Căn phòng vốn sáng lờ mờ lúc này đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Tiếng thở dốc thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng khóc, trong vui sướng lộ ra sự âm thầm nhẫn nhịn theo âm thanh phập phồng chậm rãi kích động tâm tình người ta. Từng đường nét trên thân thể từ cong đến thẳng đều dán sát vào nhau, là tấm lưng vân da nam tính tương xứng, lờ đường con bờ vai hoàn hảo. Đột nhiên, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy thắt lưng người đàn ông, mãi cho đến khi tiếng khóc từ trong chăn truyền ra, vui thích cùng thống khổ phân không rõ …
Trong bóng tối, tiếng thở dốc của người đàn ông càng giống như thở dài.
Đây là yêu cầu của Tiễn Diệp, hắn nói: “Tắt đèn đi được chứ …”
Tiễn Diệp vẫn luôn do dự, loại cảm giác này giống như đang phải quyết định số phận của một người nào đó vậy.
Hắn muốn cho cậu bé này một lần tình ái dịu dàng. Thống khổ lần đầu tiên không phải ai cũng có khả năng thừa nhận, chỉ sợ cho dù vết thương trên thân thể có được trị khỏi thì trong lòng vĩnh viễn vẫn tồn tại một vết sẹo chẳng thể lành.
Thế nhưng hắn lại cũng muốn cho đối phương một lần trải nghiệm thống khổ, cho hắn phải nhớ kĩ giữa đàn ông với đàn ông, chuyện đó đau khổ như thế nào. Mà sau đó, cậu ta vẫn sẽ phải làm loại chuyện này, để cho một người lại một người tiến vào thân thể mình, mà trong số những kẻ đó biết đâu sẽ có những tên có ham mê biến thái.
Khiến cậu ta hối hận, khiến cậu ta sợ hãi, khiến cậu ta sợ phải làm loại chuyện này …
Thế nhưng hắn có thể làm gì?
Đáp án là hắn chẳng thể làm gì hết. Hắn không có biện pháp mang theo Tiểu Kỳ rời khỏi đây, không có biện pháp cho cậu ta một cuộc sống bình thường. Tiễn Diệp không hiểu loại tâm tình bình thường có thể xem như cảm thông này của hắn là từ đâu ra? Từ trước tới nay, hắn chưa từng cảm thấy mình là một người đàn ông có lòng cảm thông.
Hắn nhìn trên mặt Tiểu Kỳ cái loại biểu tình ngượng ngùng, lúng túng, tin tưởng cùng … đủ loại tâm tình hỗn loạn cùng một chỗ, có thứ hắn cũng không thể nhìn ra nổi là gì.
Tiễn Diệp không biết, một người phải cùng đàn ông thể nghiệm lần đầu tiên của mình thì trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Mỗi khi nghĩ tới đây hắn sẽ liên tưởng tới chính mình, sau đó, không thể nào tránh khỏi việc nhớ tới người đàn ông kia … Cận Sĩ Triển.
Đáp án dường như tại giờ khắc này mới bị công bố. Ngay tại khi đang nằm trên người cậu bé này Tiễn Diệp vẫn nhớ tới chính mình vào lúc đó. Bất đồng chính là, khi đó Cận Sĩ Triển đang ở trên người hắn, mà hiện tại hắn lại đang đặt một kẻ khác dưới thân. còn có, hắn là tự nguyện nhưng người trước mắt thì không phải …
“Tiễn, Tiễn tiên sinh …”
Giọng nói nhẹ nhàng như chú mèo nhỏ, Tiễn Diệp cúi đầu, thấy ngay cả biểu tình của cậu ta cũng không khác gì con mèo.
“Hử?” Tiễn Diệp phát ra một âm thanh nhỏ, rất nhẹ nhưng lại lộ ra một cỗ gợi cảm cùng vị đạo chán chường.
Mặt đỏ lên, Tiểu Kỳ giãy dụa thân thể, nắm chặt cánh tay Tiễn Diệp, lắp bắp nửa ngày, hỏi: “Anh … có thể hay không, hôn tôi?”
Cũng không phải chưa từng hôn đối phương, nhưng trong những tình huống khác nhau có thể bị định nghĩa thành rất nhiều loại. Nếu như là người yêu, sau khi ân ái mà hôn nhau là lẽ đương nhiên. Cho dù là tình một đêm, đó cũng chẳng phải là một yêu cầu tham lam gì.
