc anh sẽ tới giao giấy tờ cho Four. Mọi người chính thức thuê được Four dài hạn. Tùng với Anh Kỳ cả Xuân và thằng Sơn ngồi chờ trên quầy bar, Vũ Phong cũng tới góp vui. Và mọi chuyện bắt đầu từ đây.

Cửa vào bar mở, trong cảnh tranh tối tranh sáng của đèn màu ai cũng nhận ra người tới là Minh Hàn, theo sau là một người nữa tay cầm cặp táp.

– Tới rồi._ Tùng nói với Anh Kỳ vốn cũng đang nhìn về phía đó._

Minh Hàn nhìn rất hớn hở đi về phía họ, hôm nay với anh cũng là một ngày trọng đại với anh, anh chính thức hoàn tất lời hứa của mình với người yêu. Khi đã đứng trước mặt mọi người, Minh Hàn tươi cười chào hỏi một lượt xong chỉ về phía sau lưng mình.

– Chào mọi người, hôm nay để trợ lý của anh hoàn tất thủ tục thuê Four để mọi người an bụng làm ăn nhé. Phú, anh giúp tôi nhé…

Minh Hàn quay nhìn người trợ lý nãy giờ vẫn theo sau mình bảo anh ta làm cho xong mọi thủ tục…Nhưng Minh Hàn không nhìn thấy thái độ nghiêm chỉnh chuyên nghiệp mà anh ta luôn thể hiện khi ở trước mặt anh, thay vào đó là một khuôn mặt ngay đơ, thảng thốt chẳng hề thể hiện việc có nghe lời anh vừa nói hay không, đúng hơn anh ta lúc này chăng để ông chủ vào mắt. Đôi mắt anh ta đứng im ngay đơ nhìn thẳng vào một người. Minh Hàn theo ánh mắt của anh ta hướng tới người làm anh ta thất thần. “Tùng?”.

Cũng như anh ta, Tùng nhìn nhìn cũng có vẻ hoảng hốt, chỉ khác anh ta một chút là có thêm sự sợ hãi.

– Tùng! _ Lần này chính anh ta cất tiến gọi_ Tùng!

Lướt qua Minh Hàn đang đứng chắn trước mặt, anh ta tiến thật nhanh về phía Tùng và ôm chặt lấy cậu khiến Tùng không kịp trở tay.

– Tùng, anh tìm em lâu rồi, Tùng…anh xin lỗi…anh xin lỗi.

Mọi thứ xung quanh dường như đông cứng với hành động của anh ta, ánh mắt mọi người ngay lập tức dừng trên người Vũ Phong. (không nhìn đương sự)

– Buông ra giùm…anh làm ơn buông giùm…_ Tùng lắp bắp_ Anh đang làm gì vậy???

Thấy thái độ lạnh nhạt của Tùng đang muốn đẩy anh ta ra, anh ta càng kéo chặt hơn.

– Anh biết là lỗi của anh. Anh sẽ sửa sai, anh đã không chịu trách nhiệm.

– Anh buông ra trước đi, nói linh tinh cái gì vậy…? _ Tùng cố đẩy anh ta ra lần nữa._

– Được mà, anh xin lỗi. Anh hơi đường đột.

Anh ta buông Tùng ra, nhìn một vòng mọi người xung quanh đang chết trân nhìn hai người diễn cảnh trùng phùng, anh ta khẽ gật gật đầu với mọi người như tỏ ý xin lỗi với hành động kỳ lạ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui