Chiếc Lá Ký Sinh

“Các cậu đang làm gì?”

Nhìn Cận Sĩ Triển đang từ cửa chung cư đi về phía này, Tiễn Diệp khẽ mấp máy miệng, trên mặt là biểu tình không thể nói rõ, chiếc bật lửa trong tay vẫn còn ngọn lửa đang cháy “phừng phừng”, nếu nói là để châm thuốc thì quả thật là có hơi to quá.

“Cận! Anh ta …” Kỷ Nhược Phi phẫn nộ vuốt vuốt tóc, bốn phía phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi tóc bị đốt cháy. Cậu ta nhìn Cận Sĩ Triển, sau đó lại tàn bạo trừng mắt liếc Tiễn Diệp, hận không thể ‘ăn tươi nuốt sống’ hắn!

So sánh với người kia, Tiễn Diệp trấn định và tự nhiên hơn rất nhiều. Hắn thu cái bật lửa về bỏ vào túi, hút điếu thuốc trong miệng một hơi sau đó ném đi, quay đầu nhìn Cận Sĩ Triển vừa tới, khẽ nở nụ cười.

Có chút châm chọc.

“Làm sao vậy?” Cận Sĩ Triển đi tới trước mặt Kỷ Nhược Phi và Tiễn Diệp, nhìn lần lượt từng người.

“Anh ta dùng bật lửa đốt tôi!” Kỷ Nhược Phi chỉ vào tóc mình cho Cận Sĩ Triển xem.

Lọn tóc được nhuộm kiểu cách bị xém một chút, nếu nhìn không kỹ thì cũng không thấy nhưng nếu nhìn kỹ thì … Cận Sĩ Triển khẽ nhếch khóe miệng một cách mất tự nhiên, ho nhẹ một cái rồi nhìn sang Tiễn Diệp.

Cậu làm à?

Tiễn Diệp khẽ nhướn mày, khóe miệng cong lên.

Thế thì sao?

Dùng ánh mắt trao đổi trong im lặng vậy mà lại thuận lợi ngoài ý muốn. Thái độ không quan tâm của Tiễn Diệp khiến Cận Sĩ Triển có cảm giác dở khóc dở cười.

“Cận!” Kỷ Nhược Phi hổn hển gọi một tiếng, cắt đứt hai người mà trong mắt hắn chẳng khác gì đang ‘liếc mắt đưa tình’ kia.

Cận Sĩ Triển chậm rãi nhìn sang, nói với Kỷ Nhược Phi một câu: “Chúng ta đi thôi.”

“Cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Kỷ Nhược Phi trừng mắt nhìn y với vẻ không thể tin nổi. Mặc dù không trông cậy vào Cận Sĩ Triển có thể đánh hoặc mắng Tiễn Diệp một trận, nhưng tốt xấu gì cũng phải nói gì đó chứ?

“Cậu sắp muộn rồi đấy.” Nhắc nhở một tiếng, Cận Sĩ Triển xoay người rời đi, đồng thời móc ra từ trong túi một chiếc chìa khóa.

“Nhưng …” Kỷ Nhược Phi sửng sốt một hồi, mắt thấy Cận Sĩ Triển đi ngày càng xa, cuối cùng vẫn chạy theo. Trước khi đi thì liếc Tiễn Diệp một cái đầy phẫn nộ cùng bất bình.

Từ khi ánh mắt Cận Sĩ Triển dời đi, Tiễn Diệp từ đầu tới cuối không nhìn y thêm lần nào nữa.

Vốn vẫn chưa nghĩ ra phải dùng biểu tình gì đối mặt với y.

Tiễn Diệp không rời đi, nói đúng hơn là không đi đâu xa. Tìm một bậc thềm xi măng phong cảnh không tồi, phía sau là một rừng cây, Tiễn Diệp chưa từng nhìn thấy, chẳng biết đây là cây gì, vì sao đang là mùa đông mà vẫn có thể có nhiều lá như vậy.

Duỗi thẳng chân, Tiễn Diệp cúi đầu, tay cầm chiếc bật lửa bật rồi lại tắt, ánh lửa màu cam chiếu lên mắt kính lúc sáng lúc tối. Điếu thuốc bị kẹp giữa hai làn môi, khẽ di động lên xuống theo chuyển động của đôi môi đó.

Chẳng biết đã qua bao lâu, một đôi chân khác lặng lẽ xuất hiện bên chân hắn. Tiễn Diệp vừa lúc đóng nắp bật lửa lại, ngẩng đầu nhìn, Cận Sĩ Triển biểu tình có chút kỳ quái đang nhìn hắn.


“Sao thế? Có việc à?” Mỉm cười, Tiễn Diệp hỏi trước.

Cận Sĩ Triển nhìn hắn một chút, “Không phải cậu đang đợi tôi sao?”

Lúc này Tiễn Diệp cười ra tiếng, “Ngồi ở đây thì nhất định phải là đang đợi ai đó sao?”

Cận Sĩ Triển chẳng nói gì, Tiễn Diệp nói tiếp: “Hay là đã nghĩ thông rồi, đến thay anh bạn nhỏ của mình báo thù? Lần trước tôi lột đồ cậu ta anh còn chưa đòi công bằng hộ mà! Lần này muốn đến đòi một thể à?”

Tốc độ nói của hắn rất chậm, dường như cố ý cho Cận Sĩ Triển thời gian hồi tưởng cùng suy nghĩ. Cận Sĩ Triển trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi: “Cậu cố ý phải không?”

“Cũng không phải!” Tiễn Diệp khẽ cười dịu dàng nhìn y, đưa tay mở nắp bật lửa ra, ngọn lửa nhỏ khẽ ‘phừng’ lên, “Tôi chỉ muốn châm thuốc thôi mà.”

Kẻ cầm đao trong tay không phải tên giết người, sức thuyết phục không được cao cho lắm.

Cận Sĩ Triển nhìn khuôn mặt tươi cười ‘vô tội’ của Tiễn Diệp, đột nhiên vượt qua chân hắn, đi tới trước mặt hắn, vươn tay về phía đối phương.

Khoảng cách kéo gần, Tiễn Diệp ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy khuôn mặt Cận Sĩ Triển, người kia đưa lưng về phía ánh sáng khiến Tiễn Diệp chói mắt, vô thức nhắm mắt lại, đưa tay che đi. Cánh tay vừa giơ lên đã bị nắm lấy. Cận Sĩ Triển dùng sức kéo hắn lên khỏi mặt đất.

Cận Sĩ Triển dùng lực rất mạnh, thân thể Tiễn Diệp khẽ lảo đảo, sau khi đứng vững thì chẳng nói gì, an tĩnh nhìn y. Khoảng cách rất gần giữa hai người chỉ khoảng một điếu thuốc, Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc trong miệng Tiễn Diệp. Đối phương nhìn động tác của y với vẻ không hiểu nổi.

“Đừng hút nữa!” Cận Sĩ Triển ‘giải thích’ một câu: “Trước đây cậu vốn không hút thuốc mà.”

Từ một kẻ không nghiện thuốc lá biến thành có nghiện, thời gian Tiễn Diệp đã dùng có thể đủ để được ghi vào kỷ lục, chỉ là sẽ chẳng có ai vì hắn mà kiêu ngạo.

“Anh quay về làm gì?” Tiễn Diệp hỏi.

Cận Sĩ Triển trả lời, ngữ khí có chút tùy ý: “Tôi biết cậu đang đợi tôi.”

Tiễn Diệp cười không nói gì. Hắn không muốn nói cho Cận Sĩ Triển rằng chẳng qua mình đang thí nghiệm xem y có quay về không.

Có đôi khi, thắng lợi chỉ cần mình biết là đủ rồi.

“Còn nửa điếu nữa, để tôi hút nốt đi!” Thoáng nhìn điếu thuốc trong tay Cận Sĩ Triển, trong mắt Tiễn Diệp còn toát ra một tia ‘tiếc nuối’.

Quăng cho hắn một cái liếc mắt, Cận Sĩ Triển gần như không do dự đút điếu thuốc vào miệng, đương nhiên không phải miệng Tiễn Diệp.

“Này ~” Tiễn Diệp thấp giọng ‘kháng nghị’.

“Sau này thấy một điếu ‘tịch thu’ một điếu!”

Tiễn Diệp cười cười bất đắc dĩ.

Sau này, là dạng khái niệm gì?


“Cận Sĩ Triển, nếu thế tôi không nhất định sẽ bỏ thuốc nhưng anh khẳng định là sẽ biến thành kẻ nghiện thuốc!”

Sau này, lại có thể qua bao lâu?

Chẳng thèm để ý tới sự chế nhạo của hắn, Cận Sĩ Triển tiêu sái quay người lại, “Đi thôi!”

Phải thừa nhận rằng, chẳng ai có động tác hút thuốc gợi cảm như Cận Sĩ Triển.

Tiễn Diệp chậm rãi vỗ quần, sửa sang y phục, khẽ đẩy kính mắt. Sau khi làm xong một loạt động tác thì Cận Sĩ Triển đã đi xa cả ‘nửa dặm’, lúc này hắn mới từ từ theo sau.

“Anh không có việc gì chứ?” Ý hắn là chỉ Kỷ Nhược Phi.

Cận Sĩ Triển quay đầu lại, “Tôi tưởng cậu không quan tâm.”

Quay đầu đi, Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng. Đúng vậy! Hắn không quan tâm.

Cận Sĩ Triển dừng lại, xoay người nhìn kẻ phía sau đang tản bộ chẳng khác gì ‘trâu già kéo xe’, khẽ nhíu mày, sau đó đi nhanh tới trước mặt Tiễn Diệp, kéo tay hắn, dùng ngữ khí có phần hung hăng nói: “Đi nhanh lên!”

Im lặng, Tiễn Diệp tùy ý để chính mình bị lôi kéo, nhìn lưng Cận Sĩ Triển, chẳng nói được một lời.

Hai người về thẳng nhà Cận Sĩ Triển. Đóng cửa lại, Cận Sĩ Triển ném chìa khóa lên bàn, cởi áo khoác vứt xuống sô pha.

“Cậu đến tìm tôi có việc gì?” Đưa lưng về phía Tiễn Diệp hỏi một câu, không nhận được hồi đáp, Cận Sĩ Triển có chút nghi hoặc, vừa mới xoay người lại thì một khối thân thể đã dán lên người y.

Tiễn Diệp ôm lấy thắt lưng y, ngẩng đầu lên, đôi môi ấm áp dán lên môi đối phương.

Cận Sĩ Triển ngây ngẩn cả người, chưa kịp phản ứng thì một giây tiếp theo đã cảm nhận được đầu lưỡi Tiễn Diệp đang đảo quanh môi mình, không tiến đến cũng chẳng rời đi, quyến rũ một cách không che đậy, chẳng có tên đàn ông nào lại cự tuyệt.

Bằng thời gian nhanh nhất, Cận Sĩ Triển biến bị động thành chủ động, một tay ôm lấy thắt lưng Tiễn Diệp, một tay đỡ gáy đối phương, đôi môi hé ra làm cho nụ hôn càng sâu hơn.

Một loại tiếp xúc khác, cảm giác vẫn tốt đẹp như vậy.

Độ ấm bên trong bởi vì mãnh liệt mà trở nên nóng như lửa đốt, mồ hôi toát ra do vận động khiến thân thể dấp dính, âm thanh ma sát cùng va chạm dường như bởi vậy mà biến đổi …

Khi đôi môi được tự do, Tiễn Diệp khẽ thở dài, hầu kết trên cổ lên xuống liên tục. Hắn chậm rãi giơ một chân lên, dùng cái chân nhỏ đó từ từ ma sát trên lưng người phía trên, dẫn tới một trận luật động càng mãnh liệt.

“Ưm!” Khẽ nhíu mày, chân cũng thả xuống phía dưới, Tiễn Diệp nhẹ cười ra tiếng.

“May mà trước đây cậu không chủ động như thế … này …” Thâm nhập một cái, Cận Sĩ Triển ngừng lại trong thân thể Tiễn Diệp, cúi xuống vươn hai tay cầm lấy khuôn mặt Tiễn Diệp, cúi đầu hôn lên môi Tiễn Diệp một cái.

Tiễn Diệp chậm rãi thở hổn hển, nheo mắt nhìn y, “Sao vậy?”


Không trả lời, Cận Sĩ Triển chỉ lẳng lặng nhìn hắn, tỉ mỉ như muốn nhìn rõ rồi nhớ kỹ mỗi một chi tiết của Tiễn Diệp. Trong ánh mắt của y có thứ gì đó Tiễn Diệp không thể thấy rõ.

Vào những lúc như thế này, chẳng phải cũng không có thời gian để mà suy ngẫm nữa sao?

Cận Sĩ Triển ngồi thẳng dậy, lui ra khỏi thân thể Tiễn Diệp, bộ phận vẫn gắn kết với nhau lúc này tách ra, phát sinh âm thanh ướt át. Tiễn Diệp nhắm mắt lại, cảm giác được vật thể cứng rắn nỏng bỏng kia rút ra khỏi thân thể mình, giây tiếp theo cả người đã bị lật lại.

Ngực dán xuống giường, Tiễn Diệp quay đầu lại, Cận Sĩ Triển cười xấu xa, đưa tay nâng thắt lưng Tiễn Diệp, cái mông vểnh cao, loại tư thế này làm bại lộ bộ vị yếu ớt cùng đáng thẹn nhất.

“Muốn tôi tiến vào không?”

Phụ họa cho thanh âm ác liệt, thứ nóng rực kia khẽ trượt vào khe hở, phía trong đùi từ lâu đã ẩm ướt một mảnh.

Tiễn Diệp nhìn khuôn mặt trong vô thức đã phát ra khí tức mê hoặc của Cận Sĩ Triển, cũng chẳng cần cố sức, khẽ cười cười, đầu gối chống lên giường, khẽ nghiêng mặt, nhìn Cận Sĩ Triển qua khóe mắt … Khóe miệng cong lên, một tay chậm rãi vươn tới phía sau, thoáng dùng sức mở rộng nơi nào đó ra một chút …

Một tiếng gầm nhẹ thoát ra, nơi kia lần thứ hai bị xâm nhập, gần như là thô bạo tiến vào, cuối cùng cũng xuyên qua.

“A ~~!”

Loại tư thế này, có thể vào đến độ sâu chưa từng có. Ga giường bị hai tay nắm chặt lập tức biến dạng, tiếng rên rỉ do cố sức kiềm nén mà càng trở nên gợi cảm liêu nhân. Cái loại khoái cảm khiến cho ý thức cũng trở nên mơ hồ này thế nhưng lại càng ngày càng mạnh mẽ.

Cận Sĩ Triển từng nói rằng Tiễn Diệp không cần dịu dàng, những mặt khác chẳng biết đúng sai thế nào nhưng ít nhất hiện tại, có lẽ y đã đúng.

Tình ái thô bạo có thể mang đến khoái cảm đến mức quên hết tất cả.

Thời gian hai người ăn ý nhất chỉ sợ cũng chính là lúc này.

“Ách … ưm!” Vốn đang chuyên tâm cảm nhận khoái cảm, Tiễn Diệp không cẩn thận cắn phải môi mình, nếm được mùi máu tanh nồng. Động tác của người phía sau càng ngày càng mạnh mẽ, âm thanh trừu sáp giữa hai đùi khiến ngay cả hắn cũng thấy đỏ mặt.

“Đồ, điên!” Khẽ cắn răng, khuôn mặt Tiễn Diệp vừa vùi vào chăn đã bị kéo ra.

Cận Sĩ Triển vẫn giữ nguyên tư thế tiến nhập phía sau, xoay đầu Tiễn Diệp lại, hôn lên môi hắn, cuồng nhiệt chẳng khác gì quỷ hút máu tìm được miệng vết thương.

“Tôi chính là kẻ điên!” Liếm sạch giọt máu cuối cùng trên môi Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển cau mày nói, “Từ ngày đó trở đi tôi đã điên rồi!”

Khái niệm thời gian bắt đầu mơ hồ, trời đã không còn sớm nữa, hơi thở tình ái trong phòng cũng lắng xuống.

Điếu thuốc sau khi làm chuyện đó của đàn ông chính là khoảng thời gian để tận hưởng dư vị.

Cận Sĩ Triển dựa vào đầu giượng, Tiễn Diệp gối lên bụng y, tư thế vừa lười nhác vừa ám muội, cảm giác cũng không tồi.

Trong thân thể vẫn còn lưu lại kết quả sau cao trào, Tiễn Diệp nửa nhắm nửa mở hai mắt, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không muốn. Sau khi làm xong trời đã tối đen rồi, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới sẽ có loại ‘hiệu quả’ này. Ban đầu, hắn vốn chẳng biết hôm nay mình muốn làm gì, chỉ là thuận theo tự nhiên thôi, dục vọng được thỏa mãn rồi thì rất nhiều chuyện đều có thể tạm thời quên đi.

Ngửi thấy mùi thuốc lá, Tiễn Diệp khẽ mấp máy miệng, nói: “Tôi cũng muốn hút.”

Cận Sĩ Triển ngắm nhìn thân thể xích lõa của hắn, trên bờ vai mảnh khảnh vẫn còn lưu lại dấu tay khi động tình của y. Tiễn Diệp bây giờ khiến cho người ta cảm thấy hắn như một chú mèo, vừa biếng nhác, vừa cao ngạo.

Suy nghĩ một chút, y đưa điếu thuốc tới trước mặt Tiễn Diệp, Tiễn Diệp hé miệng, ngậm nó vào. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, hàm răng khẽ chạm vào ngón tay y, ngưa ngứa, tiếp xúc trong nháy mắt.

Mỗi một động tác đều tràn ngập mê hoặc.


Cận Sĩ Triển quả thật hoài nghi liệu có phải hôm nay Tiễn Diệp đã uống nhầm thuốc kích thích không.

“Cậu làm sao thế?” Nhịn không được hỏi một câu.

Tiễn Diệp cắn điếu thuốc, vẫn đang nhàm chán suy nghĩ xem mùi vị này là của thuốc hay của Cận Sĩ Triển.

“Hơi rối loạn một chút.”

Rối loạn cái gì? Cũng chẳng muốn nhiều lời, càng nói càng loạn. Cận Sĩ Triển cũng không hỏi lại.

Do vị trí và hướng nằm, Tiễn Diệp chỉ cần vươn tay ra là có thể mở ngăn kéo tủ đầu giường của Cận Sĩ Triển. Mà quả thật hắn đã làm như vậy. Hắn nhớ rõ, ở đây có thứ gì đó …

Cận Sĩ Triển không ngăn cản hắn.

Quả nhiên, khung ảnh kia vẫn nằm ở trong đó, dường như nơi này là chuẩn bị cho nó. Thoáng nhỏm dậy lấy khung ảnh ra, Tiễn Diệp nhìn người trong ảnh, chậm rãi hút thuốc.

“Thực sự rất giống …”

Hắn đánh giá dưới góc độ tương đối đơn thuần của một người bình thường.

“Giống ai?” Cận Sĩ Triển cũng cúi đầu xem ảnh.

Kỷ Nhược Phi? Hay là Nguyên Chiến Dã?

Tiễn Diệp lắc đầu, chỉ có bề ngoài giống thôi, thứ gì đó ở nơi sâu nhất, vẫn chẳng thể mô phỏng theo được.

“Người kia đâu?”

“Đã chết.”

Gần như là một đáp án trong dự đoán, Tiễn Diệp không nói gì nữa. Nhưng thật ra Cận Sĩ Triển lại hỏi: “Cậu không muốn biết là chết thế nào sao?”

Tiễn Diệp dụi bỏ điếu thuốc vào chiếc gạt tàn cách đó không xa.

“Tôi biết.”

Nét mặt Cận Sĩ Triển thoáng thay đổi.

Bầu không khí vốn đang rất tuyệt vời bị câu nói cuối cùng của Tiễn Diệp đánh tan thành mây khói. Tiễn Diệp ngồi dậy, nhìn bức ảnh trên tay vài lần, sau đó ngẩng đầu nhìn Cận Sĩ Triển.

“Vì đánh chết người cha mà chăm sóc đứa con để chuộc tội, tình tiết này có phải quá cũ rồi không?”

Nhìn hắn một chút, Cận Sĩ Triển cúi đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông trên ảnh, khẽ nở nụ cười.

“Không. Bởi vì tôi yêu anh ta. Yêu một người mà lại giết hắn, đó mới là tình tiết cũ nhất.”

*****

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui