Tôi vẫn cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ rất yêu một người nào đó.
Tình yêu là cái gì, với tôi mà nói nó cũng không phải thứ bí ẩn và hấp dẫn như người ta vẫn nói. Có lẽ khi tìm về căn nguyên nó chẳng qua chỉ là việc tìm một người cùng nhau vượt qua suốt đời, sinh con đẻ cái có thể xem như kết tinh cùng thăng hoa của tình yêu. Chỉ là một khi chờ đến lúc anh đã quen với sự cô đơn thì tất cả dường như cũng chẳng quan trọng đến như vậy.
Tình cảm đối với người kia, là một loại hậu tri hậu giác*. (*thấy rồi mới hiểu được)
Tình thân, tình bạn cùng tình yêu, có đôi khi sẽ hòa vào với nhau trong một giới hạn mông lung khiến người ta chẳng thể phân rõ. Thời niên thiếu, đối với con gái cũng không phải không có khát vọng gì, thế nhưng chỉ cần có người kia ở bên cạnh thì sẽ chẳng bao giờ muốn liếc mắt nhìn người khác thêm một chút nào nữa.
Thời gian đó chẳng hề nghĩ tới đó có phải là tình yêu không. Tôi chỉ cần yên tâm thoải mái hưởng thụ sự quan tâm, sự chăm sóc và tình yêu của anh ấy dành cho mình …. Sau đó một lần lại một lần tự nói với bản thân: người tôi thích nhất chính là anh ấy.
Dường như tất cả những điều đó đều là đương nhiên. Bởi vì người kia là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi. Tôi gọi anh ấy là anh, hình như từ lúc tôi sinh ra anh vẫn gọi tôi là Tiểu Diệp.
Anh nói với tôi: Tiểu Diệp, em là đứa em trai anh yêu nhất.
Rất hạnh phúc.
Cái loại cảm giác này đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ nhưng cũng dần bởi vì thời gian qua đi mà biến chất. Khi đó có bao nhiêu hạnh phúc, tương lai sẽ phải chịu từng đó đau khổ. Giống như số phận, đó chính là vận mệnh của tôi.
Tôi thích nhất nghe anh nói tôi là người anh yêu nhất, cho dù là em trai cũng tốt rồi bởi vì vậy cũng là duy nhất. Mãi cho đến khi trong miệng anh xuất hiện một cái tên khác, anh nói đó cũng là em trai của anh, anh rất thương anh ta.
Mê hoặc, mờ mịt, mất mát … giống nhau đều là yêu nhưng từ biểu tình trên mặt anh tôi biết tình cảm anh dành cho tôi và người kia hoàn toàn không giống nhau.
Một khi loại tình cảm này thay đổi thì chẳng còn nhớ đến ngày tháng nữa. Muốn làm rõ rồi sắp xếp tất cả các đầu mối nhưng chúng lại càng ngày càng rối rắm, quả thức đã tới mức chẳng còn biết chính mình là ai. Mãi cho đến khi tôi phản ứng lại thì tất cả đều đã muộn rồi.
Thời điểm thi thể đầy máu của anh đặt trước mặt tôi dường như tất cả đã chẳng còn gì quan trọng nữa.
Mất đi cùng có được có đôi khi chẳng qua chỉ là chuyện ở giây tiếp theo.
Có lẽ cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng có được anh cho nên mất đi anh cũng là điều đương nhiên. Chỉ là thay bằng một cách khác mà thôi, cho đến cuối cùng, chung quy anh ấy vẫn không phải là của tôi.
Tôi đã từng nghĩ anh ấy yêu người kia bao nhiêu tôi sẽ hận hắn bấy nhiêu. Sự thật chứng mình, hận một người so với yêu một người thì khó khăn hơn nhiều.
Anh trai yêu Niếp Phong Vũ, có thể vì hắn mà chết đi. Vậy tôi có tư cách gì mà bắt Niếp Phong Vũ phải chết đây?
Theo thời gian trôi qua, tôi hình như thậm chí đã bắt đầu hiểu được bọn họ, hiểu tâm tình của anh trai, hiểu tâm tình của Niếp Phong Vũ. Ngày đó hắn đem thi thể của anh về, tôi biết, nỗi đau của hắn cũng không ít hơn tôi, thậm chí có khả năng còn hơn cả tôi. Bởi vì anh yêu hắn.
Thứ mà họ gọi là yêu, đến cuối cùng cũng chỉ giống như ‘người qua đường’* mà thôi.
*Hành đồng mạch lộ: Ý chỉ một người vốn rất thân quen bởi vì một chuyện gì đó mà không liên hệ hoặc không gặp mặt, cuối cùng lại trở thành xa lạ nhất tựa như một người qua đường.
Có một thời gian tôi cảm thấy bản thân đã phát điên rồi. Nỗi nhớ anh trai khiến tôi nghĩ có thể đem tình yêu đó đặt lên người Niếp Phong Vũ. Rất nực cười, rõ ràng mình không hề có ý đó, thế nhưng trong thân thể cứ như tồn tại một kẻ khác đang nói với tôi.
Cho đến khi gặp được Nguyên Chiến Dã. Người đàn ông này, tôi hẳn là đã thật lòng yêu anh ta. Có lẽ loại cảm giác đó không chỉ có tình yêu mà còn có một điều gì khác, chẳng qua bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Chiến Dã, tôi bình tĩnh một cách bất ngờ. Anh ta là con thỏ ‘sập bẫy’, mà tôi là một trong những người thiết kết ra cái bẫy đó. Vào lúc có tình cảm đặc biệt với anh ta, tôi không biết phải làm sao bây giờ. Hơn nữa, anh ta còn là người Niếp Phong Vũ muốn.
Cả đời này nhận được hai nụ hôn từ Nguyên Chiến Dã, một lần anh ta dùng lời xin lỗi để kết thúc, lần còn lại anh ta khiến tôi hạnh phúc. Vậy cũng đủ rồi.
Tôi không hi vọng xa vời rằng mình sẽ có được thật nhiều. Làm người phải biết thế nào là đủ, cũng phải tự mình biết mình. Thế nhưng trong cuộc đời tôi lại làm ra một chuyện không tự hiểu lấy mình nhất, đó là chọc vào một người đàn ông tên Cận Sĩ Triển.
Sa đọa, dơ bẩn, dục vọng … đó là những từ tôi có thể nghĩ đến để hình dung quan hệ giữa tôi và Cận Sĩ Triển.
Vào lúc phát sinh quan hệ với Cận Sĩ Triển có lẽ tôi đã ‘cam chịu’, chẳng qua sau này ngẫm lại, đó cũng là chủ ý của tôi. Vốn chẳng phải là ‘người tốt’ gì, đàn ông thành niên có quan hệ với người khác cũng vô cùng bình thường.
Nhưng làm người thì luôn có lúc ‘vô ý phạm sai lầm’, lần đầu tiên, tôi căn bản ngay cả một chút phản ứng bình thường cũng không có. Tinh dịch của đàn ông ở lại trong thân thể tôi, đó là lần đầu tiên.
Tôi thừa nhận, là tôi tự tìm.
Nhưng có những sai lầm không phải chỉ cần thừa nhận là có thể coi như chưa từng xảy ra.
Nói đến Cận Sĩ Triển, tôi đã từng rất mơ hồ. Người đàn ông này từ lúc nào thì cần tôi đến bình phẩm rồi, bất luận nói thế nào đều là một chuyến khiến người ta khó có thể tin được.
Trước đây, nghĩ đến Cận Sĩ Triển sẽ khiến tôi đau đầu. Đương nhiên, bây giờ thỉnh thoảng cũng sẽ như vậy.
Vốn cho rằng hắn chỉ là một kẻ qua đường trong sinh mệnh của mình, những gì lưu lại tuyệt đối không tính là hồi ức tốt đẹp gì, hiểu biết nông cạn, lại chưa từng nghĩ rằng mình sẽ cùng hắn dây dưa đến loại tình trạng này.
Đó là sai lầm của tôi, mà thường thì sai lầm phải trả giá rất lớn. Chỉ là, dường như không có cách nào định nghĩa cái giá đó.
Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy Cận Sĩ Triển, rất xa, nhìn vài lần, người đàn ông đó có vẻ bề ngoài rất hoàn mỹ. Tôi có ấn tượng nhưng cũng chẳng đến mức ‘kinh diễm’. Thậm chí tôi vẫn nhớ rõ dáng hút thuốc ngày đó của hắn … sau đó hắn xoay người đi, lưu lại cho tôi một bóng lưng. Vài giây sau, tôi cũng làm y hệt như vậy.
Tôi không biết hắn có thấy tôi không, cũng chẳng biết đó có tính là lần đầu gặp mặt của chúng tôi không nữa, nếu như có tính thì dường như có chút ngoài ý muốn.
Lần thứ hai gặp mặt, tôi đã ‘sa ngã’ thành hình dạng một kẻ tàn tật, bây giờ nhớ lại, bản thân như đã phát điên. Tối hôm đó quả thật người mở đầu là Cận Sĩ Triển, nhưng chủ ý ban đầu của hắn chỉ là một nụ hôn chóng vánh. Ấy thế mà tôi lại ghé vào người hắn, lạnh lùng hỏi hắn có muốn làm không?
Loại hành vi thấp hèn này, chỉ là bởi vì không chiếm được tình yêu của một người khác.
Lại nói tiếp, có điểm buồn cười, tôi dường như vĩnh viễn đều không có được tình yêu của mình, bọn họ đều rời khỏ tôi, dù còn sống hay đã ra đi, có lẽ họ đều yêu tôi nhưng lại luôn dừng lại trước khi đến được điểm cuối cùng.
Khi đó, Cận Sĩ Triển hình như đã bị dọa sợ rồi … không, phải nói là có chút kinh ngạc mà thôi. Tôi rất chắc chắn, cái tên vừa nhìn đã biết là chẳng phải dạng đàn ông biết tiết tháo gì này hẳn sẽ không cự tuyệt mình. Bởi vì hắn sẽ không tổn thất gì, mà tôi, cũng chẳng còn gì có thể mất đi nữa.
Cảm giác lần đầu tiên bị đàn ông tiến vào tuyệt đối không thể nói là tuyệt vời. Tôi biết bản thân ngay cả một chút hưng phấn cũng không có, càng không nói đến vui vẻ. Hành vi gần như phát tiết của người đàn ông phía trên tựa như một loại trừng phạt, trừng phạt tôi đã khiêu khích hắn. Có lẽ lúc đó tôi quả thật có ý đó, tôi không thể khẳng định bởi vì quá trình quá khổ sở, ý thức cũng dần mơ hồ.
Sau đó, có lần đầu thì cũng có lần thứ hai, tiếp theo, đều là Cận Sĩ Triển chủ động, chỉ là tôi không từ chối. Bởi vì dường như một lần với hai lần đều chẳng có gì khác biệt. Ý nghĩ đó cũng không chính xác nhưng tôi lười phản bác.
Cứ như vậy, ngay cả cùng một chỗ cũng không phải, sau đó thì tách ra. Tất cả thuận theo tự nhiên, hiển nhiên đến mức dường như mọi việc đã được an bài như vậy. Thế nhưng khi tôi từ bỏ tất cả chuẩn bị bắt đầu một lần nữa thì hắn lại xuất hiện.
Tôi không muốn dùng cái từ ‘số phận’ này để hình dung tất cả mọi việc, thế nhưng tôi phải thừa nhận. Đây có lẽ là duyên phận, từ ý nghĩa nào đó mà nói, duyên của hắn so với những người khác trong cuộc đời tôi với tôi đều sâu hơn một chút. Thực sự là oan nghiệt …
Chỉ là, dường như tôi vẫn chưa nhìn thẳng vào tình cảm giữa hai chúng tôi. Dùng cái từ cảm tình này, tình yêu vô dụng, tôi nghĩ hai chữ đó quá nặng nề.
Con người khi còn sống có lẽ cũng chẳng phải chỉ một lần trải qua ái tình, thế nhưng tôi ngay cả một lần cũng không giữ lấy được … tôi …
Bàn tay đang đánh chữ ngừng lại, Tiễn Diệp nhìn màn hình dày đặc chữ, lông mày đằng sau thấu kính hơi cau lại.
Viết nhật kí giống như việc lục lại đống đồ cũ, những điều chôn giấu tận đáy lòng nhiều ngày thậm chí là nhiều năm qua đều có thể trút hết lên trên giấy. Hắn không biết vì sao mình lại bắt đầu làm như vậy, trước đây không có thời gian, sau đó lại không có tâm tình, hiện tại thời gian đã có, tâm tình … đã có một chút thay đổi nho nhỏ.
Đưa tay lên tháo kính xuống, Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn trần nhà thở dài.
Trong phòng tấm truyền ra tiếng giội nước liên tục. Phòng ở cũ rồi, vì vậy cách âm không được tốt cho lắm, ngay cả tiếng huýt sao của người kia hắn cũng có thể nghe rõ.
Tiễn Diệp đang ở trong một phòng trên tầng hai của cửa hàng mặt tiền, chỉ là hàng bánh mì phía dưới không mở nữa. Tay hắn không khỏe, cần tu dưỡng, hơn nữa Tiễn Diệp cũng biết tay nghề của hắn thật sự là không được tốt cho lắm. Vốn mở hàng bánh mì cũng chỉ là vì muốn duy trì cuộc sống ấm no, đồng thời là nơi hắn nương tự khi túng thiếu. Bây giờ, dường như đều không cần nữa.
Vốn chỉ có một mình hắn trong phòng, hiện tại gần như ngày nào Cận Sĩ Triển cũng đến trình diện. Quan hệ của bọn họ đã trở nên vi diệu, thân mật như tình nhân nhưng so với tình nhân càng phức tạp hơn.
Tiễn Diệp tuyệt đối không nghi ngờ ý đồ của Cận Sĩ Triển với hắn, chính là từ ‘ý đồ’ này cũng không thích hợp cho lắm. Thế nhưng nếu dùng từ ‘thích’ để nói, hắn sẽ cảm thấy có lẽ mình đang tự mình đa tình một chút. Tuy rằng Cận Sĩ Triển cũng chẳng tiếc rẻ những lời yêu đương với hắn nhưng điều đó càng làm cho hắn cảm thấy có điểm không chân thực.
Hắn rất muốn nói: Tiễn Diệp, mày là một tên nhát gan.
Thế nhưng, hắn chỉ là một kẻ như vậy mà thôi. Cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cảm tình hư ảo.
Lại có dục vọng muốn hút thuốc, Cận Sĩ Triển vẫn bắt hắn cai thuốc nhưng chưa từng thành công. Chẳng qua bây giờ hắn không nghiện thuốc lá nặng như trước nữa.
Quay đầu sang, Tiễn Diệp nhìn quần áo của Cận Sĩ Triển trên giường, nhất định có thuốc lá.
Khi hắn lấy bao thuốc trong túi áo ra đồng thời cũng rơi ra một tấm thẻ. Tiễn Diệp vô ý nhìn thấy đồ riêng tư của Cận Sĩ Triển, chỉ lơ đãng lướt qua sau đó sẽ thả lại vào nhưng cũng thấy rõ từng chữ trên đó. Là thẻ hội viên câu lạc bộ, nghe nói rất khó có được, hơn nữa còn phân đẳng cấp, chỉ có VIP trong VIP mới có tư cách sở hữu tấm thẻ màu đen đó. Có thể hưởng thụ rất nhiều loại phục vụ. Ừm … phục vụ đặc biệt.
Khẽ cong môi một chút, Tiễn Diệp vừa xem vừa nhét điếu thuốc vào miệng. Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Cận Sĩ Triển cả người trần trụi đi ra. Y đang dùng chiếc khăn vắt trên cổ để lau tóc, mái tóc đen mất trật tự một các gợi cảm phủ xuống trán. Khăn mặt màu vàng nhạt, là của Tiễn Diệp. Y gần như chưa từng dùng qua khăn mặt của chính mình, điểm ấy khiến Tiễn Diệp đau đầu không thôi.
“Lại lén hút thuốc hả?” Trên mặt Cận Sĩ Triển là biểu tình bắt được quả tang nhưng khi nhìn thấy thứ gì đó trên tay Tiễn Diệp thì thoáng sửng sốt.
Tiễn Diệp trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc làm cho nó di động lên xuống, nói: “Còn chưa châm mà.”
Như vậy có gì khác biệt sao?
Cận Sĩ Triển đi tới, vươn tay đoạt lấy tấm thẻ, ngồi xuống bên cạnh Tiễn Diệp, “Chỉ là khách hàng tặng thôi, tôi còn chưa tới đó bao giờ.”
Tiễn Diệp bĩu môi, hai mắt đằng sau cặp kính lộ ra ý cười nhàn nhạt, hắn thực sự cảm thấy buồn cười.
“Tôi cũng không hỏi gì mà? Anh giải thích vộ vã như vậy, trái lại có loại cảm giác ‘chưa đánh đã khai’ …”
Cận Sĩ Triển cười cười, rút điếu thuốc trong miệng hắn ra nhét vào miệng mình.
“Tôi đi tắm.” Tiễn Diệp đứng lên đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa thả lỏng gân cốt, đột nhiên nghĩ đến, hiện tại hắn có thể ở trước mặt Cận Sĩ Triển thoái mái nói đi tắm, có điểm vi diệu.
Chỉ là chưa đi được mấy bước, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau.
“Tôi chờ cậu viết cái gì đó đã đợi đủ một giờ, không có gì thưởng cho sao?” Cận Sĩ Triển ôm thân thể hắn đồng thời khẽ đong đưa.
Động tác giống như trẻ con làm nũng, Tiễn Diệp khẽ nhướn mày, hơi nâng cằm lên nhìn về phía trước.
“Anh có thể chờ một giờ, quả thật là ngoài dự đoán của tôi.”
Cận Sĩ Triển nhíu mày, đưa tay nắm cằm Tiễn Diệp sang để hắn đối diện với mình, cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của đối phương.
Tiễn Diệp thỉnh thoảng sẽ có thói quen liếm môi vào lúc đang tự hỏi, là cử động trong vô thức.
Trên môi Cận Sĩ Triển có hương vị sau khi tắm trộn lẫn với hơi thở thuộc về đàn ông. Tiễn Diệp thừa nhận hắn đã rất nhiều lần đều chìm đắm vào loại hơi thở này, có điểm sắc tình nhưng lại ấm áp ngoài ý muốn.
Kính mắt bị tháo ra, Tiễn Diệp trừng mắt nhìn. Cận Sĩ Triển buông hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn nói một câu: “Tắm nhanh lên một chút.”
Mời gọi sắc tình, Tiễn Diệp cười mà không nói. Tại phương diện này, hắn luôn bình tĩnh dị thường. Về chuyện tình ái, hắn phảng phất vẫn bị vây ở thế bị động, thế nhưng Cận Sĩ Triển đã từng nói hắn thật ra rất dâm đãng, rồi lại thanh thuần không gì sánh được. Hai thứ đó kết hợp với nhau làm cho người ta có dục vọng hung hăng chà đạp.
Tiễn Diệp quả thật không biết bản thân lại có loại tiềm chất ‘bị ngược’ này.
Tắm xong, Tiễn Diệp mặc áo ngủ vào, lau khô tóc trong phòng tắm rồi mới đi ra. Chẳng qua chuyện khiến hắn ngoài ý muốn chính là Cận Sĩ Triển không cởi sạch nằm chờ hắn trên giường giống như trước kia mà là mặc quần đứng trước bàn cúi đầu xem máy tính của hắn.
Ý thức được bản thân vừa viết cái gì, hắn khẽ giật mình.
Lúc này Cận Sĩ Triển ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút khó hiểu.
Đối diện với y, Tiễn Diệp cảm thấy bản thân phải nói gì đó, thế nhưng lại chẳng biết nói từ đâu. Trong lúc nhất thời, bầu không khí áp lực chẳng khác gì tĩnh lặng trước cơn bão …
Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp nửa ngày, cuối cùng, hỏi một câu: “Cậu ở bên tôi, cũng không phải vì yêu?”
Chờ thấyTiễn Diệp có biểu tình hơi sững sờ cùng không biết làm sao, y nghĩ đó là thừa nhận.
Có chút tự giễu mà nở nụ cười, Cận Sĩ Triển đi tới bên giường cầm quần áo của mình lên, mặc vào. Trong lúc đó Tiễn Diệp muốn ngăn y lại nhưng trong lúc thoáng do dự thì đã chậm mất rồi.
Nhanh chóng mặc quần áo vào, Cận Sĩ Triển cầm chìa khóa xe xoay người rời đi, ngay cả động tác đóng cửa cũng tản ra sự phẫn nộ.
Tính tình của y so với trước đây đã tốt hơn không ít, nếu như là trước đây, Tiễn Diệp nghĩ mình có lẽ đã bị đánh rồi. Y nghĩ hắn đang đùa giỡn mình, tiếp đó, hắn cũng không giải thích gì.
Một lát sau, Tiễn Diệp lấy lại tinh thần, có chút mờ mịt xoay người nhìn căn phòng chỉ còn lại một mình hắn, đi tới bên bàn đóng máy tính lại. Bên cạnh còn có điếu thuốc ban nãy, Cận Sĩ Triển chưa hút. Hắn cầm nó lên, nhìn một lúc rồi nhét vào miệng.
Ở nơi này của hắn không có bật lửa, mỗi lần khi muốn hút thuốc đều là Cận Sĩ Triển giúp hắn châm lửa.
Thở dài, khẽ cười một chút, Tiễn diệp ngồi xuống bên giường. Hắn dường như rất không am hiểu việc ứng phó những chuyện như vậy a …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...