Tiễn Diệp hạ mắt, trong bóng tối, đôi mắt dài nhỏ tản mát ra thứ ánh sáng hiu quạnh giống như cảm giác về con người hắn vậy. Chẳng biết hắn đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau …
Cúi đầu xuống, hắn hôn lên đôi môi đang thở dốc kia. Tiễn Diệp đang nghĩ, nếu như khi đó Cận Sĩ Triển cũng hôn hắn như thế này, có thể hay không …
Không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Bởi vì trên thế giới này không có nhiều ‘nếu như’ như vậy …
Tiễn Diệp đứng dưới vòi hoa sen, đón nhận dòng nước nóng từ từ chảy xuống, một lần lại một lần cọ rửa thân thể mình. Bốn phía ngập tràn hơi nước, ngay cả chính hắn cũng có cảm giác dưỡng khí dần bị hít hết. Hắn chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ là vẫn muốn tiếp tục tắm, giống như trên thân thể dính thứ gì đó, rửa mãi cũng không sạch.
Có loại cảm giác châm chọc. Rõ ràng đã dơ bẩn đến mức chẳng thể nào bẩn hơn …
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiễn Diệp ngẩng đầu lên cho nước rơi xuống mặt, lau mặt một cái thật mạnh sau đó tắt nước đi.
Chờ hắn mặc áo tắm vào, cầm khăn tắm vừa lau tóc vừa đi ra thì trên ghết sô pha ở trong phòng đã có người đang ngồi đó hút thuốc, đôi mắt thẳng tắp theo dõi hắn.
Khẽ nhíu mày, Tiễn Diệp liếc mắt nhìn trên giường, đã không còn một ai, chỉ còn lại ga giường mất trật tự.
“Tắm xong rồi? Sao không tắm lâu hơn một chút chứ?” Người đàn ông khuôn mặt tươi cười … Cố Kinh Duy nhả điếu thuốc trong miệng ra, quan sát Tiễn Diệp vừa mới tắm xong.
Mái tóc ướt đẫm, từng giọt nước theo đó khẽ rơi xuống, thỉnh thoảng còn theo sườn mặt Tiễn Diệp chảy xuống. Áo tắm thuần trắng chỉ khoác hờ bên hông, là cách mặc của đàn ông, lộ ra non nửa bờ ngực, còn có đôi chân thẳng thon dài, mơ hồ theo vạt áo còn thấp thoáng lộ ra bắp đùi.
Vắt khăn tắm lên cổ, Tiễn Diệp vò vò mái tóc, “Tắm thêm một lúc sao? Anh xem còn chưa đủ à?”
Cố Kinh Duy cười cười, có chút xấu hổ.
Không sai, từ lúc y tiến vào Tiễn Diệp đã đang tắm rồi, thủy tinh sẽ không vì hơi nước mà mờ đi, bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy rõ nhất thanh nhị sở. Vừa nhìn đã thấy một ‘bức tranh mỹ nam tắm’, có xem cả một tối cũng không chán mà!
“Cậu biết tôi sẽ đến sao?” Cố Kinh Duy hỏi.
Tiễn Diệp đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện y, đưa tay cầm lấy bao thuốc Cố Kinh Duy đặt trên bàn, “Không biết,”
Hút thuốc hiện tại đã thành thú tiêu khiển cuối cùng của Tiễn Diệp khi buồn chán.
Nhìn thoáng qua động tác châm thuốc của Tiễn Diệp, Cố Kinh Duy nói, “Cậu thực sự giống như A Phi nói, đã thay đổi nhiều rồi.”
Tiễn Diệp nhả ra một ngụm khói, thầm nghĩ hắn không thay đổi, chẳng qua mọi người chỉ thấy được bề ngoài mà thôi.
“Thất vọng rồi sao? Vậy cách xa tôi một chút đi.”
“Cậu giống như đang ước gì vĩnh viễn không phải gặp lại tôi nữa nhỉ?”
Tiễn Diệp vậy mà lại gật đầu, Cố Kinh Duy nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười, “Tôi mới từ nước ngoài về, ngồi máy bay mười mấy tiếng, vừa nghe A Phi nói cậu đang ở đây thì vội chạy tới gặp, cậu không thể nói mấy câu dễ nghe một chút sao?”
Tiễn Diệp ngả người về phía sau, một cánh tay khoác lên lưng ghế sô pha, hỏi: “Dễ nghe như thế nào? Là cái loại nói ‘Tôi yêu anh’ bỏ ra ba trăm nghìn có thể nghe ở câu lạc bộ đêm à? Anh thích? Cho tôi bao nhiêu tiền một câu?”
Cố Kinh Duy khẽ nhăn mi, sự mệt mỏi vương nơi giữa trán càng thêm rõ ràng. Vài ngày không gặp, Tiễn Diệp mỗi câu nói đều mang theo dao, tuy rằng trước đây hắn cũng như vậy, nhưng hiện tại rõ ràng rất khác biệt, không phải không tốt, mà là …
“Tiễn Diệp, cậu cái dạng này, trái lại càng khiến tôi thêm hiếu kỳ.”
Hiếu kỳ! HIếu kỳ! Đều là chết tiệt hiếu kỳ! Tiễn Diệp gào thét trong lòng, hắn cũng không phải người ngoài hành tinh, vì sao đều hiếu kỳ với hắn!
“Cố Kinh Duy, tôi cũng rất tò mò, anh rốt cuộc muốn gì? Trên người tôi có gì đáng giá để anh hao phí tâm tư như vậy?”
Cố Kinh Duy nghĩ thầm, may là Tiễn Diệp không biết, nếu không, thế giới này có thể sẽ loạn mất.
“Đừng nói là anh yêu tôi đấy …”
Lời này Tiễn Diệp vừa nói ra, Cố Kinh duy cảm thấy bản thân hình như bị cái gì kích động một chút, tự đắc, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra là cái gì thì đã bị Tiễn Diệp bỏ thêm một câu: “Tôi sẽ nôn mất!”
Giống như có vật gì vừa bị đánh tan thành mây khói, Cố Kinh Duy không nhịn được nữa, đưa tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nhắm chặt mắt vào, dùng sức xoa bóp huyệt thái dương.
“Tiễn Diệp, có phải cậu đang không vui không?”
Nhắm mắt lại, y không nhìn thấy biểu tình trên mặt Tiễn Diệp, cũng chẳng nghe thấy hắn trả lời. Đợi đến khi thả tay xuống, mở mắt ra, Tiễn Diệp đã đang ngậm điếu thuốc, hai mắt hẹp dài híp lại nhìn y, vẫn chưa đeo kính, ánh mắt phá lệ thanh minh.
Cố Kinh Duy đón ánh mắt của hắn, hỏi: “Tiễn Diệp, có muốn tới bên người tôi không?”
“Tiễn Diệp, có muốn tới bên người tôi không?”
Điếu thuốc Tiễn Diệp đang ngậm trên miệng khẽ hạ xuống, chẳng biết có phải hắn đang cân nhắc không.
“Đến bên cạnh anh?”
Cố Kinh Duy gật đầu, “Đến bên cạnh tôi, làm người của tôi.”
“Sau đó thì thế nào?” Tiễn Diệp vẫn đang ngậm điếu thuốc, cứ như vậy mà nói làm cho hắn có vẻ không nghiêm túc nhưng Cố Kinh Duy cũng chẳng ngại.
“Cậu muốn gì sẽ được cái đó, tôi tuyệt đối sẽ không thua kém bất kì kẻ nào.”
Điếu thuốc, bị cắn một cái.
“Vì sao?”
“Tôi cần chứng minh vài thứ,” Cố Kinh Duy chẳng chút nào tị hiềm nói: “Tôi nói rồi, lúc đầu gặp cậu là hiếu kì, hoặc là có chút thích, nhưng hiện tại, tôi nghĩ có lẽ không còn như thế nữa. Tiễn Diệp, cậu là một người đàn ông đặc biệt, mà tôi lại cần những kẻ như cậu ở bên người, tôi có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn, chỉ cần cậu cho tôi thời gian chứng minh xem rốt cuộc có phải tôi đã thích cậu vượt trên cả sự tưởng tượng của bản thân không. Tôi có khả năng làm được tất cả, với lại cậu cũng tin mà.”
Tiễn Diệp khẽ nháy mắt, đưa tay bỏ điếu thuốc xuống.
“Nghe có vẻ không tồi.” Khẽ nở nụ cười, “Ý của anh, là để tôi làm bạn giường à?”
Cố Kinh Duy lập tức phủ định, “Không! Là người yêu. Cậu tuyệt đối không giống với những kẻ khác.”
“Nhưng chúng tôi làm cùng một loại công việc.” Chẳng có gì phân biệt cả, cao thượng hay đê tiện gì đó.
“Tiễn Diệp …” Cố Kinh Duy nhíu nhíu mày, “Chúng ta đều là đàn ông. Lẽ nào cậu gặp mặt người mình yêu mà một chút dục vọng cũng không có sao?”
Y cũng chẳng phải thánh nhân!
Tiễn Diệp khẽ nhún vai một cái, “Không!” Hắn chẳng những có dục vọng, mà dù không có hắn cũng đã làm qua loại sự tình phóng túng tràn đầy dục vọng đó rồi.
“Nghe ra có vẻ không tồi.” Tiễn Diệp lại nói: “Tôi hiện tại chẳng có cái gì, cửa hàng bị phá tan nát, muốn việc làm không có việc làm, muốn thu nhập chẳng có thu nhập, muốn tài khoản ngân hàng cũng chẳng có tài khoản ngân hàng, chi phiếu anh cho tôi hôm đó ngay cả mật mã cũng quên mất rồi. Còn tiếp tục như vậy chắc đến nước phải ra đường ăn xin, mặc kệ là đàn ông hay đàn bà tôi đều có thể cung cấp phục vụ bất luận là loại gì …”
“Tiễn Diệp!” Cố Kinh Duy quát một tiếng.
Tiễn Diệp mỉm cười, tiếp tục nói: “Cố Kinh Duy, tôi không cao thượng như anh tưởng đâu. Tôi đã lên giường với Cận Sĩ Triển, hơn nữa còn sớm hơn anh biết rất nhiều, vì vậy, tôi chẳng có cái gì là tiết tháo, cũng không ngại cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ. Thế nhưng, có một số việc, xin nhớ kỹ, chỉ cần tôi không muốn, ai cũng đừng nghĩ đến việc miễn cưỡng tôi. Dù cho anh có đem cả thế giới cho tôi!” (Thế tức là anh với Cận ca là ngươi tình ta nguyện à *cười gian*)
Vung tay lên, điếu thuốc trên tay theo một đường pa-ra-bôn đẹp mắt rơi thẳng xuống gạt tàn. Đốm lửa còn đang lập lòe chậm rãi lụi tàn.
Cố Kinh Duy cùng Tiễn Diệp nhìn nhau, biểu tình trên mặt hai người tương tự nhau, đều là mặt không đổi sắc. Mà trong lòng họ đang nghĩ cái gì, chỉ có chính họ mới biết được.
“Cậu thích Cận Sĩ Triển?” Giọng nói của Cố Kinh Duy trầm thấp đến dọa người.
Tiễn Diệp quay đầu, nhắm mắt lại, “Anh nghĩ chuyện này vui lắm à? Có phải tôi nói thích anh ta thì anh sẽ cho rằng tôi là một kẻ chung tình không?”
Lại một trận trầm mặc.
Mãi đến khi Cố Kinh Duy thở dài một hơi, giống như là thỏa hiệp, “Chúng ta đều lùi một bước đi, cậu đến chỗ tôi, tôi cho cậu việc làm, bỏ đi hứng thú cá nhân của mình với cậu, tôi còn có hứng thú với tài năng của cậu nữa.”
“Nhà anh cần mời đầu bếp à? Không lâu trước đó anh mới nói bánh mì tôi làm khó ăn mà.”
Cố Kinh Duy khẽ cong khóe miệng, đột nhiên cảm thấy đối với một Tiễn Diệp như vậy quả thật là chẳng có cách nào mà.
“Tôi đây rút lại lời nói lúc đó, chẳng qua để cậu đến nhà tôi làm đầu bếp thì quá lãng phí rồi.”
Tiễn Diệp khẽ nhíu mi.
“Đối với một người hơn mười tuổi đã là quán quân kiếm thuật toàn quốc, ngoài ra còn có kinh nghiệm về võ thuật mà người khác chẳng thể nào tưởng tượng nổi, Tiễn Diệp, cậu làm đầu bếp chính là đại tài tiểu dụng rồi.”
Săc mặt khẽ biến, Tiễn Diệp nhướn mi, “Anh điều tra tôi?”
“Những lời này cậu đã hỏi qua.” Cố Kinh Duy cười cười, “Lần này tôi không phủ nhận, chỉ tra được một chút, không nhiều lắm.”
Tiễn Diệp không nói gì.
Cố Kinh Duy đi về phía trước, hai tay khoanh trước ngực, hỏi: “Cậu giận à?”
Nhìn y một cái, Tiễn Diệp cũng chưa nói là không phải, mà là giơ bàn tay lên trước mặt Cố Kinh Duy, mang theo ý cười, nói: “Anh nói không sai. Đáng tiếc, hiện tại tôi ngay cả dao cũng cầm không chắc, một phế nhân như vậy hẳn là anh không có chỗ nào dùng mới đúng. Nếu như anh muốn cái cúp trước đây của tôi, thật ra tôi có thể về nhà tìm lại xem có thể cho anh không …”
Cố Kinh Duy đưa tay cầm lấy tay Tiễn Diệp, trên mặt là biểu tình nghiêm túc chưa từng có, “Cái này không phải là vấn đề.”
“Vậy cái gì mới là vấn đề?” Tiễn Diệp hỏi.
“Cậu chịu cho chúng ta một cơ hội mới là vấn đề.” Y dùng là từ ‘chúng ta’. (=.=, cái gì mà ‘cho chúng ta một cơ hội’ chứ >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...